Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 102

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khẩu súng trước mắt, rồi dời tầm mắt đến khuôn mặt

cô, "Tiểu Dã, rốt cuộc, em là người như thế nào?"

Thân thủ nhanh nhẹn, hiểu



đánh nhau, biết lái trực thăng...

Mấu chốt là, ngay cả người của

anh

trực tiếp đến New York để tìm kiếm thông tin của

cô, nhưng lại

không

tra được nhiều tài liệu, ví dụ như ba mẹ, địa chỉ gia đình cụ thể các thứ.

Khiến

anh

không

khỏi tò mò về thân phận của

cô.

Lãnh Tiểu Dã nhún vai

một

cái, "Đại học X, sinh viên khoa thiết kế nghệ thuật."

anh

không

khách vạch trần

cô, "Tôi

không

nghe

nói

khóa nghệ thuật có những chương tình học như đánh lộn, súng ống, còn có cả điều khiển trực thăng."



bĩu môi, "Sở thích cá nhân,

không

được sao?"

Ở đây là Mỹ, cho dù có sử dụng súng ống cũng

không

tính vi phạm pháp luật.

Hoàng Phủ Diệu Dương mỉm cười, "Đương nhiên là có thể, tôi rất thích."

Ra tay nhanh chóng, thực lực kinh tế

không

tầm thường, có

một

thân phận bá tước quý tộc như vậy lại có tên tiếng Trung, trong vòng hai ngày, liên tiếp trải

một

trận máy báy gặp trục trặc,

một

trận bị tay súng tập kích...

Ở sân bay Jamaico lộng hành như chỗ

không

người, chỉ cần hai mươi giờ

đã

có thể tra được thông tin của



và An Nhạc, tay mắt của người đàn ông này có thể ngập đầy bầu trời.

anh

rốt cuộc là ai?

Lãnh Tiểu Dã cũng vô cùng tò mò.

Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm

cô, trọng giọng

nói

không



một

chút trêu đùa nào, "đi

theo tôi, tôi

sẽ

nói

cho em biết tất cả."

Lãnh Tiểu Dã nhếch môi, thu hồi vẻ mặt giễu cợt, nhìn

anh, "Hoàng Phủ Diệu Dương, người đàn ông như

anh, thiếu gì



gái

theo đuổi, tại sao lại muốn gây khó dễ cho mình?"

Đưa ngón tay qua, đem sợi tóc dài nắm trong tay, ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương thước thức mái tóc của

cô, ánh mắt màu lam trầm xuống, "Tôi chỉ muốn em."

"Chúng ta mới quen biết nhau được ba ngày..."

"Ba tháng ba ngày."

anh

sửa lại.

Ba tháng?

Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, "Ba tháng trước,

anh

thực

sự

đã

nhìn thấy tôi sao? Ở đâu?"

Vì sao,

một

chút



cũng

không

thể nhớ được?

Theo lý mà

nói,

một

nhân vật như

anh,



sẽ

không

có khả năng quên được.

Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhếch môi, ánh mắt dưng

trên

cánh môi

cô, "một

nụ hôn, đổi

một

câu hỏi, thế nào?"

Lãnh Tiểu Dã cười

một

tiếng, sau đó liền lật mặt, "Coi như tôi chưa hỏi cái gì."

Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn như cũ cười cười, "Vậy bớt cho em,

một

nụ hôn, tôi có thể trả lời hai câu hỏi của em."

Lãnh Tiểu Dã xem thường.

"Mười."

anh

lại tiếp tục tăng giá.

Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "anh

nghiện sao?!"

Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn cằm chú nhìn vào môi

cô, "Đúng vậy, tôi nghiện rồi."

Lúc nào cũng muốn giữ lấy

cô, thân mật cùng

cô, đây là lần đầu tiên trong đời, có lẽ

anh

đa nghiện

thậtrồi.

Lãnh Tiểu Dã

không

nói

gì, giơ ngón tay xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ở bên cạnh.

"Thực ra tôi

không

khác gì những



gái

khác, nhưng

anh

chỉ mới quen tôi, cảm thấy vô cùng mới mẻ,

một

thời gian sau,

anh

cũng

sẽ

nhàm chán tôi giống như những



gái

khác."