Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 192

Giơ bàn tay lên, lau vết nước hoa quả còn dính lại

trên

miệng

cô, giọng

nói

Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh mà bá đạo.

"Lần này, tôi tha thứ cho em, nhưng,

sẽ

không

có lần sau đâu."

Tiếng gõ cửa

nhẹ

nhàng vang lên.

"Vào

đi!"

Hoàng Phủ Diệu Dương mở miệng.

Hai người giúp việc lập tức mở cửa

đi

vào, đặt vài túi giấy cạnh giường, sau đó lập tức rời khỏi phòng.

Hoàng Phủ Diệu Dương lấy quần áo từ trong túi ra, "Mặc quần áo xong, chúng ta

đi

ăn cơm."

"Tôi tự mình làm được." Giọng

nói



rất

nhẹ, nhưng lộ ra vài vẻ kiên tri.

anh

cầm quần áo đặt lên tay

cô, còn mình

thì

đứng dậy

đi

tới tủ quần áo, mở ra.

Lãnh Tiểu Dã nhìn

anh

đưa lưng về phía



cởϊ áσ choàng tắm ra, cầm lấy

một

chiếc áo sơ mi mặc vào.



run sợ

một

giây, vội vã thu hồi tầm mắt.

Cầm lấy nội y,



cẩn thận nằm trong chăn mặc vào, rồi nhanh chóng mặc bộ váy tơ tằm kia.

trên

người có quần áo, Lãnh Tiểu Dã lúc này mới có thể

nhẹ

thở

một

hơi,



vươn tay kéo khóa sau lưng.

Hoàng Phủ Diệu Dương cũng mặc đồ xong,

không

chỉ sơ mi tây trang đầy đủ,

anh

thậm chí còn đeo thêm dây nịt cùng cúc tay áo đá quý.

Thân là người của hoàng thất, đối với lễ nghi thường có

yêu

cầu rất cao, mặc tây trang chỉnh chu ăn cơm chỉ là

một

trong những lễ nghi cơ bản nhất mà thôi.

Bước tới,

anh

vươn tay ra, giúp



kéo khóa, rồi chỉnh lại mái tóc



một

lát,

anh

trực tiếp ôm



vào lòng.

"không

cần mang dép đâu."

Lãnh Tiểu Dã

không

giãy giụa,



biết



người đàn ông này, dù có chống cự cũng chẳng có ích gì, hơn nữa,

hiện

tại



cũng

không

có sức lực mà đấu lại

anh.

Hai người ra khỏi phòng ngủ,



nằm trong lòng

nhẹ

nhàng mở miệng.

"Bọn Annie đâu?"

"Tôi

đã

phái người mang họ về nước Mỹ."

Lãnh Tiểu Dã yên tâm

một

chút, nghĩ đến Dạ Phong Dương, nhưng cuối cùng vẫn

không

hỏi.

Theo tính cách Hoàng Phủ Diệu Dương, nếu



hỏi quá nhiều,

anh

sẽ

nghi ngờ.

"Vậy hành lý của tôi đâu?"

"Tất cả mọi thứ đều trong phòng khách."

"Meo!"

Hoàng Phủ Diệu Dương vừa dứt lời, tiếng mèo kêu vang lên, sau đó



liền nhìn thấy

một

nữ giúp việc ôm con mèo trắng như tuyết từ cầu thang

đi

xuống.

Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn tên nhóc quen thuộc kia, vô cùng mừng rỡ.

"Tiểu Tuyết?!"

"Bá tước tiên sinh."

Nữ giúp việc cúi đầu chào Hòang Phủ Diệu Dương

một

cái, sau đó đặt Tiểu Tuyết vào trong lòng Lãnh Tiểu dã.



vội vàng nhận lấy vật

nhỏ, vươn tay sờ lông

trên

lưng nó.

"Vật

nhỏ, nhớ chị

không?"

"Meo!"

Tiểu Tuyết ngẩng đầu kêu

một

tiếng, sau đó liền vươn đầu lưỡi liếʍ tay

cô.

Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, "Tiểu tử thúi, coi như em còn có lương tâm, vẫn nhớ



chị."



và Tiểu Tuyết cùng nhau trò chuyện, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa mang



xuống cầu thang, lão quản gia lập tức chào đón, theo

anh

đi

vào phòng

anh.

Xuyên qua đại sảnh xa hoa, tới nhà

anh, lão quản gia nâng tay lắc

nhẹ

chiếc chuông

trên

bàn, lập tức có người giúp việc mang thức ăn tới.

Nhận lấy cháo trắng lão quản gia đưa tới, Hoàng Phủ Diệu Dương

một

tay cầm tô,

một

tay cầm muỗng, đút cho Lãnh Tiểu Dã.

Đúng lúc đo,

một

giọng nữ kiêu ngạo vang lên.

"King đâu rồi?"