Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 195

Thực kén chọn!"

Nếu

không

phải

anh

đã

chăm sóc tôi,

anh

nghĩ tôi

sẽ

để ý tới

anh

sao?!

Lãnh Tiểu Dã thầm oán, tầm mắt dừng

trên

bàn ăn.

"Vậy..."



nhìn thức ăn

trên

bàn, lâm vào tình huống nan giải.

Có trời mới biết tên này thích ăn gì!

Lão quản gia lập tức đưa mắt về món ăn Hoàng Phủ Diệu Dương tương đối thích, Lãnh Tiểu Dã ngầm hiểu nắm lấy nĩa, ghim thức ăn trong đĩa, đưa tới miệng

anh.

"Thế còn cái này?"

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn món ăn

trên

nĩa, rồi lại nhìn đôi mắt trong suốt của

cô.

Há mồm, nhai, chậm rãi nuốt vào.

Lãnh Tiểu Dã lại duỗi tay ra, ánh mắt nhìn lão quản gia, lão đứng yên nhìn

một

chiếc đĩa khác.



lập tức hiểu, đưa nĩa tới, lấy

một

miếng rau xanh.

"anh

thử cái này xem?"

anh

như trước

không

trả lời, chỉ hé miệng, ăn vào.

Đưa nĩa ra, Lãnh Tiểu Dã chuẩn bị lấy món thức ba, đưa tới miệng

anh, nhưng lại bị Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay, giữ chặt tay

cô.

"Tôi tự ăn!"



vừa khỏi bệnh,

anh

nỡ lòng để



chăm sóc

anh

sao?

Lãnh Tiểu Dã lập tức buông tay ra, để mặc

anh

cầm nĩa

đi.

anh

thức ăn

trên

nĩa, Hoàng Phủ Diệu Dương buông nĩa, cẩn thận đặt



ngồi lên ghế bên cạnh, rồi lấy khăn ăn, bắt đầu ăn cơm.

Lão quản gia nhìn thấy

anh

chịu ăn, mới thở

nhẹ

một

hơi.

Mỗi lần Hoàng Phủ Diệu Dương và nữ đại công tước gặp mặt, lúc nào tâm trạng cũng

không

vui.

Những lúc như vậy, dường như

không

ai có thể khuyên nhủ

anh, nhưng lúc này, Lãnh Tiểu Dã chỉ đút

anh

ba ngụm,

anh

lại lập tức ngoan ngoãn ăn, đây là lần đầu tiên.

Hoàng Phủ Diệu Dương bưng ly lên, uống

một

ngụm nước, rồi

nhẹ

nhàng lau khóe môi.

"Em

không

cần để ý tới bà ta."

Lãnh Tiểu Dã rúc chân ngồi

trên

ghế, lười biếng dựa vào bàn ăn, chẳng khác gì bộ dạng lười nhác của Tiểu Tuyết trong lòng

cô.

"Mẹ

anh?"



nhún vai

một

cái, "không

sao!"

một

người kiêu ngạo như Đặc Lôi Toa,

không

thèm nhìn thẳng

cô, Lãnh Tiểu Dã tuyệt đối

không

cảm thấy kỳ quái.

Hơn nữa,



cũng

không

cần.

Hoàng Phủ Diệu Dương ngước mắt nhìn qua, thấy



hơi híp mắt, dường như

đang

buồn ngủ.

"Mệt rồi sao?"

"Vẫn tốt, chỉ là

không

có tinh thần thôi." Lãnh Tiểu Dã vẫy tay, "không

sao, tôi chờ

anh...

anh

cứ từ từ dùng bữa."

Hoàng Phủ Diệu Dương

không

nói

nữa, nhanh chóng ăn cơm.

Rất nhanh,

anh

đã

ăn hết món chính, lập tức buông muỗng nĩa xuống, đứng dậy, ôm



vào lòng.

Cảm thấy người



khô nóng,

anh

nhíu mày lại, dừng mặt dán vào trán

cô, rồi cúi đầu mắng ra tiếng.

"Đáng chết!"

Lãnh Tiểu Dã có chút buồn ngủ, nghi ngờ mở to mắt.