Thiên Tử

Chương 47: Mưu tính của Trần Ngọc Đình

Trần Ngọc Đình đang cùng ăn cơm với Nhạc Huy trong nhà hàng, đột nhiên nhận được tin nhắn của Liễu Nhược Hà, tổng cộng có hai tin nhắn.

Sau khi cô ta đọc xong nội dung đoạn tin nhắn đã lập tức bị sốc.

"Nhạc..."

Trong tiềm thức Trần Ngọc Đình muốn đưa tin nhắn này cho Nhạc Huy xem, nhưng vừa mới nói được một chữ, thì cô ta liền nuốt lại những lời muốn nói đó.

"Sao vậy?”

Nhạc Huy cũng lơ đãng uống vài ngụm rượu vang, hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức đồ ăn.

Nhìn thấy Trần Ngọc Đình có chuyện muốn nói, anh liền đặt ly rượu xuống và hỏi.

“Tôi…”, trong lòng Trần Ngọc Đình lúc này đang vô cùng rối rắm, nét mặt bối rối nhưng sau đó cô ta nhanh chóng thay đổi chủ đề và nói với Nhạc Huy:

“Tôi muốn nói rằng, con người anh tốt như vậy, điều kiện về mọi mặt đều rất ưu tú”.

“Tôi là bạn thân của Nhược Hà, mặc dù cũng hi vọng hai người có thể hòa hợp với nhau, nhưng… tôi cũng mong anh có thể chăm sóc tốt cho bản thân anh. Bởi vì Nhược Hà… cậu ấy thật sự không xứng với anh, cậu ấy làm tổn thương anh quá sâu sắc rồi”.

Khả năng thay đổi nét mặt của Trần Ngọc Đình gần như đạt đến trình độ của một nữ hoàng điện ảnh, trông cô ta không có vẻ ngượng ngùng trước Nhạc Huy, lời nói cũng rất rành mạch cụ thể, lập tức chiếm được ấn tượng tốt của Nhạc Huy.

Thực ra Nhạc Huy không có nhiều bạn bè ở Sở Châu, ngoài Đoàn Thiên Hành ra chắc có lẽ chỉ có Hàn Tiểu Thi.

Trong hai năm qua anh đã giành hết tinh thần và thể lực cho nhà họ Liễu.

“Cảm ơn!”, Nhạc Huy nhìn Trần Ngọc Đình, hơi cảm động trong lòng. Lúc này, đúng là lúc anh cần người đến an ủi, và sự an ủi chân thành này của Trần Ngọc Đình, thực sự đã khiến Nhạc Huy xúc động.

Anh đâu nhìn ra tính toán nho nhỏ của Trần Ngọc Đình, hơn nữa Trần Ngọc Đình lại diễn chân thật đến như vậy.

“Nhưng cô yên tâm đi, trái tim này của tôi không yếu đuối đến mức đó đâu”, Nhạc Huy cười gượng: “Chỉ là tôi không ngờ, cô ấy và tôi ly hôn còn chưa tới một tháng, mà cô ấy đã muốn kết hôn với người đàn ông khác rồi”.

“Xem ra tôi thật sự không có một vị trí nào trong lòng cô ấy, hai năm thanh xuân này, giống như vứt cho chó ăn”.

Trần Ngọc Đình an ủi:

"Con người luôn phải trưởng thành, cho dù có ưu tú thông minh đến mức nào, thì cũng đều sẽ gặp phải những lúc đau khổ trên phương diện tình cảm”.

"Hãy coi đó là một bài học, sau này đừng quá tốt với người khác, như vậy họ cũng không thể làm tổn thương anh được nữa”.

Trần Ngọc Đình giống như một người chị gái tri kỷ, từng lời từng chữ chắc nịch để xoa dịu nỗi đau trong lòng Nhạc Huy.

“Cô nói rất có lý!”, Nhạc Huy nâng ly rượu vang lên, cụng với Trần Ngọc Đình một cái: “Nói thật, trước đây tôi cảm thấy cô khác với bọn họ, đám bạn bè của Liễu Nhược Hà đều là những người cao ngạo xa cách, là loại người thô tục nhất”.

"Nhưng tôi vẫn luôn nhớ, cô đối xử với tôi rất lịch sự, kể cả lúc đó cô vẫn chưa biết thân phận thật của tôi”.

Trần Ngọc Đình ngượng ngùng mím đôi môi đỏ mọng khi nghe được những lời đó, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, ở trước mặt Nhạc Huy không kể dè gì mà tôn lên vẻ đẹp nữ tính và khí chất trưởng thành đặc biệt của cô ta.

“Địa vị có phân cao thấp, nhưng nhân cách thì không hề phân biệt cao sang hay hèn mọn, mọi người đều bình đẳng, tại sao phải coi thường người khác?”, Trần Ngọc Đình khẽ mỉm cười và nói: “Hơn nữa trước đây tôi đã nhìn ra được anh thật sự thích Nhược Hà, ánh mắt anh nhìn cậu ấy, không hề có du͙© vọиɠ, chỉ có sự thương xót”.

"Thực ra tôi rất ngưỡng mộ Nhược Hà, có một người đàn ông đau lòng và yêu thương cậu ấy. Chỉ đáng tiếc Nhược Hà sinh ra trong cái gia đình đó nên mới bị ảnh hưởng, không biết trân trọng một người đối xử tốt với cậu ấy như vậy”.

Nhạc Huy ngạc nhiên nhìn Trần Ngọc Đình, không ngờ cô ta lại nói ra những lời như vậy. Những lời này, đủ để nhìn ra được học thức và phẩm chất của Trần Ngọc Đình, đây là một người phụ nữ tao nhã, đáng để kết bạn.

“Tôi không có nhiều bạn bè ở Sở Châu, không biết chúng ta có thể làm bạn tốt được không, tôi đánh giá cao sự tao nhã này của cô”.

Nhạc Huy lại nâng ly rượu lên, chân thành nói với Trần Ngọc Đình.

Trần Ngọc Đình nghe thấy vậy, vội vàng nâng ly và vui vẻ nói:

"Đương nhiên chúng ta có thể làm bạn tốt. Bởi vì đàn ông tốt như anh bây giờ cũng không có nhiều nữa rồi, tôi cũng đánh giá anh rất cao, hơn nữa anh còn là cậu chủ của nhà họ Nhạc, được làm bạn với anh là niềm vinh hạnh của tôi”.

Lại một tiếng chạm ly vang lên, trong nháy mắt Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đã trở thành bạn tốt để giải bày cảm xúc.

“Đừng gọi tôi như vậy, cô gọi tên tôi Nhạc Huy là được rồi”, Nhạc Huy xua tay, rồi nói.

Trần Ngọc Đình nghe thấy vậy, lại nở nụ cười quyến rũ, nhếch môi đỏ mọng:

“Được, Nhạc Huy…”

Cô ta hoàn toàn đắm chìm vào mối quan hệ này, đã sớm loại bỏ chuyện của Liễu Nhược Hà ra khỏi đầu mình.

"Nhược Hà, mình xin lỗi, cậu đã làm tổn thương Nhạc Huy quá sâu sắc, vậy hãy để mình đến bù đắp và chữa lành vết sẹo trong lòng anh ấy”.

Trần Ngọc Đình thầm thở dài trong lòng, cô ta đã quyết định hi sinh người bạn thân nhất để đạt được mục đích của bản thân.

"Nhược Hà cậu yên tâm đi, sau này mình trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Nhạc, mình nhất định sẽ giúp cậu, đó chính là sự bù đắp của mình dành cho cậu”.

“Chị em tốt, cậu vẫn nên yên tâm gả cho Lý Hạo Dương đi, thật ra tên Lý Hạo Dương đó cũng không tệ, hi vọng cậu sẽ sống hạnh phúc hơn mình”.

...

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Nhạc Huy chuẩn bị trở về công ty, thứ nhất là do tâm trạng hôm nay của anh không tốt lắm, thứ hai anh và Trần Ngọc Đình chỉ là bạn tốt mà thôi, nhưng nam nữ vẫn có sự khác biệt, nếu hai người lại cùng nhau đi dạo, thì bầu không khí sẽ hơi mập mờ.

Trần Ngọc Đình nhìn thấy tâm trạng của Nhạc Huy không tốt lắm, nên cô ta cũng không chủ động đi cùng Nhạc Huy nữa. Cô ta biết Nhạc Huy là con cháu của một gia tộc lớn, và anh sẽ coi thường loại con gái chủ động tầm thường, nếu muốn tăng thêm tình cảm thì vẫn nên chậm rãi một chút.

Ít nhất thì bọn họ đã trở thành bạn tốt của nhau, cũng đã đi những bước đầu tiên để đi đến thành công. Một ngày nào đó, Trần Ngọc Đình có thể trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Nhạc.

"Ngọc Đình, vậy tôi về trước đây, sau này cô cũng không cần phải kể cho tôi về chuyện của Liễu Nhược Hà nữa đâu”.

“Tôi và cô ấy… không còn chút quan hệ nào nữa rồi, dù cho cô ấy có chết đi chăng nữa, thì cũng không liên quan gì đến tôi”.

Nhạc Huy khẽ nhíu mày, hơi tức giận nói.

Trần Ngọc Đình gật đầu, sau đó lại thở dài:

"Tôi biết rồi, say này tôi sẽ không nhắc đến chuyện của Nhược Hà ở trước mặt anh nữa. Anh cũng phải tự chăm sóc bản thân, nếu tâm trạng không tốt hay nghĩ không thông suốt chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi có thể cùng anh đi ra ngoài thư giãn đầu óc một chút, dù sao thì công ty của tôi cũng khá ít việc”.

Sau khi nhìn Nhạc Huy đi khuất, ánh mắt của Trần Ngọc Đình vẫn nhìn về phía Nhạc Huy vừa rời đi.

Trên mặt cô ta hơi ửng hồng, tựa như gió xuân, cô ta cảm giác như được trở lại thời điểm tình yêu mới chớm nở của một cô gái, tất cả những gì cô ta đang nghĩ đều là Nhạc Huy.

Liễu Nhược Hà ở phía bên kia, chờ đợi rất lâu nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Trần Ngọc Đình, cô lại không dám gọi điện thoại cho cô ta, sợ bị đám người Liễu Tử Thần phát hiện.

Liễu Nhược Hà không biết bản thân cô đã bị bạn thân lừa gạt. Đây là lần đầu tiên Trần Ngọc Đình lừa gạt cô, nhưng lần lừa gạt này đã thẳng thừng đẩy cô vào chỗ chết, không có cơ hội để trở mình.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến thứ sáu, chỉ một ngày nữa thôi là sẽ đến ngày Liễu Nhược Hà bị ép gả cho Lý Hạo Dương.

Người nhà họ Liễu và Vu Tiểu Tuệ mỗi ngày đều giám sát Liễu Nhược Hà hai mươi bốn giờ đồng hồ, ngay cả khi Liễu Nhược Hà gọi điện thoại cũng đều bị bọn bọ nhìn chằm chằm.

Cuối cùng cô cũng có được một cơ hội gọi điện cho Trần Ngọc Đình, nhưng sau khi bấm số, Liễu Nhược Hà lập tức rơi vào tuyệt vọng.

Ở đầu bên kia của điện thoại, vang lên một lời nhắc lạnh lùng của hệ thống:

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau!"