Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 170

một

góc đại sảnh, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận ngồi xuống

một

ghế sofa,

không

thèm lại xem Hoàng Phủ Diệu Dương thế nào.

Chống tay lên đầu, vuốt vuốt lý rượu, giả vờ

đang

chờ người.

một

người đàn ông

đi

tới, đưa tay ra, "Tiểu thư, có thể mời



khiêu vũ

một

điệu được

không?"

Giọng

nói

đối phương vô cùng lịch

sự, Lãnh Tiểu Dã quay đầu lại, lịch

sự

đáp lại.

"Thực xin lỗi, tôi..." Khóe mắt liền nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương

đi

tới,



lập tức kinh ngạc, đứng dậy, "Đúng lúc, tôi cũng muốn khiêu vũ!"

Thấy



từ chối,

anh

ta có chút thất vọng, nhưng thấy



đột nhiên đồng sy như vậy, lập tức mừng rỡ đưa tay qua.

không

đợi đối phương chạm vào tay

cô, cổ áo

đã

bị

một

người tóm lấy,

một

giây sau đó,

đã

bị lôi

đi

hơn mười thước.

Hoàng Phủ Diệu Dương bước lên bậc thang, đứng trước mặt

cô, cầm lấy tay

cô, "Em

đang

đợi tôi sao?"

Những tên có ý định mời

cô, nhìn thấy vài người cận vệ sau lưng Hoàng Phủ Diệu Dương, lập tức biết điều lui

đi.

Có lầm

không

vậy?!

Lãnh Tiểu Dã khóc

không

ra nước măt.

Người này nhanh vậy

đã

tìm được

cô,

không

lẽ

anh

nhìn xuyên được sao?

"Tiên sinh,

anh... Có nhận lầm người

không

vậy?"



vùng vẫy.

"thật

sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương cúi mặt nhìn khuôn mặt

nhỏ

nhắn của

cô, "Vậy đâm lao phải theo lao rôi, tôi mời em nhảy

một

điệu."

"thật

sự

xin lỗi, tôi..." Lãnh Tiểu Dã cẩn thận rút tay lại, "Tôi

không

biết khiêu vũ."

anh

nắm chặt ngón tay

nhỏ

bé của

cô, "Vậy để tôi dạy em."

"Nghĩ cách theo

anh

ta." Trong tai, giọng

nói

Dạ Phong Dương truyền tới.

Lãnh Tiểu Dã nhận lệnh rồi thở dài, "Được, nhưng...

anh

nhớ phải cẩn thận, có thể tôi

sẽ

đạp chân

anh."

Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, nắm tay



xuống bậc thang.

Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ để tay

trên

vai

anh, bàn tay

anh

cũng

không

khách khí đưa, qua, kéo mạnh

côvào trong ngực.

Nha đầu này, đem dấu răng in lên toàn bộ bả vai



gái,



nghĩ như vậy

anh

sẽ

không

tìm được sao?!

Mặt Lãnh Tiểu Dã đυ.ng vào ngực,

anh

chóp mũi đều đau nhói lên.

Tức giận ngẩng mặt trừng

anh, chống tay muốn ngồi thẳng dậy,

anh

lại duỗi thẳng tay, ôm chặt eo

cô,

không

cho



cợ hội rời

đi.

Cơ thể hai người dường như

đã

dính vào nhau.

"Đây là điệu Rumba,

không

phải

không

thích hợp với khiêu vũ sao?" Lãnh Tiểu Dã tức giận kháng nghị.

"Em

không

biết khiêu vũ mà, sao ngay cả chuyện này cũng biết thế?"

anh

lại hỏi.

Lãnh Tiểu Dã cắn răng.

Nhìn nụ cười xấu xa

trên

mặt, khóe môi cũng giơ theo.

anh

thích khiêu vũ phải

không, vậy tôi

sẽ

bồi

anh.

Lãnh Tiểu Dã chống đỡ ngực, cố gắng đưa tay lên, ôm chặt



anh,

không

kiêng kỵ, dán cả người vào ngực

anh.

Theo

âm

nhạc, hai người

nhẹ

nhàng lắc lư, đưa mặt tới gần cổ

anh, thổi

nhẹ

vào.

một

người đàn ông bình thường như

anh, bị



cọ qua cọ lại như vậy, nhất định

sẽ

có phản ứng.

Huống chi, Hoàng Phủ Diệu Dương

không

chỉ là người đàn ông bình thường, mà còn

không

thể miễn dịch với



được.

Chỉ

một

lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương bị



trêu chọc tới nỗi, tim đập rộn lên, hô hấp càng lúc nặng nề.

Ôm lấy eo

cô,

một

bàn tay khác

nhẹ

trượt xuống, vỗ về lưng

cô.

"Theo tôi về phòng."

Hừ!"

Nhanh như vậy

đã

không

chịu được?

"Tôi còn chưa khiêu vũ đủ!

Lãnh Tiểu Dã như

một

chú cá rời khỏi lòng

anh, nhảy theo tiết tấu hai bước, nâng tay

anh

vòng qua vòng lại.

Sau đó đem lưng dựa vào ngực

anh, đưa tay ôm cổ

anh, mông



đặt ngay vị trí đó của

anh.

Cảm nhận được du͙© vọиɠ bành trướng, cả mặt



nóng bừng, lập tức muốn chạy trốn.

Lần này,

anh

đã

phòng bị, vươn cánh tay lên ôm chặt

cô.

"Có chơi có chịu, em thua rồi, tối nay, em là của tôi!"