Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 153

Khi nãy, Hoàng Phủ Diệu Dương chủ động hôn



một

lần, lại để



hôn

anh, như vậy xem ra

anh

đã

lời to.

Lãnh Tiểu Dã tức giận đánh vào chiếc gối, "Quá đáng, quá đáng, quá đáng..."

Vừa rồi



bị dáng vẻ ngây thơ kia mê hoặc,

không

nhận thấy đó là

một

cái bẫy.

Cuối cùng,



đấm mạnh vào gối

một

cái, Lãnh Tiểu Dã

âm

thầm cắn răng.

"yêu

đương sao? Được, tôi

sẽ

cùng

anh

yêu

đương "thật

tốt",

sẽ

cho

anh

một

mối tình khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn

không

thể chạy thoát bóng ma của tôi! Nếu

không

khiến

anh

mắc chứng sợ tình

yêu,

thì

tôi

sẽkhông

phải là Lãnh Tiểu Dã!"

Vứt chiếc gối sang

một

bên,



đi

đến bên giường, ném người lên giường lớn, bướng bỉnh cười rộ lên.

Hoàng Phủ Diệu Dương, ngày mai gặp lại!

...

...

Ngày hôm sau.

Lúc Lãnh Tiểu Dã tỉnh dậy mặt trời

đã

chiếu tới mông

cô, đêm qua



mãi nghĩ kế hoạch trêu đùa Hoàng Phủ Diệu Dương, "nghiên cứu" tới hơn nửa đêm,



mới ngủ được.

Cầm lấy chiếc di động bên cạnh nhìn giờ,

đã

10 giờ 30 phút.

Đứng dậy, kéo màn cửa sổ ra, ngắm nhìn cảnh biển rực rỡ bên ngoài, Lãnh Tiểu Dã

không

lập tức

đirửa mặt,



lại nằm xuống, tiếp tục

đi

ngủ.

Chờ đến khi



tỉnh dậy,

thì

đã

gần

một

giờ.

Nhìn đồng hồ,



ong ong chấn động.

Lãnh Tiểu Dã lấy di động qua,

trên

màn hình

hiện

lên tin nhắn từ "số điện thoại

không

được lưu".



nghi ngờ ấn vào hộp tin nhắn, chỉ thấy

một

dòng chữ, "Tối nay,



cố gắng nghĩ cách khiến Hoàng Phủ Diệu Dương tham gia vào vũ hội, tôi

sẽ

nhân cơ hội đó điều tra phòng

anh

ta ---- -- -- Người có chiều cao 186.5."

Nhìn đến phần cuối tin nhắn, Lãnh Tiểu Dã khẽ cười

một

tiếng.



không

viết tên, nhưng chỉ cần nhìn chiều cao thế kia,



cũng đoán được tin nhắn này là do Dạ Phong Dương gửi tới.

Dạ Phong Dương này,

không

ngờ vẫn còn khó chịu như vậy.

Vũ hội?!

Vũ hội mặt nạ sao?!

Tên Hoàng Phủ Diệu Dương kia, chắc chắn

sẽ

không

cảm thấy hứng thú gì, muốn

anh

tham gia vũ hội, đoán chừng



phải dùng

một

chút thủ đoạn rồi.

Xóa tin nhắn

trên

di động, Lãnh Tiểu Dã vạch chăn, nhấc chân lên, hơi giật, vết thương

đã

phục hồi rất tốt, chỉ hơi đau

một

chút, nhưng cũng

không

quá nghiêm trọng.



lê dép vào toilet, thuận tay tháo băng gạc

trên

tay ra.

Vết thương

trên

tay

đã

đóng vẩy, ba bốn nốt đỏ sậm cứng rắn như

một

ký hiệu kỳ lạ dính vào tay

cô.



nhún vai

một

cái,

không

thèm để ý tới.

Từ

nhỏ

đến giờ,



chưa bao giờ là

một

thục nữ, vừa vào nhà trẻ



đã

bắt đầu theo ba

đi

dã ngoại, những loại vết thương thế này chỉ là chuyện thường ngày.

Nhanh chóng tắm sạch

một

cái, Lãnh Tiểu Dã sấy khô tóc,

đi

đến cạnh tủ quần áo, lục lọi

một

hồi, liền lấy

một

ra

một

chiếc áo form rộng, quần bò, cùng

một

sợi dây nịch.

Cuối cùng,



lấy thêm

một

chiếc áo sơ mi, khoác bên ngoài.

Tên kia lúc nào cũng muốn ăn đậu hủ của

cô, lần này nhất định phải cẩn thận mới được.

Chuẩn bị tốt mọi thứ,



nhìn thoáng qua đồng hồ.