Giọng nói bình thản của Tần Vấn Thiên làm cho vùng không gian này đột nhiên trở nên yên tĩnh, đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Âu Dương Cuồng Sinh tuyên bố muốn cùng thanh niên đại nhật Trần gia luận bàn võ đạo, trận chiến ngày hôm nay, Trần gia muốn mượn cơ hội này làm bẽ mặt Âu Dương Cuồng Sinh. Nhưng lúc này, thanh niên bên cạnh Âu Dương Cuồng Sinh lại cuồng ngôn nói, các ngươi cùng lên đi.
Mặc dù mọi người trên võ đài đều có tu vi ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy nhưng nếu bàn tới sức chiến đấu thì bất kỳ người nào trong bọn họ cũng có thể gϊếŧ chết nhân vật Nguyên Phủ tầng tám bình thường.
Sáu thế lực lớn, sáu trong chín thế lực mạnh nhất hoàng triều Đại Hạ hiện nay, mười hai thanh niên kiệt xuất đều đã chuẩn bị để biểu hiện một phen. Bọn họ bỏ qua lần tranh Thiên Mệnh bảng lần này vì dù có tham gia cũng không thể trở thành người nổi bật nhất, nhưng có thể thể hiện ở đây một chút cũng là có thể đoạt về một chút vinh quang cho gia chủ mình. Nhưng bây giờ có người không thèm để họ vào mắt.
- Các hạ là ai?
Đại nhật Trần gia, Trần Chiến hỏi.
Người này thậm chí hắn còn không biết.
Trong đám người này, ngoại trừ gia tộc Hoa thị của thành Vọng Châu và điện Đan Vương thì đa số mọi người cũng không nhận ra Tần Vấn Thiên.
Có thể đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mắt những thế lực mạnh nhất Đại Hạ kia, đương nhiên, đây chắc chắn không phải là một lần duy nhất.
Người nơi này lúc này còn chưa ý thức được kể từ hôm nay, thanh niên ở trước mặt bọn họ sẽ bộc lộ tài năng, sẽ tạo ra mưa rền gió dữ ở Đại Hạ như thế nào.
- Tần Vấn Thiên.
Câu trả lời bình thản phát ra từ miệng Tần Vấn Thiên, vẻ mặt Trần Chiến hiện lên một tia sáng chói mắt, giống như một ngọn lửa.
Trần Chiến bước lên, vang lên một tiếng nổ ầm, mặt đất rung chuyển, trên người Trần Chiến được bao phủ bởi ánh sáng như mặt trời, đâm thẳng vào mắt người nhìn, chỉ thấy hắn mở miệng cuồng ngạo:
- Mở miệng ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, hai người Trần gia chúng ta sẽ đánh với hai người các ngươi trước.
Những người khác đều không nhúc nhích, đối với bọn họ, một đám người bao vây đánh Tần Vấn Thiên tuyệt đối không phải là việc vinh quang gì, thực lực Trần Chiến mạnh mẽ, trước hết cứ để Trần Chiến thử xem thực lực của Tần Vấn Thiên này mạnh bao nhiêu.
Tần Vấn Thiên nắm chặt nắm đấm, bước lên trước một bước cùng Âu Dương Cuồng Sinh đứng giữa võ trường.
- Các ngươi cứ tùy ý.
Bàn tay Tần Vấn Thiên hội tụ một sức mạnh kinh khủng, bao phủ từng luồng yêu khí.
- Bùm.
Trần Chiến bước ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, sức mạnh Đại Nhật Càn Khôn trên người nở rộ, một sức mạnh kinh người điên cuồng phát ra, mọi người cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở nóng bỏng của hắn.
Đột nhiên bóng người Trần Chiến bay lên, đứng trên không trung, thái dương trên bầu trời giống như rải ánh sáng xuống, phủ thêm một tầng áo giáp cho hắn, trong lúc đó, trong không trung trôi nổi chín thanh kiếm Đại Nhật Càn Khôn, bốc cháy rừng rực càn quét trên không.
- Gϊếŧ!
Kiếm từ Đại Nhật Càn Khôn chém xuống, để lại chín luồng ánh sáng trên không trung, giống như có chín vầng thái dương chói chang chém về phía Tần Vấn Thiên.
Y muốn để cho mọi người biết, y là Trần Chiến, đại nhật Trần gia, Trần Chiến.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Chiến, thân thể hắn cứng rắn trước uy lực của Đại Nhật Càn Khôn kiếm, vung bàn tay lên, đánh ra một chưởng lực, nổ ra ánh sáng chói lọi trong không trung, Đại Nhật Càn Khôn kiếm trực tiếp bị đánh tan.
Vẻ mặt Trần Chiến hơi thay đổi nhưng cũng chỉ trong phút chốc mà thôi, Tần Vấn Thiên không mạnh, trái lại không có tính thách thức.
Ngay lúc này, một luồng ánh mắt dọa người xuyên thấu đồng tử rực lửa của hắn, Trần Chiến chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, còn mọi người đã thấy Tần Vấn Thiên bước chậm ra, ngay sau đó hạ xuống trước mặt Trần Chiến, đánh ra một quyền. Trần Chiến gầm lên một tiếng giận dữ, sức mạnh Đại Nhật Càn Khôn bùng nổ như bão táp.
- Đoàng!
Một đấm dứt khoát, thân thể Trần Chiến trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ùm một tiếng, nước hồ bắn ra.
Trần Chiến rơi xuống hồ.
- Sức mạnh áp đảo!
Ánh mắt người phía dưới sắc bén, trong nháy mắt đã hiểu rõ, Tần Vấn Thiên dùng ưu thế sức mạnh để áp đảo Trần Chiến.
Dưới ưu thế áp đảo của sức mạnh, bất kỳ thủ đoạn hay phép thần thông nào cũng là hư ảo.
Một lực thắng mười, lực phá vạn pháp.
Phía dưới, Âu Dương Cuồng Sinh đánh với một thanh niên khác của Trần gia, tương tự, cũng có ưu thế tuyệt đối, điên cuồng áp đảo, cuối cùng đánh ra một quyền, đánh ngã đối phương xuống võ đài Trần gia, miệng phun máu tươi.
Âu Dương thế gia đối chiến đại nhật Trần gia, toàn thắng.
Vào lúc này tất cả mọi người đã hiểu rõ, nếu thật sự chiến đấu luân phiên thì không ai có thể là địch thủ của Âu Dương thế gia.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên bước tới, thân thể đáp xuống, mắt nhìn chằm chằm Vương Tiêu, lạnh lùng phun ra một chữ:
- Cút!
Tiếng nói phát ra, Vương Tiêu cảm thấy một áp lực khủng khϊếp phủ xuống, sắc mặt biến đổi, khí thế vô tận sắc bén bùng nổ, hai người Vương gia đồng thời đạp không, đã thấy Tần Vấn Thiên vỗ ra một chưởng, phóng ra chưởng ấn khổng lồ, vang lên tiếng ầm va chạm, hai người Vương gia cũng đồng thời bị đánh bay ra ngoài.
Ùng... Cuồng phong càn quét, chỉ thấy năm sáu bóng người đồng thời phóng lên cao, bùng nổ Tinh Hồn, lao thẳng về phía Tần Vấn Thiên, từng vòng bão táp khủng bố cuồn cuộn ập tới, bao phủ Tần Vấn Thiên. Lực áp bức đáng sợ giống như muốn đè nát hắn.
Đồng thời, còn có hai người đi về phía Âu Dương Cuồng Sinh, chứng kiến sức mạnh của Tần Vấn Thiên, bọn họ biết, nếu như đợi thêm chút nữa, tất cả bọn họ sẽ bị đánh bay ra ngoài, không còn bất kỳ cơ hội nào.
Trên không, nhìn đám người vây quét, Tần Vấn Thiên vung tay áo, tóc dài đen như mực, mặc cho cuồng phong ập tới, hắn đứng bất động tại chỗ.
Trong chốc lát, đám người cũng đều phủ xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên, các loại tấn công khủng bố tới thân, chỉ thấy lúc này Tần Vấn Thiên vỗ ra một chưởng.
- Keng!
Một tiếng chuông vang lên, chấn động trời đất, tiếng chuông này dẫn dắt trái tim, người xung quanh Tần Vấn Thiên đều cảm thấy trái tim mình rung lên mãnh liệt, kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn máu.
- Keng!
Lại là tiếng chuông vang, bóng người Tần Vấn Thiên lóe lên, mọi người chỉ thấy yêu khí ngập trời trên không, thanh niên tóc đen kia phát ra công kích cuồng bạo.
Oành, oành, oành...
Từng luồng tấn công bộc phát áp đảo, chỉ thấy thanh niên đại diện cho các gia tộc bị đánh bay về phía phương hướng từng gia tộc đó, miệng tất cả đều phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Thanh niên đứng trên không trung ngạo nghễ, đứng đó tùy ý lại sinh ra ảo giác không ai địch nổi.
Lúc này mọi người không khỏi nghĩ đến một câu nói: Cùng cảnh giới, vô địch!
Sức chiến đấu như vậy, quả thực có thể coi là vô địch cùng cảnh giới.
Sắc mặt thế lực các nơi biến đổi, ánh mắt tất cả đều không dễ nhìn chút nào, duy chỉ có vẻ mặt người của Âu Dương thế gia là đầy ý cười. Xem ra lúc trước, Âu Dương Cuồng Sinh nói đúng, kẻ dám đánh Âu Dương Đình ở Âu Dương thế gia là một đại nhân vật và lúc này, hắn không hề che giấu tài hoa của mình chút nào.
Duy chỉ có hai người Đoạn Thanh Sơn và Âu Dương Đình mang vẻ mặt không thể coi là đẹp, sao hắn có thể mạnh lên nhanh như vậy.
Phía điện Đan Vương, đôi mắt Lạc Hà hiện lên vẻ sắc bén, quả nhiên người này không tầm thường, thảo nào Khuynh Thành lại nhớ mãi không quên.
Tần Vấn Thiên này đã có phong thái của Hoa Thái Hư năm đó.
Một đường áp đảo bất kỳ người nào cùng cảnh giới, vô địch trong những người cùng cảnh giới của Đại Hạ, một khi bước vào Nguyên Phủ tầng chín thì không có chút khó khăn để trở thành đệ nhất Thiên Mệnh bảng.
Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành cũng lóe ra tia sáng kỳ lạ, chuyện vừa rồi làm nàng càng có lòng tin hơn vào Tần Vấn Thiên, nhất định hắn sẽ chiến thắng Trảm Trần.
Cuộc chiến đấu phía dưới cũng đã kết thúc, Âu Dương Cuồng Sinh chiến thắng hai người vây công, chỉ là tài năng của hắn đã bị Tần Vấn Thiên che mờ.
Tần Vấn Thiên đáp xuống đất, đứng sóng vai cùng với Âu Dương Cuồng Sinh, thấy Âu Dương Cuồng Sinh cười nói:
- Các vị tiền bối, yêu cầu do huynh đệ Tần Vấn Thiên của ta đưa ra, hy vọng các vị tiền bối có thể thỏa mãn.
Nếu không quá đáng sẽ không ai từ chối.
Vẻ mặt người trung niên Trần gia hơi tái đi, cục diện chiến đấu như vậy sao hắn có thể cười nổi.
Chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía điện Đan Vương, ánh mắt nhìn thẳng Lạc Hà, mở miệng nói:
- Yêu cầu của vãn bối là hy vọng Lạc Hà tiền bối có thể đồng ý cho ta và đệ tử Mạc Khuynh Thành của tiền bối nói chuyện riêng nửa canh giờ, chắc yêu cầu này không quá phận chứ.
Sắc mặt Lạc Hà và Trảm Trần đều khựng lại, chỉ nghe Trảm Trần nói:
- Sư thúc, sư muội là thiên chi kiêu nữ (*), sao có thể gặp mặt người khác một mình.
Người của các thế lực đều lộ ra vẻ mặt quái dị. Người này xuất chúng nhưng vẫn khó qua ải mỹ nhân, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như Mạc Khuynh Thành cũng sinh lòng mến mộ, lại muốn nói chuyện riêng với Mạc Khuynh Thành, thật là thú vị.
Nhưng mặc dù Tần Vấn Thiên cực kỳ xuất chúng nhưng nếu hắn muốn theo đuổi Mạc Khuynh Thành, chỉ sợ cũng không có khả năng.
- Nửa canh giờ, sư tôn, con không có gì phản đối.
Mạc Khuynh Thành khéo léo nói, giống như là sợ sư tôn Lạc Hà khó xử nhưng mà Lạc Hà biết rõ, sao nha đầu kia có thể phản đối chứ.
- Lạc Hà tiền bối, nếu là các vị tiền bối cũng đồng ý, bản thân Mạc Khuynh Thành cũng đồng ý, như vậy tiền bối sẽ không nuốt lời chứ?
Âu Dương Cuồng Sinh mở lời, lúc này Lạc Hà mới nói:
- Chỉ ở gần đây.
- Đệ tử đã biết.
Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu, lập tức dời gót sen.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói:
- Khuynh Thành tiểu thư, xin mời đi theo ta.
Dứt lời hắn xoay người bước đi, Mạc Khuynh Thành đi theo phía sau hắn, hai người rời khỏi đảo giữa hồ, thấy cảnh như vậy, không ít thanh niên lộ ra vẻ mặt ghen tị.
Người này đánh một trận vì mỹ nhân, ngược lại đúng là biết cách theo đuổi nữ nhân.
- Thì ra cũng là kẻ háo sắc, mơ ước giai nhân của người khác.
Âu Dương Đình khẽ mắng, nàng ta nhìn thấy dung nhan của Mạc Khuynh Thành, sao có thể không sinh lòng ganh tỵ.
- Khó có được cơ hội tụ hội với các vị, xin mời tiếp tục tiệc rượu.
Người trung niên Trần gia mở miệng nói, tránh để không khí tẻ ngắt.
Còn Tần Vấn Thiên lại cùng Mạc Khuynh Thành rời đi rất xa, càng xa càng tốt.
Không bao lâu, bọn họ đi tới hành cung của người điện Đan Vương, tới một đình ngắm cảnh bên sông, lúc này Mạc Khuynh Thành mới dừng bước, quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên, không khỏi cười khúc khích, mỹ lệ như trăm hoa đua nở.
- Ngốc tử, may mà ngươi nghĩ ra được cách.
Lúc này Mạc Khuynh Thành bỏ lớp ngụy trang xuống, nàng xinh đẹp thần thánh như vậy lúc này lại có dáng vẻ của tiểu nữ nhân, có vài phần hoạt bát. Nếu người khác nhìn thấy sự lạnh lùng như lúc trước của nàng có thể để lộ thần thái như vậy, sợ rằng sẽ kinh ngạc ngây người.
Tần Vấn Thiên không nói gì, chỉ nhìn Mạc Khuynh Thành, nhìn đến chỗ trái tim đang đập thình thịch kia của Mạc Khuynh Thành, nàng liếc hắn một cái nói:
- Nhìn cái gì vậy?
- Đã lâu không gặp, đương nhiên phải nhìn cho thỏa.
Tần Vấn Thiên đi lên trước, tới bên cạnh Mạc Khuynh Thành. Nhìn ánh mắt Tần Vấn Thiên, cơ thể Mạc Khuynh Thành hơi nghiêng về phía trước, tựa vào l*иg ngực hắn, dịu dàng nói:
- Mấy năm nay khổ cực cho chàng rồi.
- Không phải ta vẫn rất tốt sao, còn nàng sống ở điện Đan Vương thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- May mà sư tôn đối với ta rất tốt.
Mạc Khuynh Thành kéo Tần Vấn Thiên đi tới bên bờ sông, chỉ thấy nàng lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ, đưa cho Tần Vấn Thiên nói:
- Đây là phá cảnh đan cấp ba, sau khi lần trước thấy chàng, ta vô tình luyện chế thành công. Một lò chỉ có thể cho ra năm viên thành phẩm nhưng cũng đã đủ dùng rồi. Loại đan dược này, dùng viên thứ nhất sẽ tạo ra hiệu quả to lớn. Dùng viên thứ hai sẽ tận diệt mọi vật, chàng cầm lấy.
Tuy nàng nói đơn giản nhưng Tần Vấn Thiên vốn dĩ không có cách nào tưởng tượng được, vì luyện chế một lò đan dược này, nàng đã phải trả giá bao nhiêu, dùng bao nhiêu tâm huyết.
***
(*) Thiên chi kiêu nữ: Con gái cưng của trời.