Lãnh Tiểu Dã
không
để ý tới lời
nói
khích của
anh, "Tôi
không
nói, đêm nay nhất định phải phân thắng bại, ngày khác chúng ta lại thi tiếp,
anh
đưa tôi về nhà
đi, tôi mệt quá, muốn nghỉ ngơi
một
chút, địa chỉ của tôi là..."
Nếu
anh
đã
tra được chỗ ở của An Nhạc, chắc cũng biết được nơi ở của
cô, Lãnh Tiểu Dã
không
ngại
nói
địa chỉ của mình cho
anh
biết, biểu
hiện
vô cùng "chân thành".
"Tôi biết."
Bên tai,
âm
thanh
anh
vang lên.
Cảm giác hàm răng cắn
nhẹ
vào gáy
cô, nháy mắt, cả người Lãnh Tiểu Dã nổi lên
một
lớp da gà, tóc tai toàn thân dựng đứng.
cô
nỗ lực ngồi thẳng lưng,
không
muốn cùng
anh
va chạm, nhưng
anh
lại ôm chặc như,
cô
vốn
không
có khả năng trốn thoát.
Cách
một
lớp áo mỏng, ngực người đàn ông rắn chắc, mạnh mẽ,
không
tự chủ được,
cô
nhớ đến buổi tối đêm kia...
Ý thức được suy nghĩ của mình càng nguy hiểm, Lãnh Tiểu Dã cắn mạnh môi mình, nhắc nhở bản thân phải giữ tỉnh táo.
"Tôi lặp lại lần nữa, đưa tôi về nhà!"
Ngửi mùi hương thoang thoảng
trên
cần cổ trắng ngần của
cô, Hoàng Phủ Diệu Dương
nhẹ
nhàng dùng chóp mũi chạm vào da thịt
cô, "Em
khôngmuốn nhìn thấy Tiểu Tuyết sao?"
Tiểu Tuyết?
Lãnh Tiểu Dã lập tức nhíu mày, "anh
bắt nó?"
"Rương giữ đồ di động, có ảnh chụp."
anh
tiếp tục hôn gáy
cô,
không
chịu buông, khó có thể được gần gũi với
cô
như vậy,
hiện
tại,
anh
chỉ muốn tiếp tục thân mật với
cô
hơn nữa.
"Tôi
không
lấy được."
"Tôi giúp em."
Nắm cổ tay
cô, cơ thể tiếp tục giam cầm
cô, Hoàng Phủ Diệu Dương tiếp tục hôn lên gáy
cô, vươn tay đưa cho
cô
chiếc rương bên cạnh.
Lãnh Tiểu Dã
nhẹ
ấn chốt mở, chiếc rương mở ra, để lộ vài chai rượu, còn có
một
chiếc điện thoại di động.
Dùng răng kéo cổ áo
cô
ra, Hoàng Phủ Diệu Dương hôn lên bờ vai
cô, "Em biết mật khẩu sao?"
Lãnh Tiểu Dã cầm di động, nhấn vào 6 số 9, quả nhiên, cũng thuận lợi mở được.
Nhấn vào album, hình thứ nhất chính là ảnh chụp của mèo con, thậm chí còn có cả
một
đoạn video clip.
Tiểu tử kia toàn thân trắng muốt,
trên
cổ còn được đeo
một
cái vòng đẹp đẽ được nạm đá quý, nằm trong ổ như
một
tòa cung điện, quả thực, nhìn rất giống công chú mèo
nhỏ.
cô
nhìn từng tấm ảnh, phía trước đều là ảnh chụp mèo con, còn lại đều là
cô.
cô
tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm
trên
giường,
trên
người tràn đầy dấu hôn, mặc dù là khỏa thân, nhưng vì cánh tay và góc độ chụp, cho nên
không
có
một
chút ** nào.
Nhưng, bị
một
người đàn ông chụp ảnh mình khỏa thân như vậy, này
sự
là môt kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn.
Nhất thời,
cô
mắng ra tiếng, "Hoàng Phủ Diệu Dương, ai bảo
anh
chụp tôi?"
"không
phải chụp, mà là quang minh chính đại chụp." Hoàng Phủ Diệu Dương từ bờ vai
cô
ngẩng mặt lên, khẽ đặt cằm lên vai
cô, nhìn về phí màn hình, "Em
không
biết là rất đẹp sao?"
Lúc ấy,
anh
vừa giúp
cô
tắm xong, nhìn thấy
cô
bộ dạng
cô
nằm
trên
dường, đẹp như
một
giấc mơ,
anh
không
kìm lòng được chụp tấm ảnh này.
Lãnh Tiểu Dã nhìn bản thân mình trong màn hình.
Ảnh chụp
một
cô
bé, làn da trắng như ngọc, mái tóc dài hơi xoăn rối tung
trên
trải giường màu trắng, như
một
đóa hoa sen nở rộ...
Ảnh chụp
cô
như vậy, có vẻ, thuần khiết như
một
thiên sứ, lại
yêu
người giống
yêu
tinh.