Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 87

"đi

thẳng... Quẹo trái..." Ngồi ở tước, Lãnh Tiểu Dã căng thẳng nhìn đường

đi, ra lệnh đường

đi

cho tài xế,

đi

ngang

một

cột đèn đỏ,



không

chút do dự ra lệnh, "Tăng tốc,

đi

lên... Quẹo phải..."

Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi canh

cô, cau mày.

anh

không

vui vè gì,

anh

nhìn thấy



ràng

sự

lo lắng trong ánh mắt

cô, Lãnh Tiểu Dã rất quan tâm đến người đàn ông ngồi xe sau, điều này khiến

anh

cảm thấy

không

thoải mái.

"Em thích An Nhạc sao?"

anh

đột nhiên hỏi.

"Tôi còn hận

không

thể xé rách

anh

ta ra!" Lãnh Tiểu Dã thuận miệng đáp, "Quẹo phải, có thấy bệnh viện phía trước

không, trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu."

Cơn thịnh nộ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương tan biến vài phần, nhưng lại có chút nghi hoặc, "Vậy sao em còn cứu

hắn?"

Ở thế giới Hoàng Phủ Diệu Dương, tất cả đều trở nên đơn giản.

Thích, liền vì bản thân mình mà bỏ qua.

Ghét, liền gϊếŧ ngay lập tức.

anh

không

giải thích, Lãnh Tiểu Dã cũng hiểu.

Trong vòng hơn hai mươi giờ đồng hồ tách Lãnh Tiểu Dã ra,

anh

đã

làm được rất nhiều việc.

Thí dụ như: Lợi dụng mèo con gửi vận chuyển tra được tin tức cửa Lãnh Tiểu Da, sau đó lời dụng tiến thêm

một

bước xác định thông tin của

cô, tra ra các mối quan hệ của

cô.

Đương nhiên, trong này, bao gồm cả địu chỉ, người đan ông Lãnh Tiểu Dã tiếp xúc thân thiết nhất —— An Nhạc.

Chuyện thứ nhất sau khi Hoàng Phủ Diệu Dương đến New York, chính là tìm Lãnh Tiểu Dã, chỉ vì Lãnh Tiểu Dã ngồi nhiều chuyến máy bay, cho nên,

anh

đến New York trước

một

bước.

không

tìm được

cô,

anh

mới đến tìm An Nhạc.

Mục đích của

anh

là trực tiếp gϊếŧ người.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì

anh

không

thích An Nhạc tồn tại

trên

cõi đời này.

Ngay cả Hoàng Phủ Diệu Dương cũng

không

ngời,

anh

đuổi tới nhà An Nhạc, người đầu tiên nhìn thấy lại là Lãnh Tiểu Dã.

"Tôi muốn cứu sông

anh

ta, sau đó mới xé nát

anh

ta ra!" Lãnh Tiểu Dã mở cửa, nhảy xuống xe, lập tức

đi

vào phòng cấp cứu, "Cứu người, bác sĩ đâu, cứu người..."

Cứu sống trước, sau đó lại tiêu diệt?

Hoàng Phủ Diệu Dương xuống xe sau

cô, nghĩ nghĩ, rồi

nhẹ

gật đầu,

không

hổ là người con

gái

của

anh, quả nhiên, rất thú vị.

Bác sĩ cùng y tá lao tới, giúp đẩy giường ra, An Nhạc bị đẩy vào phòng cấp cứu, Lãnh Tiểu Dã đuổi tới cửa, liền bị y tá ngăn lại.

Lúc này, người có đầy thương tích Hoàng Phủ Diệu Dương cũng tới.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ

đi

tới, "Vị nào là người nhà của bệnh nhân?"

Lãnh Tiểu Dã vội vàng chạy đến, "Tôi là bạn bè của

anh

ta,

anh

ta thế nào rồi?"

"Hít quá nhiều khí độc,

đã

quá muôn rồi..." Bác sĩ lắc đầu, "cô

mau vào

đi, hình như

anh

ta có lời muốn

nói."

Hít khí độc?!

Lãnh Tiểu Dã cau mày vọt vào,

đi

đến bên giường bện, chỉ thấy mặt An Nhạc trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy

cô,

anh

dùng sức nâng tay lên, "Tiểu... Tiểu Dã..."

"An Nhạc!" Lãnh Tiểu dã bắt lấy tay

anh

ta, "Rốt cuộc, tại sao lại như vậy?"

An Nhạc ngay cả đánh lộn cũng

không, tuyệt đối

không

hết hit ma túy quá liều được, chuyện này vô cùng kỳ lạ.

"Tiểu... Tiểu Dã..." An Nhạc nắm chặt tay

cô, thở hổn hển, "Thực... Thực xin lỗi, em... Em có thể... Tha thứ cho

anh

sao?"

Lãnh Tiểu Dã cau mày

không

nói.

Tha thứ, sao có thể dễ dàng như vậy được?

Nếu

không

phải là

anh

ta sắp chết,



đã

đem

anh

xé trăm mảnh rồi.

"anh

biêt... Đó... Đó là

một

hy vọng xa vời,

anh...

anh

sai rồi,

anh...

anh

không

có tư cách..." Ngực An Nhạc kịch liệt phập phòng, "Tiểu Dã... Mau... Chạy mau, bọn họ... Bọn họ đến... Đến!" Miễn cưỡng

nói

xong mấy chữ cuối cùng,

anh

ta vô lực trở về gối, mở to mắt, rồi chết.

Cảm giác bàn tay

trên

cổ tay

nhẹ

xuống, trong lòng Lãnh Tiểu Dã cũng trầm xuống theo.



hận

anh

ta muốn chết, nhưng dù thế nào, cũng là bạn tốt hai nắm.

Trong lòng,



luôn coi

anh

ta như

một

người

anh

trai, chết như vậy, khiến



thực

sự

cảm thấy khó chịu.

một

bàn tay từ phía sau đưa đến, dùng hai ngón tay bắt lấy tay An Nhạc, kéo tay



ra, tùy tiện đặt

trên

giường.

Hành động kia, như là An Nhạc có bệnh truyền nhiễm vậy.

Lãnh Tiểu Dã quay sang,

trên

người vô cùng căng thẳng, trước mắt tối sầm, sau đó ngã vào lòng ngực thoang thoảng mùi đàn hương.