Sáng hôm ấy, Nhị Hắc làm thủ tục rất nhanh rồi vào khám ở bệnh viện thành phố. Mọi thứ hoàn tất trong buổi sáng, giờ chỉ còn đợi lấy kết quả. Hành lang bệnh viện đông người qua lại, cậu thấy ngột ngạt, mùi thuốc khử trùng ghê rợn.
Ra khỏi bênh viện, cậu trở về nhà, cũng lâu lắm rồi, tranh thủ qua quét dọn một lần trước khi đi.
Con Kawasaki H5 của cậu đã để ở nhà nên không còn cách nào khác ngoài đi xe bus. Nói vậy thôi chứ thực ra cũng có thể đi tàu điện vì nó nhanh hơn, cái chủ yếu là cậu muốn ngắm khung cảnh bên ngoài. Tàu điện ngầm trong lòng đất thì chẳng thể ngắm gì ngoài hầm điện cả. Với lại đi xe bus rẻ hơn hẳn các phương tiện khác.
Nhị Hắc tiết kiệm lắm, cậu bảo là mình chưa thể tự kiếm ra tiền thì không nên phung phí.
Tiền nong từ trước tới nay đều do một tài khoản lạ mà cậu chỉ biết đó là bố mẹ được gửi vào ngân hàng. Bố mẹ của cậu thuộc cục tình báo quốc gia NAP nên hành tung và thông tinh bị phong tỏa rất bí mật, cậu bị tách ra, gặp cha mẹ mình được vài lần khi còn nhỏ xíu, giờ đến mặt mũi, cao thấp trắng đen béo gầy cũng chẳng thể hình dung ra nổi, đến một bức ảnh cũng chẳng hề có, hồi nhỏ còn có ông bà nhưng chẳng lâu sau thì hai người cũng mất do tai nạn ô tô. Nhị Hắc được anh Hạo Thiên- anh trai cùng cha khác mẹ của Hạo Bối cưu mang vì Hắc và Bối là bạn từ nhỏ.
Anh Thiên vô cùng thích cậu, thích ở cái vẻ ngoài lạnh lùng, hành động dứt khoát, kiệm lời, giống anh Thiên như một bản sao ngoại trừ cái tính đào hoa phong trần là chưa bị nhiễm. Ở với anh Thiên, giống như một con hổ non được nuôi dưỡng từ một bầy hổ lão luyện, Hắc được các cao thủ truyền thụ cho rất nhiều môn võ, luyện súng, ám khí và mê khí, trở thành thiếu niên nhất hạng Hắc bang khi mới tròn 15. Cho đến năm 16 tuổi thì Hắc quyết định về lại nhà cũ sống tự lập, từ bỏ danh vọng Vô địch Thiếu niên Nhị Hạng Kì Bang trong thời điệm cực kì phong độ. không hề hẹn ngày tái ngộ.
Căn nhà khi trước ở, tuy không ở nhiều nhưng dù sao nó cũng là cái kỉ niệm, cái gọi là chứa đựng tình bố mẹ cha con từ thủa thơ ấu, không thể bán đi được.
Cậu nhảy xuống bến trên phố Đinh Tiên Hoàng, chỉ là bỗng dưng muốn dạo quanh con phố cạnh hồ Gươm xinh đẹp này. Đang tha thẩn ngắm nhìn thì cậu bỗng giật mình quay lại đằng sau, không khỏi bất ngờ khi cô đang lẽo đẽo, miệng còn ngậm cái kẹo mυ'ŧ ngoe nguẩy
- Cậu đi đâu vậy? - Hắc hỏi
- Thì đi theo cậu chứ còn đi đâu nữa.
Nhím cười ngây ngốc, khuôn mắt xinh xắn ấy tươi như đóa tường vy trong gió mới. Nói rồi lại tha thẩn bước từng bước dài theo cậu.
- Này... cậu mới đi đâu đó?- Nhím hỏi
- Tôi đi công chuyện một chút. Cậu đi theo tôi từ khi nào vậy? - Hắc đi chầm chầm chậm lại đợi tiểu ngố nhỏ.
Cô cười tươi như hoa, nắm tay cậu rụt rè nhưng cũng dứt khoát, giọng thỏ thẻ
- Đi cùng từ lúc xuống bến xe. Hôm nay vốn định qua kí túc rủ cậu đi đọc sách thì cậu không có ở đó, đành ra ngoài dạo mát một hồi, ai ngờ lại gặp. Thế chắc là do duyên số cậu nhỉ?
Nhím cứ huyên thuyên đủ thứ truyện, cậu cũng chỉ còn biết lắc đầu cười, cái miệng nhỏ cứ liến thắng, làm cậu choáng váng cả đầu óc nhưng sao trái tim cậu bình yên thể nhỉ, như mùa đông này không hề lạnh.
Hai người đến thư viện giữa tình phố, rất rộng, rất đẹp, kể từ khi ebook phát triển rầm rộ thì người ta gần như lãng quên những quyển sách. Thư viện vắng lặng và yên tĩnh, ngoài cô nhân viên trông coi thì cũng chỉ rải rác vài người đến sử dụng máy tính hoặc cần những quyển sách lịch sử nghiên cứu sâu xa. Cảnh tượng này đã quá quen thuộc với hai người vì đây là nơi hai người hay cũng nhau đến, cùng nhau trốn đi đánh lẻ.
Lấy vài quyển sách dày cộp về bom mìn, hai người lại tìm cho mình cái chốn cũ bên cửa sổ tầng hai, bên cạnh có chậu phong lan nhỏ. Cô đọc thì ít, chủ yếu là ngắm người nào đó thôi, nhưng mà người ta thì đâu vậy, chứ chăm chăm đọc sách, thi thoảng ngước lên nhìn, mỉm cười rồi lại cúi xuống đọc tiếp.
Nhím đứng dậy, xuống tầng, sang cửa hàng bên cạnh, mua hai chiếc bánh ngọt, một ly trà sữa và một cà phê đá. Cô mỉm cười, nhảy chân sáo vào thư viện, bỗng nhiên, cô nhìn thấy một người phụ nữ, đội chiếc mũ rộng vành rất to, gần như che hết cả khuôn mặt, mái tóc nâu dài buông xuống quá vai. Nhìn cách ăn mặc rất giống một quý bà. Người phụ nữ đó ngồi ở ngoài sảnh quán cafe mà cô vừa mua, cái chỗ mà bên ngoài vỉa hè ấy, mắt ngước lên tầng hai thư viện nhìn.
Cô cũng ngẩng lên theo, là cậu mà, chính là cái hướng nhìn đến cậu đang ngôi bên cửa sổ kính ấy. Người phụ nữ này là ai? Sao lại...
Mới nghĩ xong, lúc quay xuống đã thấy người phụ nữ biến mất như cơn gió, còn trơ lại cốc cafe nguội lạnh.
Cô bước nhanh lên tầng hai, trong đầu không thôi nghĩ về người phụ nữ kì lạ, có thể là họ hàng gì với cậu đây.
Ngồi lại chỗ, cô ngay lập tức nhắc đến người phụ nữ, miêu tả như một điệp viên FBI nên bị cậu cốc đầu
- Xem phim hành động ít thôi không lú.
- Người ta nói thật mà... rõ ràng người đó là ngắm cậu một lúc rất lâu, nhìn như kiểu si tình lắm ấy.
Cậu không nói gì, vẫn cứ chăm chú đọc sách, miệng nhấp một ngụm cafe, trong đầu tự dưng cảm thấy khó hiểu, cậu cũng không hẳn là nghi ngờ lời nói của Nhím vì ngồi trên này cậu cũng có cảm giác bị ai đó theo dõi.
Vậy.... người đó là ai?
Sẩm tối, hai người đi xe bus về nhà
- Lớp trưởng, tối nay, tôi ăn cơm nhà cậu được không?
Hắc nhìn Nhím trong giây lát rồi khẽ gật đầu, bảo cô vào trong nhà, ngồi đợi cậu ra siêu thị mini bên cạnh mua đồ ăn.
- Muốn ăn cơm cậu nấu cơ. - Nhím nhõng nhẽo
- Tôi nấu không được ngon lắm đâu. - Cậu gãi đầu lúng túng
- Miễn là cơm cậu nấu, tôi ăn cả đời cũng được. - cô ngọt ngào nịnh
Nhím cười híp tịt cả mắt, nói đúng ý nghĩ còn gì, dù dở nhưng miễn là cơm lớp trưởng nấu, cô sẽ ăn bằng hết mới thôi.
Hai người sang ORIA mini bên cạnh mua thịt, rau, trứng, cá, gia vị đủ cả, kèm theo nàng Nhím còn chọn mấy loại hoa quả rồi kem sữa chua cho cậu tẩm bổ mặc dù biết là cậu chẳng ăn mấy thứ đó đâu, nhưng cô cố tình chọn vị trà xanh để gợi vị giác của cậu.
Vì ít khi về nhà nên trong bếp cũng chẳng có mấy vật dụng nấu ăn, quốc thêm cái xong với cái chảo, tậu hai cái bát xứ và hai đôi đũa màu xanh đẹp rụng rời,cô cho cả vào xe đẩy của cậu đằng sau, phủi tay đến quầy tính tiền.
Cô thích thú, tay bám lấy cậu cười nói, khoe tài ăn năm bát cơm của mình, cậu chỉ biết cười, trêu là ăn nhiều vậy mà chẳng thấy có mỡ gì cả. Đang mở cửa nhà thì một chị hàng xóm xinh đẹp đi qua, đột nhiên buông lời hỏi thăm
- Ây cha, lâu lắm mới thấy Dương về nhà đó, đợt này phong độ quá nha!... Người yêu hả?
Chị gái xinh đẹp ấy hích vai cậu, cô thì e thẹn nhưng mồm miệng nhanh lắm, đáp lại trước cả cậu.
- Em chào chị. Em vẫn đang theo đuổi cậu ý, mà mỗi tội cậu ấy cứng quá, mãi chưa nhận lời chị ạ.
Chị ấy cười, hai người bọn họ tám truyện mê mệt trời đấy, vác cả ghế ra ngồi buôn, cậu thì khệ nệ vào bếp, đeo tạp dề nấu nướng. Chí hàng xóm tên là Xuyến Chi, đang ngồi nhà đợi chồng về ăn cơm chán quá mò ra ngõ cho khuây khỏa, thế nào mà lại gặp nhau, nói cười như đổ buôn trước cửa nhà.
Chị bảo cậu từ bé đã lầm lì ít nói, nhưng tính lại rất cẩn thận chú đáo, từ khi ông bà mất, ít khi thấy Dương về nhà, nghe nói là được anh họ nhận nuôi.
- Khổ thân, xa bố xa mẹ từ nhỏ, may mà không bị tự kỉ, chị cũng mong thằng bé nhanh chóng tìm được người yêu thương để có gì còn tối lửa tắt đèn.
Cô cười tủm tỉm, chị tốt ghê cơ, cô là cô cũng mong lắm rồi, năm sau sang đại học là quất luôn, cậu không chịu cũng bắt về nhà làm chồng.
Đang dở cơn nói thì chồng chị ấy gọi ơi ới về nhà, đành tiếc rẻ hẹn nói nốt miệng vào hôm khác, cô cũng đứng lên đi vào trong nhà, chợt ngửi thấy mùi thức ăn nồng nàn khó cưỡng, cậu hì hụi trong bếp, thi thoảng lấy tay quệt mồ hôi trên trán, bất quá không chịu được lao đến ôm lấy cậu
- Làm gì vậy... tôi đang nấu ăn mà. - cậu dừng lại, bối rối trong vòng tay mèo nhỏ
- Muốn ôm cậu một chút thôi mà. Không cho sao? - Nhím phụng phịu
- Cho... thì cho.
Cậu đứng im, cả người run nhẹ, trái tim nhảy loạn lên, cô cứ như vậy, làm sao cậu bình tĩnh được đây?
Ôm một lúc thì cũng chịu rời ra, cậu bảo cô đi tắm, cô ngoan ngoãn nghe lời, cậu còn chu đáo lấy bộ quần áo của mình hồi cấp 2 đưa cô mặc.
Phòng tắm của cậu trông rất cổ điển nha, nhưng cũng đẹp lắm, vòi hoa sen thiết kế tinh tế, sữa tắm trà xanh thơm dìu dịu.
Tắm gội sảng khoái, cô mặc quần áo của cậu, miệng cười hớn hở, cứ tưởng tượng như hai người là cặp vợ chồng son ấy. Tuy là quần áo cấp 2 của cậu nhưng đối với cô thì còn quá dài và rộng, mặc gần như bơi trong đó.
Khi ra ngoài, cậu nhìn thấy chỉ biết cười thầm vì sự đáng yêu ấy.
Ngồi xuống bàn, những món ăn đơn giản mà ngon mắt ấy khiến cô chảy nước miếng, nhanh chóng xới hai bát cơm trắng, thích thú vội vàng gắp miếng thịt kho bỏ miệng mặc dù nóng hôi hổi, đỏ cả mặt mùi thở ra lớp khỏi trắng. Vị ngọt vị mặn hòa tan thấm đượm vào nhau, hơi cay cay khiến cho cả cơ thể nồng ấm.
Như này mà cậu bảo cậu nấu không ngon sao?
- Không tệ chứ?- Hắc nói
- Ngon quá trời quá đất luôn,
Cậu chỉ mỉm cười, cô ăn tận ba bát cơm, cậu thì dừng lâu rồi, chỉ ngồi ngắm cô ăn thôi, đột nhiên cô buông đũa bảo
- Cậu này... cậu nấu cơm ngon quá, Nhím thích cái khẩu vị này. Ờ... Nhím bảo này...
- Gì? Sao mà cứ vòng vo.
- Nhím không biết nấu ăn, sau này nếu được cậu nấu ăn cho thì tốt quá...
Cậu nhìn cô ngại ngùng mà cũng ngại ngùng theo, cậu ậm ừ rồi bảo “từ từ để tôi tính...” chỉ câu nói đó thôi mà cô như bay lên trời xanh.
- Mà muộn rồi, cậu đi tắm đi, để đó tôi rửa bát cho. - Nhím nhanh nhảu dựng cậu đứng lên rồi đẩy lên cầu thang.
Hắc cun cút nghe theo, lấy quấn áo đi tắm.
Có chút bát đũa, rửa tí là xong. Làm xong nhanh đâm ra chẳng có việc gì làm, chan chán thế nào lại lên phòng cậu, nhủ là chỉ ngắm một tí thôi chứ không có phải là gì gì đâu...
Phòng cậu nằm trên tầng hai, thực ra ngôi nhà này cũng chỉ có hai tầng thôi, và tầng hai cũng chỉ có một cửa duy nhất hé mở nên không mất thời gian tìm. Đẩy cửa vào trong, một không gian mờ mờ, bỏng đèn màu vàng nhỏ được thắp lên
- Không lẽ sợ tốn điện hay sao mà lại bật có cái bóng đi ngủ thế này? - Nhím lầm bầm trong miệng
Lần mò tìm cái công tắc đèn lớn hơn. Đèn tuýp lớn vụt sáng, cô nhìn xung quanh căn phòng mà cô hàng muốn vào. Một căn phòng màu trắng xám hòa trộn, điềm tĩnh, dịu êm mà cứng rắn, như chính cậu vậy.
Bên phòng tắm trong đó còn tiếng nước chảy róc rách, những tiếng động làm tê liệt trái tim ai đó bên ngoài. Cô mường tượng ra thân thể cường tráng của cậu trai mười tám đôi mươi mà máu mũi như muốn xịt ra ngoài.
- Nóng bỏng quá!
Vừa buột miệng nói, ngay lập tức lại tự vả miệng mình, kêu là đồi trụy.
Loanh quanh xong, lại ra bên cửa sổ nhìn, chắc cậu cũng hiếm về lắm nên cửa bám một lớp bụi dày, lấy tay vuốt lớp bụi trầm cổ ấy ra, bên ngoài là một vườn hoa rất rộng, tường vy leo thành lối đi đỏ hồng choáng ngợp. Đám hoa cỏ cũng đua nhau mà nở ngay giữa trời tối, những bóng đèn sáng rực bốn góc làm cho khu vườn thêm long lanh. Chiếc xích đu màu trắng ngà ở chính giữa tuy hơi gỉ, lộ ra những miếng sắt nhỏ màu nâu đen nhưng cũng tạo nên một cảm giác trang nhã bất ngờ. Chắc có lẽ, chiếc xích đu đã ở đây lâu đời rồi.
Không lẽ, khu vườn này đối với cậu lại trân trọng tới như vậy, phòng của bản thân mình có thể tối, có thể bụi một chút nhưng khu vườn sau nhà lúc nào cũng tươi tốt, phải thật sáng và được chăm sóc tỉ mỉ.
Đang mải mê ngắm nhìn, chợt có tiếng mở cửa, cô quay lại thì chợt sững người trước một bức tượng vạm vỡ để trần, mặc chiếc quần jogger màu ghi, ngước da màu nâu đồng khỏe khoắn cuốn hút, cơ vai săn chắc cuồn cuộn, bụng tám múi rõ ràng. Thành thử ra, mắt ai đó cứ mê mệt nhìn ngắm, ánh mắt dò xét, chăm chăm từ đầu đến chân, mồm miệng lắp bắp
- Cậu...cậu...
- Đâu phải chưa bao giờ nhìn thấy, có cần phải há cả miệng ra thế không? - Cậu từ tốn, cầm khăn lau nhẹ mái tóc ướt.
- Ừ thì không phải lần đầu, nhưng mà...
- Nhưng nhị gì, lại đây lau hộ tôi cái tóc. - Cậu ngồi xuống tấm nệm dưới chân giường, tay chìa cái khăn ra trước mặt Nhím.
Cô nhanh nhảu cầm lấy, xoa nhẹ lên mái tóc cậu, mắt cậu nhắm lại, lim dim, tóc cậu thơm mùi trà xanh, khiến cô cứ thích hít hà.
Tóc cũng lau xong, cô vứt cái khăn sang bên rồi ngồi xuống dưới ngay trước mặt cậu, miệng hỏi
- Tối nay tôi ở đây được không?
- Không. - Cậu chưa suy nghĩ gì, liền trả lời luôn
Mặt cô trùng xuống, cái môi cứ thế dẩu ra, gì mà ki bo thế, ở một đêm không được à?
- Tại sao chứ? - cô không chịu
- Vì ở đây không có phòng cho khách. - cậu mặc áo khoác, nhất định không đồng ý
- Tôi ở phòng cậu cũng được mà, nằm đất cũng được, cậu cho tôi ngủ đâu thì tôi ngủ đó mà...
Nhím năn nỉ đứt cả lưỡi mà Nhị Hắc không chịu, cậu nói
- Chúng ta không nên ở cùng nhau, cậu biếи ŧɦái lắm...
Cậu nói vậy thì cô có đau không cơ chứ? Cô làm gì nên tội mà bảo cô biếи ŧɦái, mới có cưỡng hôn vài lần, xé áo dăm bảy lần, ôm trộm vài chục lần, có gì to tát đâu chứ, mà hầu hết là đều có lý do riêng đấy nhớ.
- Có lý do riêng mà... không phải lợi dụng đâu? - cô lý nhí giải thích
- Thật là không phải lợi dụng...? - Cậu nhíu mày
- Thì... một xíu thôi. Nhưng mà tôi thề với danh dự một người con gái, tôi sẽ không làm gì cậu nữa. Thề!
Cô quả quyết, kết quả là vẫn bị cậu lạnh lùng đèo về, trên xe mô tô, cô ôm ghì lấy cậu, mặc dù là chẳng phải sợ xe đi nhanh đâu nhưng ôm cho bõ ghét, sao lại nỡ lòng nào mà đối xử với trái tim một người con gái yếu đuối là cô như vậy. Đến cửa nhà Nhím, cô thì thầm trước cậu, bịn rịn chẳng muốn vào
- Liệu có thể ôm tôi một cái được không? Tự nguyện. Vài giây thôi cũng được.
Cậu im lặng, giây phút đó, tim cô như muốn vỡ ra, sự hồi hộp làm cho thân thể run bần bật. Cô liều nhưng cũng sợ lắm, sợ cậu nói “không“. Vốn dĩ trước giờ là vậy, tình cảm còn chưa được xác nhận nên cô không dám hy vọng quá nhiều. Chưa bao giờ dám.
Bỗng, nhẹ như một cơn gió lạnh mùa đông thoảng qua.
Cậu ôm lấy cô, tuy không chặt, bàn tay để hững trên lưng nhưng đó là cậu tự nguyện. Cô thề là giây phút đó cô chỉ muốn òa khóc, sao mà nó linh thiêng thế?
Phải chăng cái gì càng khó đạt được thì người ta lại càng quý trọng nó. Cái giá phải trả khi theo đuổi cậu ba năm không hề nhỏ, nhưng chưa một lần được cậu ôm với một lòng tự nguyện, cô luôn nghĩ thế. Chiếc ôm lâu hơn cô nghĩ, nó không phải là vài giây như cô ước, mà nó tận hơn năm phút.
Như vậy với cô là quá đủ.
Cô tạm biệt cậu, đứng ngoài cổng đợi chiếc xe phóng đi mất hút trong màn đêm mới quay vào trong nhà.
Khi Hắc quay lại, thở phào vì đã tách khỏi cái loa phát thanh, lòng cậu vui khấp khởi do dư âm cái ôm gió khi nãy đọng lại, nhẹ nhõm bước vào mở cửa, lại đột nhiên phát hiện ở hộp để bưu phẩm có một tờ giấy, bên ngoài ghi “Giấy kết quả sức khỏe“.
“Nhanh quá, đã có rồi!” - Cậu nghĩ
Cởi chiếc áo khoác đen, treo lên móc, nhẹ nhàng cẩn thận kết quả khám bệnh ra ngồi ở bàn sách, tỉ mẩn, mở từng nút thắt hồ sơ.
Mắt lướt nhanh từ đầu xuống dưới, rồi chợt nhìn kĩ, nhìn sâu hơn ở một dòng chữ
- Không... thể... nào...
Cậu như chết lặng, mắt nhòe đi như chẳng nhìn thấy gì, ánh đèn chỉ còn lại một màu vàng đυ.c, sao lại như vậy. Bàn tay cậu nhẹ bẫng, y như chưa tin vào mắt mình, cứ lắc đầu lia lịa rồi lại dí mắt cho sát, nhìn cho thật kĩ dòng chữ
“Chuẩn đoán: Tăng nhãn áp bất ổn“.
Tờ giấy lặng lẽ trượt khỏi bàn tay đang run run, đâu có lý nào lại như vậy? Trước giờ ngoài thi thoảng bị đau đầu ra thì không có biểu hiện gì của căn bệnh này.
Đâu có lý nào.
Con mắt này...
Con mắt này... sắp mù rồi ư?
Cậu đau đớn, ôm lấy đầu mình nhức nhối mệt mỏi ngã nhoài ra sàn.
Không thể nào.
Một giọt nước mắt.
Rơi.
Tĩnh lặng.
Vỡ tan.