Thiên Tử

Chương 80: Có khả năng Nhạc Huy không tỉnh lại

Sau khi cấp cứu, Liễu Nhược Hà đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là cơ thể suy nhược, cộng thêm việc sợ hãi nên tạm thời vẫn chưa tỉnh.

Còn tình hình Nhạc Huy nguy hiểm hơn Liễu Nhược Hà, bác sĩ nói phổi anh bị nhiễm nước quá nặng, cộng thêm thời gian đuối nước quá lâu, phổi thiếu khí trầm trọng nên có khả năng sẽ không tỉnh lại.

Hơn nữa sau khi làm phẫu thuật xong, anh vẫn chưa được coi là thoát khỏi nguy hiểm, phải theo dõi trong bốn mươi tám giờ. Cũng tức là rất có thể anh không sống sót qua bốn mươi tám giờ này, đến cơ hội trở thành người thực vật cũng không có.

Đến buổi tối, Đoàn Thiên Hành, Hàn Tiểu Thi, Trần Ngọc Đình và cả Tào Tâm Di ở bên ngoài phòng bệnh ICU với nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau, có hoảng sợ, có đau khổ có khó chịu...

Bây giờ đầu óc Đoàn Thiên Hành rối bời, căn bản không dám nghĩ đến kết quả xấu. Nhạc Huy hoặc chết hoặc trở thành người thực vật, anh ta đều khó giải thích rõ với Nhạc Thiên Hùng, Nhạc Huy là con trai trưởng của nhà họ Nhạc, là đứa con độc nhất của Nhạc Thiên Hùng.

Bây giờ Đoàn Thiên Hành không dám gọi điện cho nhà họ Nhạc, nói tình hình của Nhạc Huy với bọn họ.

Hơn nữa Nhạc Huy cũng là đại ca của anh ta, dạy anh ta rất nhiều thứ, bây giờ trong lòng anh ta rất khó chịu.

Còn về Trần Ngọc Đình, cô ta yêu Nhạc Huy, yêu đến mức có thể tha thứ lúc Nhạc Huy đưa Liễu Nhược Hà về nhà. Yêu đến mức có thể chấp nhận tất cả lỗi lầm và trách móc, nếu Nhạc Huy không sống nổi qua bốn mươi tám giờ, cô ta có ý định chết cùng Nhạc Huy.

Còn nếu Nhạc Huy trở thành người thực vật, cô ta sẽ ở trong bệnh viện đợi Nhạc Huy tỉnh lại.

Về phía Tào Tâm Di, cô ta cảm thấy hoảng sợ hơn là khó chịu, dù sao bi kịch ngày hôm nay là do cô ta tạo nên. Nếu cô ta không đưa đoạn video kia cho Liễu Nhược Hà thì Liễu Nhược Hà sẽ không mất kiểm soát, cũng sẽ không nhảy xuống sông. Nếu Liễu Nhược Hà không nhảy sông thì Nhạc Huy cũng sẽ không nhảy theo.

Mặc dù cô ta rất muốn trở thành thiếu phu nhân nhà họ Nhạc, rất quan tâm đến tiền đồ của mình. Nhưng dù sao cũng là hai mạng người, trong lòng Tào Tâm Di ngập tràn cảm giác tội lỗi.

Nhưng bây giờ, ngoại trừ muốn Nhạc Huy tỉnh lại, cô ta còn sợ hãi Nhạc Huy thật sự xảy ra chuyện, vậy ảo tưởng trở thành thiếu phu nhân nhà họ Nhạc của cô ta chắc chắn sẽ biến mất.

“Nhạc Huy, anh chắc chắn phải tỉnh lại…”

“Tôi không ngờ Liễu Nhược Hà lại có phản ứng dữ dội, mất kiểm soát như vậy, haiz!”

Tào Tâm Di ngẫm nghĩ, không ngừng thở dài.

Lúc này Hàn Tiểu Thi đứng bên cạnh Đoàn Thiên Hành, trong lòng cũng rất khó chịu và hết sức phức tạp. Cô ta không biết chuyện giữa Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy, nhưng cô ta biết Nhạc Huy đưa Liễu Nhược Hà về nhà. Do đó khoảng thời gian này tâm trạng rất suy sụp, cô ta vẫn không chủ động liên lạc với Nhạc Huy, thậm chí từng định từ bỏ mối tình thầm kín không có cơ hội này.

Cô ta đến Sở Châu hai năm vì Nhạc Huy, không dễ gì đợi đến lúc Nhạc Huy ly hôn, nhưng Nhạc Huy vẫn không thích cô ta. Hơn nữa bây giờ lại sống chung với Liễu Nhược Hà, cô ta không thể tiếp tục chờ đợi, cô ta là con gái, không thể phí hoài thanh xuân, cho dù cô ta tán thưởng và yêu thích Nhạc Huy cũng nhất định phải buông bỏ anh.

Khoảng thời gian này cô ta rất dằn vặt, hầu như ngày nào cũng say rượu, đau lòng xót dạ, có thể chỉ có mình cô ta biết. Bây giờ kết quả Nhạc Huy xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô ta rất khó khịu, bởi cô ta thích Nhạc Huy không phải vì thân phận và địa vị của anh, mà là thích con người của anh.

“Cô Trần, cô qua đây với tôi một lát”.

Sắc mặt Đoàn Thiên Hành lạnh lùng, đột nhiên gọi Trần Ngọc Đình, dẫn cô ta xuống sảnh tầng một hỏi chuyện.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ, cảm xúc của Trần Ngọc Đình đã dần dần ổn định, nhưng cô ta cảm thấy rất sợ hãi khi tận mắt nhìn thấy Nhạc Huy và Liễu Nhược Hà nhảy sông.

Ngồi trong sảnh ở tầng một, nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của Trần Ngọc Đình run rẩy, Đoàn Thiên Hành dùng giọng điệu ấm áp nói:

“Cô không cần sợ, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc đại ca tôi và Liễu Nhược Hà xảy ra chuyện gì?”

“Cô cũng không cần giấu tôi, anh ấy đã sớm nói cho tôi biết chuyện của cô và anh ấy”.

Trần Ngọc Đình hơi ngạc nhiên, cô ta không dám gạt Đoàn Thiên Hành, nên vội vàng sắp xếp lại câu chữ và nói toàn bộ chuyện xảy ra trong công viên ngày hôm nay.

Đoàn Thiên Hành nghe xong, dựa vào lưng ghế, rồi khẽ cau mày:

“Liễu Nhược Hà cũng quá kích động, rõ ràng cô ta biết đại ca tôi sẽ đi cứu cô ta mà cô ta còn làm chuyện nguy hiểm như vậy”.

“Kỹ năng bơi của đại ca tôi rất tốt, anh ấy không thể bị đuối nước, chắc chắn vì cứu Liễu Nhược Hà nên anh ấy mới thành ra như vậy. Sao anh ấy lại ngốc như vậy, không suy nghĩ đến sự an nguy của bản thân, anh ấy là cậu chủ nhà họ Nhạc mà!”

Đoàn Thiên Hành càng nói càng tức giận, không còn gì để nói về Nhạc Huy.

“Tôi thật sự bái phục người nhà họ Liễu, ai nấy đều không dễ đối phó!”

Trần Ngọc Đình đột nhiên nghẹn ngòa, khóe mắt đỏ hoe:

“Xin lỗi, là tỗi của tôi, nếu không phải tôi thì bây giờ Nhược Hà chắc chắn khỏe mạnh bên cạnh Nhạc Huy”.

“Là tôi không nên chen vào tình cảm giữa bọn họ, là tôi hại Nhạc Huy”.

Đoàn Thiên Hành lắc đầu, thở dài nói:

“Cô đừng tự trách mình, chuyện này không trách cô, tôi cũng biết sơ lược chuyện này. Lúc đó Liễu Nhược Hà đã ly hôn với đại ca tôi nên cô quen với anh ấy cũng là chuyện trong sạch, không thể coi là phá vỡ tình cảm giữa hai người bọn họ. Ở mức độ nào đó, là Liễu Nhược Hà chen vào tình cảm giữa hai người mới đúng”.

“Chỉ là đại ca tôi thích Liễu Nhược Hà nhiều năm như vậy, vẫn chưa từ bỏ Liễu Nhược Hà nên không xử lý tốt chuyện tình cảm với cô ta”.

Trần Ngọc Đình nghẹn ngào nói:

“Tôi biết, thật ra ngày Nhạc Huy đến cướp hôn tôi cũng có mặt ở lễ cưới, chỉ là anh ấy không hề hay biết”.

“Tôi rất sợ mất anh ấy nên mới không nhắc đến chuyện này trước mặt anh ấy, tôi vẫn biết Liễu Nhược Hà ở nhà anh ấy. Tôi thật sự quá yêu anh ấy, tôi biết tôi rất ích kỉ, nếu tôi buông tay thì sẽ không xảy ra kết cục ngày hôm nay”.

Đoàn Thiên Hành ngạc nhiên nhìn Trần Ngọc Đình, anh ta nhìn ra Trần Ngọc Đình thật sự rất yêu Nhạc Huy.

Anh ta ngẫm nghĩ một hồi và hỏi:

“Tôi có một nghi vấn, vừa nãy cô nói Liễu Nhược Hà đến thẳng công viên tìm hai người”.

“Cô không cảm thấy kỳ lạ sao, cô ta vừa làm hòa với đại ca tôi, không thể mới có mấy ngày đã biết đại ca tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài được? Hơn nữa quá trình nghi ngờ cũng rất nhanh chóng, từ việc biết đại ca tôi và cô quen nhau, đến việc đi tìm hai người ở công viên xảy ra khá liền mạch, tôi thấy không hợp lý lắm”.

Đoàn Thiên Hành tốt xấu gì cũng là người được Nhạc Huy chỉ bảo, sau khi anh ta nghe Trần Ngọc Đình kể lại đã nhanh chóng phát hiện có điểm không ổn.

Trần Ngọc Đình nghe vậy cũng sững sờ.

“Đúng vậy, sao cậu ấy có thể biết tôi và Nhạc Huy ở công viên. Hơn nữa Tâm Di lại cùng đi với cậu ấy…”, Trần Ngọc Đình nói lẩm bẩm.

Đoàn Thiên Hành hỏi: “Tâm Di là ai? Là cô gái vừa nãy sao?”

Trần Ngọc Đình gật đầu:

“Cậu ấy tên là Tào Tâm Di, là bạn thân của tôi, nhưng cậu ấy không thân với Nhược Hà, trước đây Tâm Di và Nhược Hà không hề quen biết, các cậu ấy quen biết nhau là nhờ tôi, khoảng tháng trước lúc Nhược Hà và Lý Hạo Dương còn quen nhau”.

Đoàn Thiên Hành nghe đến đây, đột nhiên càng thấy kì lạ, liền nói:

“Thân cũng không thân, vậy mà lại đi cùng Nhược Hà đến tìm hai người”.

“Liễu Nhược Hà đến tìm hai người là có mục đích. Có nghĩa trước khi đến, Tào Tâm Di biết Liễu Nhược Hà sắp tìm hai người. Cô ta là bạn thân của cô, ít nhất nên gửi tin nhắn nhắc nhở cô”.

Trần Ngọc Đình sững sờ, vội vàng lôi điện thoại ra nhìn, phát hiện điện thoại của cô ta thật sự không nhận được bất kì tin nhắn hay cuộc gọi nào của Tào Tâm Di.