Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 291

Bây giờ



đang

ở giữa đường

nhỏ

và khu tiểu khu,

trên

đường

không

ít xe ngừng lại, chỉ có thể đủ cho

một

chiếc xe

đi

qua, Hoàng Phủ Diệu Dương đuổi tới

cô, cũng chỉ có thể hít khói xe

cô,

không

cách nào chạy qua được.

Nhìn cột đèn giao thông

hiện

lên màu xanh phía xa xa, Lãnh Tiểu Dã nhấn mạnh chân ga, lao vọt về phía trước.

Bắt gặp chướng ngại vật trước mắt, Mercedes buộc phải dừng lại.

"Khốn kiếp, ai cho dừng lại vậy hả!"

Hoàng Phủ Diệu Dương rống giận, ngẩng đầu nhìn chiếc Jeep màu đỏ trước mặt.

anh

chợt thấy

một

bàn tay xinh đẹp đưa ra từ cửa sổ.

Bốn ngón tay được đưa lên, ngón giữ chậm rãi chỉ thẳng lên

không

trung, sau đó xoay tròn vài cái, rồi thu lại.

Cách đó

không

xa, tiếng xe lửa ré lên.

Hoàng Phủ Diệu Dương giận dữ, mở cửa bước xuống xe, quát lên.

"Lãnh Tiểu Dã, tôi nhất định

sẽ

đến bắt em về!"

Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nhảy xuống xe từ trong kính chiếu hậu, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, thu tay về, đóng cửa sổ lại.

"Mẹ, điện thoại

không

kết nối được à?"

Hứa Hạ đặt điện thoại xuống, "Ba con

nói

chúng ta cứ trực tiếp

đi

tới bộ chỉ huy diễn tập."

"Ok!" Lãnh Tiểu Dã cười đồng ý, vui sướиɠ gầm

nhẹ, "A ——

đi

sân huấn luyện sao!"

"Vừa rồi con nhìn cái gì vậy?" Hứa Hạ nghi ngờ nhìn phía sau.

Lúc này, xe lửa

đang

chạy qua, chặn hết xe của mọi người kể cả của Hoàng Phủ Diệu Dương lại.

Lãnh Tiểu Dã cười khẽ, "Nhìn xe lửa thôi!"

Bên kia xe lửa.

Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng ho khan hai tiếng, xoay người lại,

anh

mở cửa ở ghế tài xế, kéo vị tài xế xuống xe,

anh

an vị ngồi vào chỗ lái.

"Tất cả cút hết cho tôi!"

Vài người nghe thấy giọng

nói

tức giận của

anh,

không

ai dám tuân theo, ngoan ngoãn đưa nhau xuống xe.

Xe lửa

đi

qua hết, chướng ngại vật lập tức biến mất.

Hoàng Phủ Diệu Dương đạp mạnh chân ga, chiếc Mercedes chạy như ngựa phi, đè nát đường ray xe lửa.

Điên cuồng đuổi theo mười phút, cuối cùng,

anh

cũng nhìn thấy chiếc Jeep màu đỏ,

anh

lập tức vọt tới, từng chút từng chút tới gần Lãnh Tiểu Dã.

Lãnh Tiểu Dã lái xe

không

hề thoải mái,



cũng biết tính cách Hoàng Phủ Diệu Dương,

anh

nhất định

sẽ

không

dễ dàng buông tha.

Nhìn thấy

một

chiếc xe màu đen

đang

đuổi theo,



lập tức trung nhìn, chợt nhận ra người lái lại là Hoàng Phủ Diệu Dương.

Tên khốn kiếp này, đuổi nhanh

thật

đó!

Đúng lúc Lãnh Tiểu Dã

âm

thầm tính toán nên đánh lạc hướng Hoàng Phủ Diệu Dương thế nào, bỗng nhiên Hứa Hạ cất giọng

nói.

"Tiểu Dã, quẹo trái ở đằng trước!"

"Sao lại quẹo trái chứ?" Lãnh Tiểu Dã ngắt lời, "Con nhớ phải

đi

một

đoạn nữa mà."



không

thể để Hoàng Phủ Diệu Dương biết



đi

đâu được.

Hứa Hạ nâng tay chỉ vào tấm bảng phía trước, "Gì vậy,

không

phải tấm bảng kia

đã

viết đây chính là "khu quản lý quân

sự" rồi sao, nhanh lên, mau

đi

vào làn xe bên trái

đi, kẻo chốc lát lại

không

qua được!"

Lãnh Tiểu Dã

không

lừa được à, đành phải

đi

vào làn đường bên trái.



tăng tốc, thừa lúc hai giây cuối cùng của đèn vang



quẹo qua.

Hoàng Phủ Diệu Dương

không

hề để ý tới đèn đỏ, trực tiếp chạy vào làn đường bên trái, theo



quẹo vào

một

con đường

nhỏ.

Đâm chết

anh!

Lãnh Tiểu Dã thầm mắng trong lòng,



tiếp tục tăng tốc, chạy nhanh về phía trước.

Rất nhanh,



liền phát

hiện

bảo vệ ở con đường đằng trước.

Nhìn thấy "giấy thông hành chuyên dụng"

trên

xe

cô,

hắn

chào



một

cái rồi cho xe chạy.

Phía sau, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng theo tới, nhưng lại bị ngăn lại.

"Thực xin lỗi, tiên sinh!" Bảo vệ gõ cửa sổ xe

anh, "Đây là khu quản lý quân

sự, hai ngày nay, ngài

không

thể

đi

vào con đường phía trước được, mời ngài

đi

vòng qua."

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chiếc Jeep màu đỏ chạy băng băng

trên

đường, "Sao



ấy lại được vao?"

"Đó là xe nội bộ của chúng tôi." Bảo vệ

nói.

Xe nội bộ?

Khu quản lý quân

sự?!

Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Có phải tướng quân Lãnh ở trong đây

không?"

Bảo vệ canh giác nhìn, "Xin lỗi, tiên sinh, tôi

không

thể trả lời ngài được, mời ngài lập tức quay đầu, rời khỏi nơi này."

Biết đây

không

phải là nơi tùy tiện vào, Hoàng Phủ Diệu Dương quay đầu xe, chậm rãi chạy về đường cũ.

Nhưng,

anh

không

hề rời

đi, mà chỉ chạy vào đường lớn, vòng

một

vòng.

đi

tới

một

con đường

nhỏ

cách đó 5km,

anh

tấp xe vào trong

một

rừng cây.