Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 434: Lo lắng cho nhau, nghĩ vì nhau (5)

Editor:

Vũ Cát Gia Gia

anh

tuy thô bạo bá đạo, nhưng

anh

tuyệt đối

không

có khả năng là K, về điểm này



tuyệt đối tin tưởng.

Kéo cửa

đi

ra, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng quên

đi

cuộc trò chuyện kia, tùy tiện đưa tay đặt điện thoại di động lên bàn.



vừa mới leo lên giường ngồi vào chỗ của mình, Hoàng Phủ Diệu Dương

đã

muốn cầm bữa sáng đưa tới.

"Thơm quá a!" Lãnh Tiểu Dã hít hít cái mũi,

đi

tới gần, nhìn trong bữa sáng trong khay, "Oa, thậm chí có donut,

thật

quá tốt, em

đã

rất muốn ăn cái này."



đưa tay hướng đến cái mâm

nhỏ.

"Chờ

một

chút, em còn chưa có rửa tay."

"Người nào

nói?" Lãnh Tiểu Dã hướng

anh

lắc lắc ngón tay, "Em vừa mới tắm a."

Vừa

nói,



liền cầm lấy

một

cái donut đưa đến miệng, cắn

một

cái rất lớn.

Lãnh Tiểu Dã vui sướиɠ cũng

không

phải giả, từ

nhỏ



liền thích ăn đồ ngọt, ngay cả Thẩm Ninh đều phải thường xuyên cảm thán,



lớn như vậy thế nhưng

không

bị đau răng,

thật

sự

là kỳ tích.

Cầm trong tay cái khay đem bỏ lên giường, Hoàng Phủ Diệu Dương tùy ý ngồi bên cạnh người

cô, bưng lấy ly sữa, tay liền xé toàn bộ bánh mì lúa mạch thành

một

mảnh.

anh

luôn luôn

không

thích ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng lại vì



mà chuẩn bị đồ ngọt này.

Lãnh Tiểu Dã ngồi kế bên

anh, ăn donut, nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, lòng

không

khỏi dâng lên vài phần tâm

sự.

"Làm sao vậy?"

Chú ý tới vẻ mặt của



có chút

không

đúng, Hoàng Phủ Diệu Dương đem sữa đưa đến bên miệng

cô, đồng thời hỏi ra tiếng.

Đem trong tay miếng donut cuối cùng nhét vào miệng, Lãnh Tiểu Dã đón ly sữa từ tay

anh

uống

một

ngụm.

"Hoàng Phủ Diệu Dương,

anh

thật

sự

yêu

em sao?"

anh

nghiêm túc nhìn

cô.

"yêu."

Lãnh Tiểu Dã có chút thấp thỏm nhìn đôi mắt màu lam của

anh, "Vậy...Em...Trước kia có chuyện em

đã

lừa gạt

anh,

anh

có tức giận hay

không?"

trên

khuôn mặt

nhỏ

nhắn của

cô,



ràng viết chữ lo lắng.

"Chuyện trước kia... Qua rồi

thì

bỏ

đi, em

đã

lừa gạt

anh,

anh

cũng

đã

lừa gạt em, chúng ta coi như huề."

"Vậy

nói

xong rồi a,

sự

việc trước kia coi như bỏ qua." Lãnh Tiểu Dã sắc mặt vốn dĩ còn có chút bận tâm, lập tức liền đứng dậy,



đưa tay lấy

mộtquả hoa quả trong mâm đem nhét vào trong miệng

anh, "Vậy...Tặng cho

anh

phần thưởng này. Buổi chiều, em còn muốn

đi

một

chuyến tới trường học, kêu tiểu thư Bella lấy cho em giấy thành tích, sau đó là có thể nghỉ, đến lúc đó, chúng ta cùng

đi

châu Phi, đưa Arthur về nhà. Đại thảo nguyên châu Phi, em còn nhớ lúc

nhỏ

cùng ba

đi

một

lần...A...thật

hào hứng... Hận

không

thể bây giờ liền bay qua đó..."

Tiểu nha đầu quá vui vẻ,

không

chịu cẩn thận, ly sữa trong tay tí nữa là đổ,

một

ít sữa đổ ra dính vào mu bàn tay của

cô.

Hoàng Phủ Diệu Dương

đi

lấy khăn giấy, Lãnh Tiểu Dã cúi đầu lè lưỡi liếʍ sữa

trên

tay, sau đó hướng đến

anh

lộ ra khuôn mặt tươi cười bướng bỉnh.

"Lãng phí đồ ăn

không

phải là thói quen tốt."

Nhìn bộ dáng cười khả ái của

cô, Hoàng Phủ Diệu Dương

không

khỏi rung động, nhịn

không

được lại gần hôn lên mặt

cô, bàn tay to ở

trên

lưng

côdùng sức xoa hai cái, liền thở dài thu tay về.

Lãnh Tiểu Dã bưng cái ly sữa, nhìn bộ dạng của

anh

rồi đem sữa uống cạn

một

hơi.



tùy ý đem ly sữa để

trên

khay, sau đó đem khya rời

đi, ngay tại trong mâm, ngón tay thuận tiện lấy

một

quả hoa quả

đi

đến bên bỏ vào miệng

anh.

"Buổi sáng

anh

có việc gì

không?"

Hoàng Phủ Diệu Dương nhún nhún vai, " Ở bên cạnh em."

anh

đã

đem công việc xử lý xong đầu tiên, bây giờ toàn bộ thờ gian của

anh

đều là của

cô.

đi

đến nằm úp lên ngực của

anh, Lãnh Tiểu Dã trong tay đem hoa quả bỏ vào trong miệng

anh.

"Đây là loại hoa quả gì?"

Hoàng Phủ Diệu Dương trực tiếp phun ra hai chữ.

"Xoài."