Thị vệ của Tống Trạc vẫn luôn đứng ở trên sườn núi cao nhìn Ninh Khanh bên kia.
Bọn họ rõ ràng thấy chủ tử nhà mình nổi giận đùng đùng đi về phía đó, đang chờ cục diện không thể vãn hồi sẽ phát sinh lúc sau. Ai biết đợi một hồi, cư nhiên không hề động tĩnh.
“Điện hạ!” Thanh Phong tinh ý lên tiếng.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Tống Trạc chậm rãi trở về, một thân ướt đẫm sương đêm, lạnh lùng như băng tuyết, trong tay hắn là một chiếc đèn hoa đăng đã tắt, bóng đêm quá mờ, nhìn không ra mặt trên viết cái gì.
“Thiên Thủy Tam hoàng tử Thủy Kinh Đông ở nơi nào?” Tống Trạc nói.
“Ở trong một gian khách điếm bên ngoài thành Thượng Kinh hai dặm, đang dây dưa cùng người của Thủy Kinh Niên.” Thanh Ảnh nói.
“Trong vòng nửa canh giờ, đem bọn họ dẫn tới bên này.” Tay phải bóp chặt, đèn hoa đăng trong tay hóa thành bột phấn.
Tống Trạc mang theo người mai phục ở một bên, võ công Thủy Kinh Niên chỉ thường thường, tự nhiên không có khả năng phát hiện.
Không đến nửa canh giờ, một trận tiếng vó ngựa vang lên, Bình Hưng mang theo hơn hai mươi ám vệ của Thủy Kinh Niên dẫn đầu chạy tới, vừa nhìn thấy Thủy Kinh Niên, Bình Hưng liền kích động nhảy xuống ngựa: “Gia!”
Vẻ mặt Thủy Kinh Niên chán ghét xoay người nhảy dựng lên, hắn phải làm cách nào để cắt đuôi những người này a!
Ai biết hắn còn không có lên tiếng, Bình Hưng liền hét lớn: “Gia, chạy mau! Người của Tam điện hạ đuổi theo!”
Sắc mặt Thủy Kinh Niên biến đổi, Thủy Kinh Đông - cái kẻ điên này lại tới nữa! Lúc ở Thiên Thủy thì thiết kế các loại hãm hại, hắn chạy ra ngoài rồi vẫn một đường đuổi gϊếŧ! Hắn đã nói bao nhiêu lần hắn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế! Thật sự không có hứng thú! Nhưng kẻ điên kia chính là không buông tha hắn! Lại không nhìn thử, bộ dáng nương pháo này của hắn giống hoàng đế sao?
“Đi!” Thủy Kinh Niên xoay người lên ngựa, vươn tay ra, muốn ôm Ninh Khanh.
Tống Trạc mai phục ở một bên, thấy hắn vươn tay muốn ôm Ninh Khanh, trong mắt lộ ra sát ý, khóe môi câu ra ý cười lạnh lẽo, cài tên, kéo cung, nhắm ngay trái tim của Thủy Kinh Niên, bắn ra một mũi tên.
Không ngờ Ninh Khanh vừa lúc nhìn bên này, chợt thấy mũi tên bay tới như một đạo lãnh quang, ngay tức khắc, dùng một tay kéo Thủy Kinh Niên xuống ngựa: “Thủy ca ca, cẩn thận!”
Thủy Kinh Niên kêu đau một tiếng ngã xuống, mặt chấm đất! Tuy rằng tránh đi chỗ yếu hại, nhưng vẫn bị bắn thủng cánh tay!
Người bên cạnh Tống Trạc đều khựng lại, thở dốc vì kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Trạc. Tống Trạc chỉ cảm thấy ngực đau nhói, kinh giận công tâm, thiếu chút nữa phát giận nôn ra một búng máu tươi!
Cái nha đầu chết tiệt kia, khuỷu tay lại hướng ra bên ngoài!
“Chủ tử, đi mau!” Người của Thủy Kinh Niên cho rằng Thủy Kinh Đông đánh tới!
Mà trên thực tế, người của Thủy Kinh Đông xác thật tới rồi! Cùng đám người Thủy Kinh Niên chém gϊếŧ ở một bên. Thủy Kinh Niên lôi kéo Ninh Khanh muốn chạy. Tống Trạc lại bắn tiếp một mũi tên, mũi tên này bay về phía cánh tay bị thương của Thủy Kinh Niên, thật chuẩn xác bắn trúng miệng vết thương lưu lại vừa rồi, lực đạo quá mạnh, khiến cả người hắn đều ngã trên mặt đất.
“Thủy ca ca, huynh thế nào?” Ninh Khanh muốn nâng Thủy Kinh Niên dậy.
“Muội vướng chân vướng tay, chạy trước đi, ta còn có võ công còn có hộ vệ!” Thủy Kinh Niên chịu đựng đau bò dậy, một tay đẩy Ninh Khanh ra. “Đến sườn núi nhỏ phía trước chờ ta, Vĩnh Thất, đi che chở cho nàng!” Hắn không thể đi theo nàng, bởi vì mục tiêu của bọn họ là hắn!
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Khanh lúc xanh lúc trắng, nhìn thấy một đống người ở đó chém gϊếŧ, sợ tới mức thân mình đều không phối hợp, nhưng ít ra còn có thể hành động. Gật đầu ừ ừ hai tiếng, nâng váy chạy.
Vĩnh Thất muốn bảo hộ Thủy Kinh Niên, bọn họ vốn dĩ đã ít người, mà người của Thủy Kinh Đông so với bọn hắn ước chừng nhiều hơn mười người, nhưng mệnh lệnh của chủ tử hắn không dám không nghe. Bất quá hắn thật sự không bảo vệ được người, còn chưa đi được hai bước đã bị người cuốn lấy. Đó là người của Tống Trạc trà trộn đi vào.
Ninh Khanh đổ mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt theo cằm rơi xuống, lạch cạch lạch cạch chạy về phía trước, mới vừa cho rằng đã an toàn, còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, một cánh tay thon dài đột nhiên từ phía sau vươn tới, một phen bịt kín miệng mũi nàng, Ninh Khanh còn không kịp thét chói tai, liền hôn mê bất tỉnh, thân mình nghiêng xuống, mềm oạt ngã vào trong lòng ngực người phía sau. Trước khi hoàn toàn mất đi tri giác, nàng ngửi thấy một trận lãnh hương quen thuộc.
Tống Trạc dùng một tay bế nàng lên, ôm vào trong lòng ngực. Lạnh lùng xoay người, nhìn liếc mắt một cái đám người Thủy Kinh Niên đang chiến đấu kịch liệt, rồi rời đi.
Thủy Kinh Niên, vừa rồi ngươi tránh thoát một mũi tên của bổn thế tử, đó là mạng ngươi chưa đến số! Chờ ngươi lại đến, Khanh Khanh đã sớm là người của bổn thế tử! Đến lúc đó, ngươi liền bi thương vì không lấy được mỹ nhân đi!
Thủy Kinh Niên đáng thương, còn không rõ địch nhân của mình là ai, đã bại trước một ván mang tính quyết định!
Trong xe ngựa, Tống Trạc gắt gao ôm Ninh Khanh vào trong ngực, hắn lại nghĩ tới đèn hoa đăng của nàng kia. Hắn nhịn không được sờ sờ đầu nàng, a một tiếng cười khẽ, lẩm bẩm nói nhỏ: “Tình nguyện gả cho một tú tài nghèo cũng không cần biểu ca sao? Đầu óc muội là lớn lên như thế nào, hử? Muội hẳn là đang nói giỡn đi, Khanh Khanh?”
Thanh âm nỉ non ôn nhu đến cực điểm, hắn nhìn chăm chú dung nhan khi ngủ của nàng, muốn có được đáp án, nhưng nàng không có khả năng cho ra đáp án, chỉ dư lại hô hấp thanh thiển u hương.
Tống Trạc chỉ cảm thấy cảm giác vô lực hóa thành cáu giận, cúi đầu liền ngậm lấy môi mềm của nàng, dùng sức liếʍ mυ'ŧ gặm cắn, thô bạo đến cực điểm.
Trong hôn mê Ninh Khanh bị cắn đau, hơi hơi giãy giụa, ưm một tiếng: “Biểu ca……”
Tống Trạc ngẩn ra, một tiếng biểu ca này giống như cứu rỗi, làm trong lòng hắn vui vẻ, một tay đem tiểu cô nương tiến trong lòng ngực, mặt chôn ở cổ nàng hít ngửi hương thơm, thanh âm trầm thấp mà cười: “Nha đầu hư, còn tính muội có lương tâm! Hôn mê cũng tâm tâm niệm niệm biểu ca.”
“Điện hạ, bây giờ về kinh hay là đến chỗ nào?” Thanh Hà đánh xe ở bên ngoài nói.
Tống Trạc đáp: “Đến Tiểu Bạch Trấn tìm một chỗ khách điếm, rồi dẫn người Tôn thị qua đó.”
Hắn không nghĩ cùng nàng cãi vã, không nghĩ cùng nàng tranh chấp. Hắn chỉ nghĩ trở lại cuộc sống như lúc trước khi hắn rời kinh, vẫn luôn tiếp tục sinh hoạt như vậy, bình tĩnh, ngọt nị, sủng nịch. Không có Thủy Kinh Niên gì đó, cũng không có tú tài nghèo kiết hủ lậu gì đó!
Thanh Phong Thanh Hà ở bên ngoài yên lặng đánh xe về phía Tiểu Bạch Trấn, Thanh Hà cúi đầu, Thanh Phong không rên một tiếng. Gió mùa thu có chút lạnh, Thanh Phong che quần áo hơi co người một chút, hắn âm thầm bi thương mà nhìn trời!
Đám người Thủy Kinh Niên thiệt hại thất thất bát bát, cuối cùng vẫn là còn sống! Nhưng Ninh Khanh lại không thấy!
“Ninh Nhi đâu? Ninh Nhi!” Thủy Kinh Niên giống như phát điên ở chỗ sườn núi nhỏ tìm kiếm. Nhưng không tìm thấy người, lại không tìm thấy xác, khuôn mặt Thủy Kinh Niên trở nên trắng bệch: “Chẳng lẽ bị Thủy Kinh Đông bắt.”
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, bởi vì Ninh Khanh lớn lên quá kinh diễm, cơ hồ không có một nam nhân nào nhìn thấy nàng là không nghĩ đến chiếm hữu, Thủy Kinh Đông lại là cái sắc quỷ, thường xuyên phái người đi ra ngoài tìm kiếm mỹ nhân, nhìn thấy loại tuyệt sắc này, còn không bắt sao?
“Đi! Chúng ta trở về Thiên Thủy!” Thủy Kinh Niên xoay người lên ngựa, mang theo người đuổi về phía Thiên Thủy.
Bình Hưng đều sắp khóc, gia nhà hắn làm sao suốt ngày đều muốn tìm người a? Vừa mới từ bỏ tìm đồng hương, hiện tại lại muốn tìm Ninh Nhi gì đó! May mắn, lần này là lăn lộn trở về Thiên Thủy! Đến lúc đó có quý phi nương nương, xem hắn còn như thế nào phạm hôn!
Lúc Ninh Khanh tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
“Trắc phi, ngài đã tới!” Bên ngoài vang lên tiếng nói thanh thúy của nha hoàn.
“Thật sự tìm được rồi sao? Mau, mở cửa!” Tôn trắc phi hừng hực đi vào, khi nhìn thấy Ninh Khanh đang ngơ ngác ngồi ở trên giường, liền kích động xông lên. “Biểu cô nương, ngươi có bị thương chỗ nào không?”
Vẻ mặt Ninh Khanh mờ mịt nhìn Tôn trắc phi, trái nhìn phải nhìn, theo bản năng mà lắc đầu. Tôn trắc phi lại nhào tới: “Để ta nhìn xem!”
Không nói hai lời liền bắt lấy ống tay áo Ninh Khanh, chỉ thấy trên cánh tay tuyết trắng như ngó sen có một vài vết xước, Tôn trắc phi lúc này mới yên tâm, lập tức mặt mày hớn hở. May mắn, vẫn là hoàn bích!
“Ta…… Vì sao lại ở chỗ này?” Ninh Khanh thấp giọng nói.
“Chính ngươi cũng không biết?” Tôn trắc phi kinh ngạc nhìn Ninh Khanh: “Tìm được ngươi ở một gian khách điếm tại Tiểu Bạch Trấn.”
Ninh Khanh che lại cái trán đau buốt, khách điếm nào? Nàng vì sao trở lại Tiểu Bạch Trấn?
Nàng nhớ rõ nàng cùng Thủy Kinh Niên bị kẻ thù của hắn đuổi gϊếŧ, nàng muốn chạy, đột nhiên lại hôn mê bất tỉnh. Chẳng lẽ là những kẻ thù đó bắt được nàng, đem nàng cướp đi, đặt ở khách điếm, sau đó lại gặp phải việc gì nên bỏ quên nàng sao?
Hay là…… Nàng nhớ trước khi hôn mê đã rơi vào một vòng tay ôm ấp quen thuộc, đó là Tống Trạc! Ôm ấp của hắn, nàng quen thuộc nhất!
Nhưng, nếu thật là biểu ca, hắn làm sao có thể bỏ qua cho nàng? Nàng chẳng những chạy trốn, còn cùng một ngoại nam ở chung một ngày một đêm, hắn không gϊếŧ nàng đã tính nhân từ, làm sao có thể thả nàng?
Nàng nghĩ đến đau cả đầu, Tôn trắc phi bắt lấy bả vai nàng, phi thường nghiêm khắc nói: “Biểu cô nương, chờ khi nhìn thấy thế tử, ngươi ngàn vạn phải nói ngươi là từ trên ngựa ngã xuống, sau đó được một nông phụ cứu, ngay đêm đó chúng ta liền tìm ra ngươi, đem ngươi an trí ở chỗ này. Như vậy, đối với ngươi và ta đều tốt.”
Ninh Khanh chỉ có thể gật đầu.
Tôn trắc phi hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần này, thật là hữu kinh vô hiểm!