Bát Bảo Trang

Chương 56: Chỗ dựa

Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Xác thực là Hoa Trị Minh đã bị Trương thị giấu diếm, hắn vốn còn cảm thấy kỳ quái, sau khi tam điệt nữ gả đến vương phủ, cùng Hiển vương cầm sắt hòa minh, lại không xảy ra đại sự gì, sao lại cho người đưa thư đến vào lúc xế chiều thế này.

Sau khi hắn đọc thư xong, trong lòng vừa tức vừa gấp, cuối cùng toàn bộ chỉ hóa thành một tiếng thở dài, cuối thư có nhắc tới việc Chu thị lang trị gia không nghiêm, để nhi tử sủng thϊếp diệt thê, e rằng sẽ bị cắt chức điều tra, kì thi Hương đầu xuân năm sau phải đổi người làm quan chủ khảo.

Sang năm Thanh Mậu nhà mình và Định Quang nhà đại ca sẽ tham gia kì thi, hiện tại thay đổi giám thị cũng tốt, chí ít người khác sẽ không nói xấu sau lưng là thành tích của Thanh Mậu bất thường, trước đây hắn không nên đồng ý chuyện Trương thị chết sống muốn gả nữ nhi cho công tử Chu gia, bằng không thì nữ nhi đâu phải chịu khổ như vậy?

"Người đâu, mang bức thư này đến cho Thanh Mậu xem, hỏi xem nó có đồng ý ngày mai rước tỷ tỷ của nó trở về hay không." Sau khi Hoa Trị Minh giao thư cho hạ nhân xong chỉ ngồi lẳng lặng trong phòng, ông nhìn sắc trời mỗi lúc một tối đen ngoài cửa sổ, vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân vào thắp đèn, nghĩ tới Trương thị, nghĩ tới nữ nhi, rồi nghĩ tới đứa con trai được kỳ vọng cao, rồi nặng nề thở dài trong bóng đêm một cái.

"Chuẩn bị xe ngựa."

Trương thị thấy phu quân mình ra cửa, kinh ngạc hỏi quản gia trong phòng: "Sao lão gia lại ra ngoài vào giờ này, ông có nói là đi đâu không?"

"Phu nhân, trước khi ra cửa lão gia có nói là phải đến Hầu phủ tìm Hầu gia," Quản gia cũng không dám nói rằng lúc lão gia ra cửa sắc mặt vô cùng khó coi.

"Đã trễ thế này còn đến Hầu phủ," Trương thị cau mày nói, "Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, chẳng lẽ tối nay lão gia muốn nghỉ ở Hầu phủ sao?"

Quản gia cúi đầu nói: "Lão gia không có nói qua."

"Thôi đi," Trương thị biết lão gia sẽ không nói nhiều với một quản gia như vậy, nên không hỏi gì thêm nữa, đang lúc chuẩn bị cho quản gia lui ra, lại có hạ nhân vào báo là thiếu gia tới.

Từ trước đến nay Trương thị luôn rất yêu thương nhi tử, sao nỡ lòng để nhi tử chờ bên ngoài, vội vàng sai người mời nhi tử vào, thấy sắc mặt hắn khó coi, liền lo lắng hỏi: "Con trai, sao sắc mặt lại khó coi như vậy, có chuyện gì à?"

"Mẫu thân, con không có chuyện gì, mà là tỷ tỷ có việc." Hoa Thanh Mậu chỉ nhỏ hơn tỷ tỷ Hoa Y Liễu một tuổi rưỡi, tình cảm hai tỷ đệ vô cùng thâm hậu, cho nên sau khi hắn xem bức thư đường muội gửi tới, tức giận đến mức đập vỡ chén trà trong tay, nếu không phải gã sai vặt bên người ngăn lại, hiện tại hắn đã đi phủ Chu thị lang đón tỷ tỷ trở về phủ rồi.

"Tỷ tỷ con..." Nụ cười trên mặt Trương thị cứng đờ, ngay sau đó lại mở miệng nói, "Việc của tỷ tỷ con chỉ là ngoài ý muốn, con đừng nghĩ nhiều quá, năm sau con phải tham gia kỳ thi mùa xuân rồi, chuyện hậu trạch nam nhân như con xen vào làm gì?" Trương thị nghĩ đến Hoa Định Thần của Hầu phủ cũng sẽ tham gia kì thi, cảm thấy vô cùng chán ghét, con trai bà tuyệt đối sẽ không thua bất luận kẻ nào!

"Mẫu thân, ngài còn gạt ta, tỷ tỷ bị cả nhà tỷ phu làm cho tức giận đến mức sảy thai, lẽ nào ngài không tức giận sao?" Hoa Thanh Mậu thật sự không thể tin được mẫu thân lại nói việc tỷ tỷ sảy thai là việc nhỏ, hắn không dám tin nhìn Trương thị, "Tỷ ấy là nữ nhi của ngài, là tỷ tỷ của ta đó."

"Đương nhiên ta biết nó là tỷ tỷ của con rồi," Trương thị phất tay để hạ nhân trong phòng lui ra, đè thấp giọng nói nói, "Thế nhưng Chu thị lang là phó chủ khảo của kì thi mùa xuân năm sau..."

"Con mặc kệ ông ta là ai," Hoa Thanh Mậu cắt ngang lời Trương thị, tức giận nói, "Con chỉ biết tỷ tỷ của con bị người nhà bọn họ ngược đãi." Chu thị lang gây sự, không thể làm gì khác hơn là vội la lên.

"Thằng bé này sao lại hồ đồ như vậy," Trương thị thấy nhi tử dường như thật sự muốn đến phủ Chu thị lang gây sự, không thể làm gì khác hơn là vội la lên, "Chuyện của tỷ tỷ con để xử lý sau đi, chờ khi con có tiền đồ rồi còn ai dám bắt nạt nó nữa?"

"Chỉ sợ con còn chưa kịp thành tài, tỷ tỷ đã bị bọn họ hại chết rồi," Hoa Thanh Mậu cúi đầu, giọng nói hơi lãnh đạm, "Huống chi, chỉ cần tỷ tỷ có chuyện gì, thì Chu thị lang đừng mơ được làm chủ khảo năm sau."

"Con muốn làm gì?" Trương thị đứng lên, lạnh lùng nói, "Thanh Mậu, con đừng có hồ đồ."

"Mẫu thân, con rất tỉnh táo," Hoa Thanh Mậu ngẩng đầu lên nhìn Trương thị, "Nếu như con thành danh bằng cách dẫm đạp lên vai người thân, vậy kiếp này con cũng không ngẩng đầu lên nổi, bởi vì lưng con không ngay thẳng."

Trương thị nhìn nhi tử sải bước bỏ đi, kinh ngạc đến xuất thần, một lúc sau mới nghĩ đến điểm mấu chốt, là ai nói việc này cho Thanh Mậu biết? Nếu như không có người nhiều chuyện, Thanh Mậu sẽ không thể biết được việc này.

"Hôm nay có ai đến phủ tìm lão gia hay thiếu gia không?" Trương thị gọi ma ma tâm phúc của mình đến, bắt đầu hỏi.

"Không có ai đến, chỉ là..."

Chỉ là phủ Hiển vương có gửi một bức thư đến cho lão gia.

"Lại là Hoa Tịch Uyển," Trương thị hung hăng phun nước bọt, "Con tiện nhân kia gả đi rồi còn nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta, đúng là đồ khó ưa."

Ma ma kia không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Chu phủ hôm nay đặc biệt náo nhiệt, trước cửa đỗ vài chiếc xe ngựa, đại công tử nhà Hoa thị lang mang mấy chiếc xe ngựa đến, bảo là muốn trả lại sính lễ cho Chu gia, đồng thời yêu cầu hòa ly.

Không biết do người của Chu gia tự biết mình đuối lý hay là vì nguyên nhân nào khác mà vẫn không chịu mở cửa, ngược lại càng làm mọi người xung quanh rối rít hiếu kì.

Cũng may tuy Hoa Thanh Mậu chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng không phải người xúc động lỗ mãng, Chu phủ không mở cửa, hắn cũng không ầm ĩ, chỉ thở dài nói với người gác cổng của Chu phủ: "Chu đại nhân, công tử quý phủ sủng thϊếp diệt thê, thông đồng với thị thϊếp ngược đãi gia tỷ khiến gia tỷ sảy thai, ta vì nghĩ đến phần tình nghĩa lâu nay với Chu gia nên không muốn truy cứu nữa. Hôm nay nhà chúng ta trả lại gấp đôi phần sính lễ Chu gia đã đưa đến trước đây, chỉ mong Chu gia có thể tha cho tỷ tỷ ta một con đường sống, cho phép gia tỷ và công tử quý phủ hòa ly."

Quần chúng hóng chuyện nghe xong những lời trên đều hít một hơi khí lạnh, thì ra thật sự là sủng thϊếp diệt thê, còn khiến đứa con cũng không còn, chuyện này hơi bị quá đáng rồi.

Chu thị lang không phải người đọc sách sao, sao lại nuôi dạy ra một đứa con như vậy, ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không biết?

Việc này nếu để Hoa Trị Minh ra mặt, người khác sẽ cảm thấy là người Hoa gia cố ý gây sự, nhưng nếu là Hoa Thanh Mậu ra mặt, người khác chỉ cho rằng do người trẻ tuổi yêu thương tỷ tỷ, lại thấy Chu gia ức hϊếp người ta, ngược đãi nữ nhi nhà người khác còn không dám lộ diện, thực sự quá đáng.

Người của Chu gia không ngờ rằng Hoa Thanh Mậu vậy mà lại nói những chuyện bê bối nhà họ ở trước mặt nhiều người như vậy, tức thì không thể làm bộ là không có ai ở nhà được nữa. Cháu trai của Chu thị lang đi ra, muốn nghênh đón Hoa Thanh Mậu vào phủ, nhưng lại bị Hoa Thanh Mậu cự tuyệt.

"Không tiện làm phiền quý phủ nữa, xin quý phủ để gia tỷ đi ra, sau đó theo ta đến hộ bộ một chuyến để làm thủ tục vô hiệu giấy hôn thú, sau việc này thì không ai nợ ai gì nữa."

Cháu trai Chu gia thấy thái độ này của Hoa Thanh Mậu, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ quái, thái độ này của Hoa Thanh Mậu là muốn trở mặt với Chu gia sao? Không thì sao lại trực tiếp mang sính lễ đến đây, lại còn trả về gấp đôi.

Hiện tại ngay cả cửa cũng không chịu bước vào, để mặc cho người ngoài nghe thấy những lời này, như vậy không phải là tát vào mặt Chu gia sao?

"Hoa công tử, ngài nói gì vậy..." Cháu trai Chu gia cười xòa nói, "Có việc gì chúng ta vào trong phủ nói với nhau, có chuyện gì không thể giải quyết chứ, làm lớn chuyện này ra để mọi người đều biết thì không chỉ chúng tôi mất mặt, mà đối với ngài cũng không tốt đâu."

"Các người làm việc xấu không sợ mất mặt, thì ta đây có gì phải cảm thấy xấu hổ sao?" Hoa Thanh Mậu giật cánh tay đang bị cháu trai Chu gia lôi kéo ra, "Các người vẫn là bảo quản gia đưa tỷ tỷ của ta đi ra đi."

Cháu trai Chu gia thấy thế, biết Hoa gia đã quyết tâm trở mặt với Chu gia bọn họ, trong lòng hơi mất hứng. Nếu Nghĩa An hầu phủ đến gây chuyện, có lẽ hắn còn nhường nhịn vài phần, nhưng một nhà Hoa thị lang này, hắn cảm thấy không có gì là không thể đắc tội được.

"Ai ui, ở đây náo nhiệt quá nhỉ," Ngay khi cháu trai Chu gia đang muốn trở mặt làm khó dễ, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một giọng nam the thé, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa có kí hiệu của Hiển vương phủ chậm rãi đi về phía bên này, trên vách có hoa văn phượng hoàng lửa.

Đến khi thấy rõ người vừa nói chuyện thì cháu trai Chu gia cả người toát mồ hôi lạnh, đây không phải là thái giám tổng quản Mộc Thông của Hiển vương phủ sao? Thế thì bên trong xe chỉ có thể là Hiển vương phi, người được Hiển vương gia vô cùng yêu thương trong lời đồn.

Nhớ đến việc Hiển vương phi và đường tẩu chính là người cùng tộc cùng tông, cháu trai Chu gia thầm nghĩ không hay rồi, lần này thì Chu gia bọn họ không muốn hòa ly cũng không được, chỉ sợ sau đó còn phải cẩn thận bồi tội với cả nhà Hoa thị lang nữa, không thì có thể sẽ gặp phiền phức to.

"Tiểu sinh gặp qua Hiển vương phi, vương phi nương nương phúc thọ an khang." Cháu trai Chu gia không dám chậm trễ, bước lên phía trước hành lễ. Người hóng chuyện xung quanh thấy thế cũng đều lui về sau vài bước, chỉ sợ đυ.ng phải quý nhân, xem náo nhiệt chỉ là sở thích, nhưng nếu chỉ vì vậy mà gây ra chuyện thì thật không tốt.

"Không cần đa lễ, xin đứng lên." Trong xe ngựa truyền ra giọng nữ mềm mại du dương, tuy rằng không thấy rõ dung mạo thế nhưng nghe thanh âm kia thì ai cũng cảm thấy người trong xe ngựa chắc phải là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

"Nghe người nhà nói đường tỷ muốn hòa ly với công tử quý phủ, cho nên hôm nay ta đặc biệt đến xem, không biết có quấy rầy hai vị hay không?"

"Biểu muội nói quá lời, nếu gia tỷ biết ngài quan tâm đến tỷ ấy như vậy, chắc sẽ mừng đến rơi lệ," Hoa Thanh Mậu mừng thầm, vốn hắn còn lo lắng người của Chu gia sẽ giở thủ đoạn, nhưng bây giờ có Hiển vương phi ra mặt, nhà bọn họ nhất định sẽ cố kỵ.

"Đã như vậy, mời mọi người cứ tiếp tục, ta là nữ tử không rõ đại sự, chỉ ở một bên lắng nghe là được rồi." Giọng nói trong xe ngựa vẫn dịu dàng trầm bổng, dường như thật sự chỉ là đi ngang qua xem một chút mà thôi.

Cháu trai Chu gia toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại ra hiệu cho gã sai vặt sau lưng, để bọn họ nhanh chóng đi vào thông báo với đại bá và đại bá mẫu. Giờ vương phi đến rồi, người Chu gia còn không ra nghênh giá thì chắc chán sống rồi. Đến lúc đó Chu gia bọn họ không chỉ sủng thϊếp diệt thê, chỉ sợ còn thêm tội danh khinh thường hoàng tộc nữa.

"Bên ngoài gió lớn, chi bằng mời vương phi vào phủ nghỉ tạm chốc lát?"

Trong xe ngựa không có động tĩnh, ngay cả bọn hạ nhân phục vụ xung quanh cũng không nói nửa lời, dường như lời mời vừa rồi của cháu trai Chu gia chỉ là hư ảo, không ai nghe thấy.

Cháu trai Chu gia lúng túng cười cười, sau đó không dám tùy tiện nói nữa, hắn là người không có công danh, cũng không có tước vị, quả thực không có tư cách tiếp đón vương phi.

Liếc nhìn mã xa không chút động tĩnh, trong lòng hắn thầm thở dài, vị đường ca này của hắn thật sự gây họa rồi, đắc tội gia tộc Hoa thị, Chu gia bọn họ có thể qua được kiếp nạn này hay không còn phải xem đường tẩu có nguyện ý xin tha cho Chu gia bọn hắn một con đường sống hay không.

Chỉ là, đường ca gây ra chuyện như vậy, thì dù tính tình đường tẩu có dịu dàng đến mấy có lẽ cũng sẽ không thể quên được nỗi đau mất con.

Haizz, chỉ sợ ngay cả hôn sự của những con cháu khác trong Chu gia bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Lúc phu nhân Chu gia nghe nói nhi tử của Hoa thị lang đến còn không thèm để ý, đến khi bà nghe hạ nhân báo lại là xe ngựa của Hiển vương phi đã dừng ở ngoài cửa lớn thì lập tức biến sắc, ba chân bốn cẳng vội vàng đứng dậy đi ra cửa, sau khi đi được mấy bước lại nói: "Đi mời thiếu phu nhân đến phòng khách đi, nhớ kỹ phải trang điểm cho nàng ta thật tốt rồi mới được ra gặp khách."

Thằng con ngu dốt của bà lần này gây họa lớn rồi!