Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 45: Tránh mặt

Tống Khởi Mân đi vào cửa Mộng Trúc Cư, quả thực thấy bọn tỷ muội đều tới rồi, đành không tình nguyện bước vào phòng, thấy ba cái tiểu thương nữ xa lạ, liền bĩu môi khinh thường.

Mọi người đang tự giới thiệu, Ninh gia tỷ muội đem tăng vật nhỏ của mình, đều là một ít túi tiền túi thơm tự làm linh tinh, đám người Tôn trắc phi cũng đưa ra lễ gặp mặt đã chuẩn bị tốt.

Tống Khởi Mân nhận được túi tiền ba tỷ muội đưa tới, khuôn mặt nhỏ cứng đờ, một bên ghét bỏ một bên xấu hổ, bởi vì nàng không có chuẩn bị lễ gặp mặt!

Tống Khởi Vu sớm biết như thế, lặng lẽ nhét một ít đồ vật cho Tống Khởi Mân, Tống Khởi Mân nhìn lên, là ba xuyến chuế kim châu phỉ thúy tự tết bằng tay, hừ nhẹ một tiếng, đưa thẳng cho tỷ muội Ninh Diệu.

Mọi người ngồi một lúc rồi tan, ba người Ninh Diệu thấy đại sảnh lập tức trống rỗng, đều vội vàng thở phào nhẹ nhõm.

“Ai ôi, không thể tưởng được cùng quý tộc nói chuyện lại vất vả như vậy.” Ninh Tố xoa xoa khuôn mặt nhỏ thiếu chút nữa cứng đờ, “Ta không nghĩ cười, nhưng lại không dám không cười.”

“Cười đến mặt đều đau.” Ninh Xảo cũng gật đầu.

“Nhưng hôm nay cười đến cứng mặt cũng đáng.” Ninh Diệu vừa nói vừa móc ra lễ gặp mặt thu được.

Ninh Tố Ninh Xảo cũng bắt đầu xem xét.

“Trắc phi cho chính là một cây trâm vàng ròng, nạm đá quý. Cái này so với tất cả trang sức ta có đều quý hơn.”

“Thứ phi cho cái vòng tay hình thức rất đẹp, ngươi cùng ta giống nhau sao? Nga, giống nhau. Quận chúa cho vòng cổ trân châu ……”

Ba tỷ muội ngắm nghía lễ vật, đột nhiên nhìn Ninh Khanh ngồi ở một bên, vừa phe phẩy quạt tròn vừa cười ngâm ngâm nhìn các nàng.

Khuôn mặt của Ninh Diệu đỏ lên, nàng ta cư nhiên bị ngũ nha đầu chế giễu!

Ninh Diệu cho rằng Ninh Khanh muốn cười nhạo các nàng, lại thấy Ninh Khanh chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua phía sau, ba nha hoàn phía sau nàng liền vào phòng, chốc lát sau bưng ra ba cái khay, mặt trên bày ba bộ đồ trang sức tinh xảo đang lưu hành. Một bộ đồ trang sức đều quý trọng hơn so với tất cả lễ vật vừa rồi, sợ là không phải ba năm ngàn lượng thì thật sự mua không được một bộ!

Ba người thấy đồ vật liền hai mắt sáng ngời, Ninh Khanh cười nói: “Đây là tặng cho các ngươi.”

“Cám ơn ngũ tỷ tỷ.” Ninh Tố cùng Ninh Xảo đều thực vui vẻ, vội vàng tiến lên xem những món đồ trang sức đó.

Ninh Diệu nhìn thấy trang sức tinh mỹ như vậy vừa vui vẻ vừa khó chịu. Nàng rõ ràng chính là một cái thϊếp, dựa vào cái gì mà ăn mặc tốt như vậy, dùng đến tốt như vậy, còn giống như chủ nhân thưởng nô tỳ, mà thưởng cho các nàng!

Ninh Diệu chịu đựng không chạm vào trang sức mình thích, chỉ liếc mắt một cái, cười nói: “Đúng rồi, Ngũ muội, khi nào có thể nhìn thấy thế tử biểu ca?”

Ninh Tố Ninh Xảo vừa nghe, liền hai mắt tỏa ánh sáng, trang sức trong tay cũng bỏ xuống, bổ nhào tới trước mặt Ninh Khanh: “Đúng vậy đúng vậy, ngũ tỷ tỷ, khi nào có thể nhìn thấy thế tử biểu ca! Chúng ta vẫn luôn nghe nói về hắn, lại chưa từng gặp qua……”

Ninh Khanh sắc mặt có chút khó xử, trước không nói Tống Trạc có nguyện ý thấy hay không, mà là trong khoảng thời gian này Tống Trạc bận rộn công vụ, có khi hai ba ngày đều không thấy được bóng người.

“Ngũ tỷ tỷ! Ngũ tỷ tỷ!” Ninh Xảo lôi kéo Ninh Khanh năn nỉ.

Trong mắt Ninh Diệu có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, cười cười: “Có phải thế tử biểu ca không rảnh hay không?”

“Đúng a.” Ninh Khanh lập tức gật đầu, “Trong khoảng thời gian này hắn rất bận.”

Ninh Diệu trong lòng hừ lạnh, bận, nàng mới không tin! Nói không chừng người ta là vắng vẻ ngươi đâu! Ngươi tính là cái thứ gì, còn không phải giống chúng ta! Giả vờ giống như phượng hoàng, nhưng thực ra chỉ là một con gà mái!

Ninh Diệu đang âm thầm quở trách đến vui vẻ, bên ngoài nha hoàn đột nhiên nói: “Cô nương, thế tử tới.”

Ninh Diệu cả kinh, Ninh Tố Ninh Xảo kích động, không nghĩ Đồng Nhi cùng Vũ Tình nhìn nhau một chút, trong mắt đều hiện lên một tia hài hước, sau đó song song đi qua nói: “Biểu cô nương, thế tử tới, thỉnh tránh mặt!”

Mấy người Ninh Diệu khó chịu, nhưng lại không dám nói, đành phải theo hai người Đồng Nhi vòng tới phía sau bình phong.

Ninh Khanh cảm thấy như vậy có quá mức hay không, tuy rằng nói là ngoại nam…… Nhưng cũng không cần quá chi li, nói thế nào cũng là bà con…… Cần phải tránh mặt sao? Nhưng nghĩ đến hai người Đồng Nhi là người của Tống Trạc, các nàng kêu tránh, nàng cũng không dám nói cái gì.

Tống Trạc đã vào đến nơi, thấy vẻ mặt Ninh Khanh buồn rầu ngồi ở trên giường, mắt trông mong mà nhìn chính mình, lại cười cười, đi qua ngồi vào bên người nàng.

Ninh Khanh thử nhìn nhìn hắn: “Biểu ca?”

“Ừ?” Một bàn tay của Tống Trạc chống ở phía sau nàng, thân hình thon dài vi khuynh, cơ hồ đem cả người nàng bao phủ ở trong ngực.

Ninh Khanh nghĩ đến tiểu tỷ muội của mình còn ở sau bình phong, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, muốn cho hắn tránh ra chút, lại không tiện mở miệng.

“Tiểu tỷ muội của muội tới, vui vẻ sao?” Thanh âm của hắn trầm thấp lại ôn nhu, thoáng mang theo hương vị ngạo khí cùng ưu nhã.

Ba người Ninh Diệu tránh ở sau bình phong, cái bình phong này là bằng lụa mỏng, nhìn xuyên qua ẩn ẩn thấy được bóng dáng thon dài phong hoa bức người của hắn, tuy rằng không thấy được mặt, lại vẫn cứ mang đến cho các nàng một trận cảm giác áp bách cùng kinh diễm vô hình. Hắn vừa lên tiếng, ba người liền thở hốc vì kinh ngạc, thanh âm của hắn thật ôn nhu, thật dễ nghe, còn mang theo hương vị mà các nàng phẩm không ra.

“Vui vẻ.” Ninh Khanh nghiêng đầu, chờ đợi mà nhìn hắn: “Biểu ca muốn gặp các nàng một lần hay không, các nàng phải vấn an ngươi?”

Chỉ nghe Tống Trạc cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Không gặp.”

Ninh Khanh khóe miệng vừa kéo, sau bình phong ba người một trận mất mát.

“Ngoan!” Tống Trạc nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, “Biểu ca gần nhất rất bận, một lát liền muốn ra kinh, phải vài ngày mới trở về. Muội có thể lên phố, nhưng không thể chạy loạn, có hiểu không?”

Ninh Khanh ừ ừ gật đầu, nghĩ đến tiểu tỷ muội đang ở bên cạnh, hắn cư nhiên cùng nàng thân mật như thế, rất là quẫn bách.

Tống Trạc thấy khuôn mặt nhỏ của nàng hơi say, mặt mày sinh vựng, một đôi mắt to thủy mị nhìn quanh, ba quang lưu chuyển, vô tội lại đáng thương mà nhìn chính mình, một bộ dáng muốn đuổi mình đi mau, trong lòng càng thêm ý động, lại nghĩ đến vài ngày không thể gặp nàng, liền nhịn không được duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của nàng.

Ninh Khanh kinh hãi, quay đầu muốn tránh.

Nhưng Tống Trạc hôn không được nàng thật sự không cam lòng, thân mình vừa chuyển, liền dùng phần lưng trực tiếp chắn về phía bình phong, cả người Ninh Khanh đều ở trong lòng ngực hắn.

Khóe môi Tống Trạc gợi lên nụ cười tà mị, nắm cằm nhỏ của nàng, hơi hơi nâng lên, Ninh Khanh cả kinh trừng mắt, nhưng lại không dám phản kháng, một là không dám nháo ra động tĩnh lớn, hai là sợ càng phản kháng, hắn ngược lại càng không cố kị. Tống Trạc, từ trước đến nay đều là bá đạo cường thế.

Hắn hơi hơi cúi người, hôn lên kiều môi của nàng, khẽ liếʍ chậm mυ'ŧ, lại vẫn cứ không dám thâm nhập, hôn một hồi lâu đành phải dứt ra dù vẫn chưa đã thèm.

Bên trong bình phong vốn là nhìn không rõ, Tống Trạc còn dùng phần lưng chống đỡ, các nàng không biết Ninh Khanh cùng Tống Trạc làm gì, chỉ thấy bọn họ đột nhiên không nói lời nào.

Qua một hồi lâu mới nghe được thanh âm trầm thấp ôn nhu hơi khàn khàn của hắn: “Ta đi rồi, ở nhà phải ngoan ngoãn, nhé?”

Dứt lời, mới thấy bóng dáng đĩnh bạt thon dài của hắn bước nhanh rời đi.