Nhờ sự chăm sóc của Mạc Khuynh Thành, gương mặt tái nhợt của Tần Vấn Thiên dần trở nên hồng hào hơn trước, có điều hắn vẫn hôn mê mãi không tỉnh.
Còn con chó tuyết kia, lúc thì nó nằm cạnh Tần Vấn Thiên, thi thoảng lại lăn vào lòng Mạc Khuynh Thành chọc cho cô cười liên tục. Con thú này đáng yêu quá đi mất.
- Nặc Lan, cô đoán thử xem nó là loại yêu thú gì thế?
Mạc Khuynh Thành hỏi.
- Ai mà biết, chắc nó chỉ là một con thú hoang bình thường thôi, căn bản không biết cách tu luyện đâu.
Nặc Lan đáp.
- Làm gì có con thú hoang nào thông minh đến thế cơ chứ, nhưng mà tiểu gia hỏa này nhỏ thật đấy.
Mạc Khuynh Thành cười rộ lên, khiến cho Nặc Lan trông thấy cảnh này cũng ngây người một hồi:
- Hình như mấy ngày nay cô rất vui vẻ đấy nhé, từ trước đến giờ ta không hề thấy cô cười bao giờ cả.
- Dù sao cũng đâu có người ngoài ở đây đâu.
Mạc Khuynh Thành nhún vai trả lời.
- Còn hắn thì sao?
Nặc Lan chỉ Tần Vấn Thiên đang nằm trên giường:
- Chưa kể cô còn từng ôm hắn nữa đó.
Nghe Nặc Lan nói thế, hai má Mạc Khuynh Thành đỏ lên, cô liếc Nặc Lan một cái rồi nhìn về phía Tần Vấn Thiên, quan sát tỷ mỉ một phen rồi mới nói:
- Hắn trông cũng được đấy chứ.
- Diệp Vô Khuyết cũng rất đẹp trai mà, nhưng cô có bao giờ để ý đến hắn ta đâu chứ. Ta nghe nói, hôm nay Diệp Vô Khuyết đến thành Thiên Ung này đính hôn với cô gái khác rồi. Chắc hẳn hắn ta cũng biết việc theo đuổi cô chẳng có một chút hy vọng nào hết.
Nặc Lan bĩu môi nói tiếp:
- Đúng rồi, thành Thiên Ung rất gần chỗ này, giờ này chắc đám người Diệp gia đã ra tay đối phó với Tần phủ rồi.
Đối với Tần phủ, Mạc Khuynh Thành chỉ biết thở dài cảm thán.
- Có người đang đến.
Ngay lúc này, Mạc Khuynh Thành lên tiếng:
- Chắc hắn cũng sắp tỉnh lại rồi, chúng ta mau đi thôi.
Nói xong, Mạc Khuynh Thành lập tức bước ra ngoài căn nhà tranh, cô nhìn chú chó tuyết trong lòng, hỏi:
- Tiểu gia hỏa, ngươi có chịu đi theo ta không?
Nó nhìn cô rồi cọ lên mặt cô vài cái. Sau đó, chó tuyết nhảy xuống đất chạy đến căn nhà tranh kia mà đứng đó nhìn cô.
- Vậy thì ta không cưỡng ép ngươi nữa, nếu như ngươi đã thích hắn thì hãy ở lại bên cạnh hắn đi.
Mạc Khuynh Thành nói với vẻ bất đắc dĩ, sau đó cô cùng Nặc Lan nhanh chóng rời đi. Trong khi đó, chó tuyết nhìn theo bóng lưng của cô, trong mắt dường như hiện lên vẻ luyến tiếc.
Sau khi hai người Mạc Khuynh Thành đi rồi, quả nhiên, có một nhóm ba người bước về phía này, hai nam một nữ.
- Tiểu gia hỏa này đáng yêu quá đi mất.
Cô gái kia chạy tới chỗ chó tuyết, nhưng dường như nó không có hứng thú với cô ta nên xoay mông bước vào trong nhà.
- Ca, chỗ này còn có người đang hôn mê.
Lúc cô ta đến gần thì nhìn thấy Tần Vấn Thiên đang hôn mê nằm ở đằng kia. Vì thế, cô bèn lấy bình nước đeo bên hông đút cho Tần Vấn Thiên một ngụm nước.
- Nghiên Nhi, đằng trước chính là thành Thiên Ung rồi, chúng ta nghỉ ngơi một hôm rồi hẵng đi tiếp. Muội không cần quản chuyện của người khác.
Người vừa nói dường như đi đường mệt mỏi, trên người hắn toàn là bụi đất. Bởi vì bọn họ cần phải nhanh chóng tới hoàng thành mà đã giục ngựa đêm ngày khiến vài con chết vì mệt. Hắn ta tính chuẩn bị vào thành Thiên Ung mua vài con ngựa tốt rồi lại đi tiếp.
- Muội biết rồi.
Cô gái kia lè lưỡi đáp, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
- Khụ khụ.
Ngay lúc đó, Tần Vấn Thiên ho khan hai tiếng rồi mở mắt. Đập vào mắt hắn chính là một gương mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
- Ngươi tỉnh rồi à.
Liễu Nghiên nhìn thấy Tần Vấn Thiên tỉnh lại thì trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng.
Tần Vấn Thiên ngồi dậy thì phát hiện, ngoại trừ sức lực trên người còn yếu ra thì mọi thứ vẫn ổn. Thậm chí, hắn còn cảm thấy bản thân lại đột phá cảnh giới đạt đến Luyện Thể cảnh tầng tám nữa cơ. Có điều, trong cơ thể không còn chút sức mạnh vì sao nào cả. Hôm ấy, áp lực chiến đấu quá lớn, việc khống chế thân thể Yêu Viên cuồng bạo gần như lấy mạng hắn luôn rồi. May mắn, sau khi đột phá xong thì hắn đã tỉnh lại.
“Chẳng trách sao mà Hắc Bá lại bảo ta không quá nguy hiểm đến tính mạng thì không được dùng.”
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, có điều, xem như trong cái rủi có cái may. Hắn có thể đột phá tiến về trước một bước. Thế nhưng, Tần Vấn Thiên lại không biết rằng, tuy hắn có thể đột phá lên Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám, nhưng mà đan dược của Mạc Khuynh Thành mới là thứ quan trọng nhất. Nếu không nhờ có nó thì trong vòng hai tháng hắn cũng đừng mong cơ thể hồi phục lại.
- Cám ơn cô đã cứu ta.
Tần Vấn Thiên nói cám ơn với cô gái nọ, thật ra thì hắn đã cảm ơn lầm người rồi.
- Ta chì tiện tay mà thôi, mà con chó nhỏ này là của ngươi hả, nó thật đáng yêu.
Cô gái kia cười nói, lúc này, Tần Vấn Thiên mới nhận ra bên cạnh hắn xuất hiện thêm một con chó lông xù nhỏ, toàn thân trắng như tuyết. Lúc Liễu Nghiên muốn ôm nó thì nó lại nhảy vào lòng Tần Vấn Thiên.
- Liễu Nghiên, chúng ta nên đi thôi.
Bên ngoài, một người thanh niên khác cũng lên tiếng thúc giục cô.
- Muội đến ngay.
Liễu Nghiên đáp lại rồi nói với Tần Vấn Thiên:
- Con chó nhỏ này thật thông minh, chẳng trách nó luôn ở đây chờ ngươi. Nếu như ngươi đã tỉnh rồi thì ta đi đây. Ta là Liễu Nghiên, tạm biệt.
Sau khi cười ngọt ngào với Tần Vấn Thiên xong thì cô lập tức xoay người đi ra ngoài.
- Ta là Tần Vấn Thiên.
Lúc Tần Vấn Thiên đứng dậy, ôm chó tuyết đi ra ngoài thì hắn chỉ nhìn thấy Liễu Nghiên vừa đi vừa vẫy tay với hắn. Sau đó, Tần Vấn Thiên lại thấy trong nhà còn có một đám củi đã cháy xong và một chiếc ấm vỡ, bên trong vẫn còn sót lại tàn thuốc.
- Đa tạ.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Liễu Nghiên đang đi xa mà thầm nói. Trong khi đó, ở trong rừng cách đó khá xa, có hai người vẫn luôn nhìn về phía này, không ai khác chính là Mạc Khuynh Thành và Nặc Lan.
- Được rồi, hiện tại cô đã biết hắn an toàn rồi đó. Có điều, hình như hắn cho rằng người cứu hắn là người khác kìa. Cô có muốn đi xuống đấy giải thích không.
Nặc Lan cười hỏi Mạc Khuynh Thành đứng bên cạnh.
- Đi thôi.
Mạc Khuynh Thành cười cười, xoay người rời đi.
Lúc này, căn nhà tranh đã trở nên yên tĩnh chỉ còn âm thanh nước chảy, trong nhà cũng chỉ còn Tần Vấn Thiên với con chó kia. Tần Vấn Thiên nhìn con chó nhỏ trong lòng với vẻ tò mò. Bộ lông trắng như tuyết, sờ lên rất mềm mại, mà nó có vẻ rất mập mạp. Nó ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, trong cặp mắt xinh đẹp dường như hiện một tia linh tính.
- Ngươi... vẫn luôn chờ ta sao?
Tần Vấn Thiên có cảm giác hơi kì quái.
Mà con chó nhỏ kia lại híp mắt lại, dường như nó đang cười với hắn làm cho Tần Vấn Thiên giật mình. Lẽ nào nó có thể nghe hiểu những gì mình nói à?
- Ta phải tu luyện rồi, ngươi trở về nhà đi.
Tấn Vấn Thiên nói với chó nhỏ, nhưng con chó kia lại liên tục dụi vào lòng hắn.
- Thôi được, nếu như ngươi không muốn đi thì tạm thời theo ta vậy.
Tần Vấn Thiên cười khổ. Sau đó, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, đặt chó nhỏ qua một bên rồi bắt đầu tu luyện. Hắn rất muốn biết tình hình hiện tại ở thành Thiên Ung như thế nào, nhưng trước tiên, hắn nhất định phải khôi phục lại sức mạnh mới có thể bảo vệ bản thân được.
Ánh sáng vì sao chiếu xuống từ tầng trời thứ năm phủ lên người Tần Vấn Thiên. Thân thể là một vật chứa có thể chứa đựng nguyên lực tinh thần, cảnh giới càng cao thì sức chứa càng lớn. Luyện Thể cảnh sẽ đưa sức mạnh của những vì sao đến khắp nơi trong cơ thể, sau đó sẽ tôi luyện thân thể, tăng cường sức mạnh. Chờ đến khi bước vào Luân Mạch cảnh kích hoạt các huyệt vị trong cơ thể, mở ra chín nhánh luân mạch, thời điểm chiến đầu thì tinh thần chi lực ở huyệt vị toàn thân sẽ phát ra sức mạnh vô cùng to lớn.
Khi trời vừa tối, Tần Vấn Thiên cảm thấy cả người hắn cực kỳ thoải mái, so với lúc chưa bị thương thì còn dễ chịu hơn nhiều. Toàn thân tràn đầy sức mạnh, ngoại trừ do việc cảnh giới tiến bộ ra thì còn do viên thuốc của Mạc Khuynh Thành. Đương nhiên, Tần Vấn Thiên không hề biết rằng hắn đã ăn một viên đan dược cấp hai thượng phẩm.
Tần Vấn Thiên bèn đứng dậy xem xét tình huống xung quanh. Xem ra chỗ này là cánh rừng ngoài cửa Tây thành Thiên Ung. Lúc nhỏ, hắn từng theo nhóm Tần Xuyên vào tận rừng sâu để săn bắn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tần Vấn Thiên lập tức rời đi. Trong lúc đó, chó tuyết vẫn luôn theo sau hắn khiến Tần Vấn Thiên cảm thấy là lạ.
Dù rằng đã về đêm nhưng trong thành Thiên Ung lại sáng trưng. Khắp nơi giăng đầy l*иg đèn, tòa thành trì cổ xưa này vẫn tràn đầy sự sống như cũ. Cho dù thành Thiên Ung có xảy ra bao nhiêu chuyện đi chăng thì cuộc sống của dân thường cũng sẽ không thay đổi. Bọn họ sẽ vẫn như xưa thích ngồi ở tửu lâu với bạn bè, nói về những thứ đông tây kim cổ luận về thiên hạ hào hùng, thoải mái uống rượu.
Lúc Tần Vấn Thiên đi ngang qua một quán rượu ngoài trời thì hắn chợt dừng bước, từ trong quán truyền ra âm thanh. Mọi người đang bàn về chuyện mà hắn muốn biết.
- Tần phủ cũng thảm thật. Lão thái gia Tần Hạo lẫn gia chủ Tần Xuyên đều bị bắt, hai người họ đã bị áp giải lên kinh thành rồi. Nghe nói, bọn họ đã bị tống vào thiên lao, có khả năng sẽ bị chém đầu. Cho dù không bị chém đầu, nhưng bọn họ đã lọt vào tay Diệp gia, thế nào cũng chết thôi.
- Cũng không chắc đâu, quân Tây Bắc đang đóng quân ở ngoài thành Thiên Ung rồi. Ta nghe nói, tối này bọn họ sẽ nhổ trại xuất phát, trong đêm tối sẽ chạy về kinh thành. Nghe nói, không chỉ có cánh quân Tây Bắc mà ngay cả tám đội quân đóng ở biên cương Đại Sở ta đã xuất ra ba đội đi rồi, biên cương trống rỗng khiến lòng người hoảng sợ.
- Sao bọn họ to gan quá vậy?
Có người sợ hãi thốt lên.
- To gan gì chứ? Đời trước bọn họ đều có quan hệ với Vũ Vương, nay bệ hạ lại động đến đời sau của Vũ Vương. Ai biết được khi nào sẽ đến lượt bọn họ đâu. Chẳng qua, đám người này rất thông minh, bọn họ luôn liên thủ với nhau, đâu giống Tần phủ đồng ý từ bỏ binh quyền đến thành Thiên Ung sống đâu. Hơn nữa, bọn họ còn trấn thủ biên cương, bệ hạ cũng biết rõ tình huống ở biên cương thế nào, cho nên không có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, biên cương xảy ra chuyện gì thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
- Lần này, ba quân đi về phía kinh thành, lấy danh nghĩa thanh quân, tuyên bố với mọi người rằng bệ hạ bị Diệp gia xúi giục gϊếŧ hại trung thần, lý do vô cùng chính đáng. Chỉ cần ba đội quân này còn đó thì tính mạng của Tần Hạo và Tần Xuyên vẫn còn, nhưng chỉ cần bọn họ thất bại thì bệ hạ sẽ không kiêng dè gì nữa mà sẽ hạ lệnh chém đầu hai người kia ngay lập tức.
- Thật không ngờ, sau khi Vũ Vương quét sạch thiên hạ thì nước Sở lại xảy ra chuyện này. Ba đội quân này thất bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chỉ sợ, bọn họ không chống đỡ quá ba năm. Hậu đại của Vũ Vương xuất hiện thiên tài Tần Vấn Thiên, nhưng thời gian chỉ có ba năm, chỉ sợ Tấn Vấn Thiên khó lòng quật khởi được.
- Mà nhắc đến Tần Vấn Thiên, quả thật khó có được thiên tài bậc này, nếu như hắn không triệu hoán Yêu Viên gϊếŧ chết Diệp Mặc thì chắc chắn dòng chính của Tần phủ sẽ không còn rồi, cũng sẽ không đợi được viện quân từ Tây Bắc đến đâu. Nhưng mà lão nhị Tần gia Tần Hà quyết đoán thật. Tuy rằng trải qua biến cố ở thành Thiên Ung khiến ông ấy bị chặt đứt một chân nhưng ông ấy vẫn chưởng quản Tần phủ, nhận soái vị quân đội Tây Bắc, đồng thời còn trục xuất Tần Vấn Thiên ra khỏi Tần phủ. Hành động thật dứt khoát.
- Đúng thế, trục xuất Tần Vấn Thiên khỏi Tần phủ, không bàn đến quan hệ giữa hắn và Tần phủ thì Tần Vấn Thiên không còn mối liên quan gì đến phản quân nữa rồi. Như vậy thì Tần Vấn Thiên có thể bước vào học viện Đế Tinh ở kinh thành tu luyện. Dựa vào sức mạnh của học viện Đế Tinh cũng đủ bảo vệ Tần Vấn Thiên, đây là một nước cờ lâu dài. Nhưng mà không biết, Tần Vấn Thiên có kịp vùng lên trước khi ba đội quân kia bị diệt hay không thôi.
- Phải đấy, Tần phủ rất kỳ vọng vào Tần Vấn Thiên. Dù gì đây cũng là thế giới võ đạo, chỉ có cường giả mới có thể tung hoành thiên hạ, làm chủ được vận mệnh của thiên hạ. Nếu như đủ mạnh mà nói thì quyền lực hoàng gia có là cái đinh gì cơ chứ, lời của ta chính là luật, tức giận thì có thể khiến ngươi chảy máu thành sông. Thế giới này cuối cùng là thế giới của võ giả mà.
Lúc này, bọn họ đều uống rất vui vẻ, trong phút chốc đã quên hết mọi thứ. Tuy họ chỉ là người thường nhưng cũng mơ ước bản thân có thể trở thành cường giả võ đạo, từ cao nhìn xuống, nắm sự sống chết của mọi người trong tay.
Trong khi đó, Tần Vấn Thiên ở cạnh nghe toàn bộ những gì bọn họ nói, cảm xúc trong lòng trở nên hỗn loạn.