Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 338

một

mùi thơm chợt loang tỏa trong

không

khí, thức ăn lần lượt được bưng lê.

Bị hương vị trong

không

khí mê hoặc, Lãnh Tiểu Dã

không

khách sáo cầm dao nĩa lên.

"Bá tước đại nhân, chúng ta ăn được chưa? Em đói lắm rồi!"

Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên, "anh

cũng đói rồi."

Cắt miếng cá nướng bỏ vào miệng, Lãnh Tiểu Dã nhai vài cái rồi nuốt xuống, rồi khinh bỉ nhìn

anh, "anh

ngồi ở đây mà

không

định ăn gì sao?!"

nói

xong,



lại ngẩng mặt nhìn

anh,

Vừa rồi



chỉ thuận miệng

nói, nhưng tính cách

anh

thế nào

không

phải là



không

biết, nhớ lại khi nãy,

anh

tức giận đợi

cô, còn tâm trạng gì đâu mà ăn cơm nữa?!

Cắt thêm

một

miếng cá, Lãnh Tiểu Dã thầm

nói.

"Ngu ngốc!"

Hoàng Phủ Diệu Dương nở nụ cười.

"Trứng thúi

nhỏ."

"Ma nhân tinh!"

Lãnh Tiểu Dã lập tức đáp lại.

"Là

anh

thì

có!"

Phải

nói,

trên

thế giới này, sợ rằng chỉ có mình



là dám mắng

anh

như vậy.

"Là em!"

"Là

anh!"

"Là em!"

...

Lão quản gia cố gắng kéo căng mặt, vài tên cận vệ sắp bị chuột rút quai hàm luôn rồi.

Phì!

Người phục vụ đưa thức ăn lên

không

nhịn được nữa, bật cười.

Hai vị này

thật

là, sao lại cãi nhau ngây thơ vậy?!

Bị cười nhạo, nhưng hai người hoàn toàn

không

biết gì.

Giờ phút này đây, Lãnh Tiểu Dã và Hoàng Phủ Diệu Dương

không

nghe được bất cứ tiếng động nào khác nữa.

Đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò nhau, cũng là lần đầu tiên hẹn hò trong đời.

Chỉ vì

một

cuộc hẹn, mà

anh

đuổi theo



nửa vòng Trái Đất.

Chỉ vì

một

cuộc hẹn mà



đã

chạy hơn nửa thành phố,

đi

hư luôn cả

một

đôi giày.

Lúc này, trong mắt



(anh) chỉ có nhau,

không

thể chứa thêm người nào khác nữa.

Lãnh Tiểu Dã tiếp tục tranh cãi, "Là

anh



anh



anh... Chính là

anh!"

"Được rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương nở nụ cười đắc ý, "Là

anh!"

Từ

nhỏ

tới giờ,

anh

chưa bao giờ chịu thua ai, nhưng lần,

anh

lại chủ động yếu thế, cam tâm tình nguyện thua cuộc.

Hai người tiếp tục ăn bữa tối, Hoàng Phủ Diệu Dương ra hiệu với lão quản gia, "đi

mua cho Tiểu Dã

một

bộ đồ

đi."

"Đừng mua giày cao gót!" Lãnh Tiểu Dã

nói

tiếp.

Tối nay,



mang đôi giày cao gót này là quá mệt rồi,

không

bao giờ muốn mang nữa.

Lão quản gia đáp lại

một

tiếng rồi rời

đi, hai người vẫn tiếp tục ăn cơm.

Ăn hết thức ăn trong đĩa

không

chừa lại gì, thêm

một

chén rượu, Lãnh Tiểu Dã thỏa mãn ngồi dậy,

nhẹ

nhàng thở

một

hơi.



ngẩng mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ở đối diện.

Mặc dù

anh

cũng giống

cô, đói tới nỗi bụng dán vào lưng, nhưng nhiều năm rồi

đã

hình thành

một

thói quen, tướng ăn của

anh

vẫn tao nhã như cũ.

Lãnh Tiểu Dã cầm lấy cái ly, nhìn chiếc bông tai ruby màu đỏ

trên

tai

anh.

"Ăn cơm xong rồi, chúng ta

đi

chơi

đi?"

Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu lên, "Em muốn chơi cái gì?"

Lần đầu tiên hẹn hò, Hoàng Phủ Diệu Dương

không

biết nam nữ làm gì trong cuộc hẹn.

"Hả?!" Lãnh Tiểu Dã nhìn ra ngoài bầu trời đêm, nghĩ

một

chút,



không

nhìn nữa, "Xem ra là

anh

không

kế hoạch gì rồi, vậy... Tiếp theo cứ để em sắp xếp!"

Lúc này, lão quản gia

đã

về, còn mang theo

một

ít quần áo cho

cô.

Vì sợ



không

thích, lão cố ý chuẩn bị kỹ lưỡng, mau hai bộ quần áo khác nhau mang về cho

cô.

Lãnh Tiểu Dã đứng dậy nhận lấy cái túi giấy,

đi

vào toilet thay đồ rồi

đi,



đứng cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương.

"đi

được chưa?!"

Hoàng Phủ Diệu Dương buông dao nĩa xuống, đứng lên.

"Vậy

đi

thôi!" Lãnh Tiểu Dã xoay người

đi

ra ngoài, "Để em dẫn

anh

đi

dạo Thượng Hải trong đêm, nhưng mà

anh

nhớ phải theo ví tiền đấy, bây giờ

trên

người em chẳng có đồng nào đâu."

Hai người vừa ra ngoài, bọn cận vệ lập tức đuổi theo, nhưng lão quản gia vội vàng giơ tay lên ngăn lại.

Khó khăn lắm bá tước đại nhân nhà bọn họ mới hẹn hò

một

lần, cái đám kia đúng là chẳng biết điều gì cả?!

Dẫn Hoàng Phủ Diệu Dương ròi khỏi Cửu Trọng Thiên,

đi

thang máy xuống dưới.

Lãnh Tiểu Dã dựa vào tường thang máy, khẽ cười nhìn

anh.

"Em tới muộn như vậy,

anh

tức lắm đúng

không?"

Nhìn khuôn mặt tươi cười của

cô, Hoàng Phủ Diệu Dương

nhẹ

nhàng lắc đầu.

"anh... Chỉ hơi lo lắng thôi, sợ em thực

sự

sẽ

không

tới."

"Nếu... Em

không

tới

thì

sao?" Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu xa như ngọc kia, "Em muốn nghe

nói

thật."

Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi hít

một

hơi, nhìn thẳng vào

cô.

"Vừa nãy

anh

nghĩ, nếu em thực

sự

không

tới,

anh

đây...

sẽ

bắt em về."

anh

nói

thật.

Lúc đợi



mấy tiếng đồng hồ,

anh

đã

nghĩ tới rất nhiều chuyện có thể xảy ra, thậm chí cũng nghĩ tới



có thể lại chạy trốn nữa.

Nhưng,

anh

không

muốn bỏ cuộc.

Nếu

đã

xem trọng



như vậy mà



vẫn

không

chịu tới,

anh

nhất định

sẽ

bắt



về.

nói

chung...

anh

tuyệt đối

không

bỏ cuộc, cũng

sẽ

không

buông tay.