Môi Súng (Thần Thương)

Chương 34

Edit & Beta: Direct Kill

Hình Minh tại phòng săn sóc đặc biệt gặp được Thôi Hạo Phi, dáng người cao gầy, lông mày rậm rạp, ngũ quan thanh tú, mặc dù hình thể đơn bạc, nhưng đôi mắt sáng trong, cùng với thiếu niên thiên tài năng động trong video giống nhau, rất phù hợp với tưởng tượng của cậu.

Nhìn thương thế có vẻ không nặng lắm, cậu ta đang xem một quyển sách, thấy Hình Minh tiến vào, liền đem sách khép lại, đặt ở tủ cạnh đầu giường. Ngẩng đầu lên, hơi nâng cằm, phách lối hỏi: “Anh đẹp trai, anh ở phòng nào, sao trước đây tôi chưa từng thấy?”

Hình Minh đi thẳng vào vấn đề, tự giới thiệu mình, mới vừa nói bản thân đến từ đài Minh Châu, Thôi Hạo Phi liền cười lạnh, cậu ta kéo kim truyền đang ghim ở cánh tay ra, dùng mũi kim nhuốm máu vung hai cái đến chỗ Hình Minh: “Cút xa một chút, tôi bị bệnh HIV.”

Hình Minh không phải chưa từng thấy người bị bệnh HIV. Trước đây ‘Minh Châu kết nối’ có mời tới một kẻ nghiện mắc bệnh HIV được cảm hóa, giai đoạn cuối. Ngoài ba mươi, nhìn vừa già vừa gầy, tứ chi thối rữa bưng mủ, cả người mang theo ý vị khiến người người muốn nôn. Hắn biết cái chết đã cận kề với mình, từ đầu đến cuối tâm tình đặc biệt bình tĩnh, nói, những năm này tôi đã nhận hết đủ loại khinh thường, đủ biết lòng người nóng lạnh, hiện tại chỉ hy vọng có người nguyện ý ôm tôi một cái.

Hình Minh liền đi lên phía trước, dưới sự kinh hô của toàn bộ khán giả trong trường quay, ôm hắn một cái.

Hình Minh cùng bác sĩ Lý, người đã thầm mến mình nhiều năm nói chuyện qua về bệnh tình của Thôi Hạo Phi, biết cậu ta bị bệnh viêm gan B, không phải HIV, huống hồ cậu liếc mắt một cái đã nhìn ra, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, lão hổ giấy ra oai, phô trương thanh thế, doạ người.

“Đúng lúc, anh cũng có bệnh, dạ dày bị loét, viễn thị cường độ thấp, còn có chứng bệnh hưng cảm.” Hình Minh kéo một cái ghế nhựa, ngồi ở trước giường bệnh, cầm lấy một quả táo tây trên tủ đầu giường chưa gọt vỏ, chà chà lau lau qua, cắn một miếng.

Thôi Hạo Phi hừ mũi một tiếng, thả xuống kim tiêm, quyết định mặc kệ không mở miệng.

Không kể đối phương hỏi cái gì cũng bày ra bộ dạng “Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”, cuộc nói chuyện hoàn toàn không có cách nào tiến triển, Hình Minh quyết định tìm cách khác, liếc mắt thấy quyển sách đặt trên tủ đầu giường có tiêu đề —— ( Tuyển tập các mẫu đề thi toán và phương pháp giải), cậu hơi lộ ra nở nụ cười: “Nếu như em dự định tham gia cuộc thi toán học dành cho sinh viên toàn quốc, chúng ta có thể thảo luận một chút.”

Thôi Hạo Phi cuối cùng cũng chịu mở miệng, hơi liếc mắt một cái: “Anh là một phóng viên tin tức còn hiểu mấy cái này?”

Hình Minh nói: “Hiểu sơ sơ.”

Hai chữ này cũng không phải là khiêm tốn, hồi đại học cậu là thành viên chủ lực trong lớp, ra nước ngoài thi đấu còn có thể mang giải thưởng trở về, mà dòng đời xô đẩy, hai năm không chạm qua sách vở, thình lình động đến, khó tránh khỏi mới lạ.

Hình Minh nói về kinh tế học và các vấn đề trong quân sự một chút, Thôi Hạo Phi im lặng lắng nghe, đôi mày rậm dần dần dãn ra, sắc mặt cuối cùng cũng coi như tốt hơn một chút: “Thật sự không ngốc lắm ha.”

Hình Minh quả thực muốn cười, luôn nghĩ “Người khác đều ngu ngốc, chỉ có mình ta giỏi giang” không thể quen thuộc hơn được, cậu thanh niên này quả thật có chút thú vị.

Đi đường vòng cứu quốc mới là mục đích chính, nên bắt đầu tán gẫu sâu hơn với cậu ta, chỉ sợ không cẩn thận nói hớ, cậu đúng lúc cắt đề tài chính, không chỉ yêu cầu Thôi Hạo Phi tiếp nhận phỏng vấn, còn mời thiếu niên này tới chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’.

Cũng không biết có phải do cùng “giới” hút nhau hay không, Thôi Hạo Phi thái độ càng ngày càng mềm, mặc dù vẫn không đáp ứng, nhưng không còn bộ dạng xù lông nhím, ngôn ngữ ngông cuồng, gặp ai quát nấy nữa. Cậu ta thẳng thắn, mình bị bệnh viên gan B không có liên quan với người đồng tính nào, do ngày đó tâm trạng tự nhiên dâng trào, đến một quán ở ven đường xỏ lỗ tai(1).

(1) Theo quy định của cộng đống Gay thế giới thì đeo hoa tai ở tai phải là ngầm thừa nhận mình là người đồng tính. Ở đây chắc bạn nhỏ Phi đeo khuyên tai bên phải rồi.

Nhưng không ai tin.

Tin vịt không ngừng truyền đi, bệnh viêm gan B cũng dần biến thành HIV, con đường lây nhiễm do hiến máu cũng biến thành quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người đồng tính. Cái gì gọi là miệng người đáng sợ? Trường đại học đứng đầu toàn quốc chính là minh chứng rõ nhất cho câu nói đó.

Thiếu niên có kiêu ngạo của thiếu niên, Thôi Hạo Phi hời hợt kể xong câu chuyện của chính mình, trực tiếp hỏi: “Nếu tôi tham gia chương trình của anh, có thể khiến cho thành kiến và kỳ thị của mọi người biến mất? Thay đổi tình trạng hiện này của toàn thể người đồng tính ở nước ta?”

Hình Minh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, sau đó trả lời, không thể. Tính cách của cậu vẫn luôn lạnh lùng, nói dễ nghe một chút thì rất là thực tế, thực tập ở bệnh viện hồi đó, chưa bao giờ dùng lời nói dối có thiện ý để an ủi tâm lý cho bệnh nhân, sau này bỏ y theo văn cũng chưa bao giờ cam kết bất cứ điều gì với những người được phỏng vấn.

“Vậy còn muốn tôi ở đó làm gì? Chiếm WC, ngồi không hưởng tiền? Lấy lòng mọi người, qua mắt thiên hạ?” Thôi Hạo Phi đảo mắt, vung quyển đề thi toán học về phía Hình Minh, không khách khí chút nào hạ lệnh đuổi khách.

Hình Minh cũng không dây dưa nhiều, tiện tay đoạt được quyển sách nặng như viên gạch trong tay đối phương, vứt về trên tủ đầu giường, cậu đứng dậy nói, em sẽ tham gia chương trình của anh thôi, ngày mai anh lại tới.

Hình Minh bước ra đại sảnh phòng khám bệnh, đi xuống nhà xe ở dưới tầng hầm, bỗng nghe thấy tiếng người gọi từ phía sau.

Quay đầu lại, một chiếc Bentley chậm rãi chạy tới, người vừa nãy gọi cậu chính là lão Lâm. Xe két một tiếng dừng ở trước mặt Hình Minh, Lão Lâm thò đầu ra, kêu cậu lên xe.

Hình Minh thoáng cúi người xuống, đem mặt ghé sát vào cửa kính, nói với Ngu Trọng Dạ đang ngồi ở phía sau: “Em lái xe đến, xe đang đỗ ở trong bệnh viện.”

Ngu Trọng Dạ không nói lời nào, ngược lại lão Lâm đang ngồi ghế lái săn sóc quan tâm: “Chìa khóa xe đưa cho tôi, lát nữa tôi sẽ cho người lái về.”

Nếu Lão Lâm đã nói như vậy, Hình Minh đành từ bỏ ý định chống lại, như bé ngoan leo lên xe. Mấy ngày nay cậu không thấy Ngu Trọng Dạ, đối với tình cảnh của mình bây giờ cũng nhận thức tỉnh táo, là tiểu tình nhân bí mật của đài trưởng, hơn nữa không phải “duy nhất” mà là “một trong”(những tình nhân), trên đài cùng nhau hợp tác, xuống đài lại cùng nhau lên giường, gọi thì mới được đến, đuổi thì phải đi.

Trên xe, Lão Lâm chà chà than thở, không tiếc từ ngữ ca ngợi: “Chú Ngu, biên tập viên Hình thật sự quá đẹp trai! Mặc cái gì cũng đều tôn dáng, mặc cái gì cũng giống hàng hiệu, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng, tôi đã thấy như hạc giữa bầy gà, đích thị là cậu Hình.”

Lão Lâm lúc nói lời này, Ngu Trọng Dạ liền quay đầu nhìn Hình Minh đang mặc một thân áo trắng dài. Xem xét đánh giá chốc lát, đưa tay nắm chặt hàm dưới, đem mặt của cậu kề sát với mặt mình.

Hình Minh không dám động, chỉ hơi ngước mắt nhìn lại Ngu Trọng Dạ. Ánh mắt Ngu Trọng Dạ hôm nay không giống với ngày thường, không giống ở chỗ nào thì không nói ra được, nếu như làm một phép so sánh, thì giống như sao sáng giữa bầu trời đêm, Hình Minh một hồi lâu mới ý thức được, loại ánh mắt này có lẽ là “Kinh diễm” chăng.

Nửa ngày, Ngu Trọng Dạ khẽ gật đầu: “Thực sự rất đẹp.”

Hình Minh không phải chưa từng được người khác khen qua, nhưng nghe Ngu Trọng Dạ khen như thế lại có chút khó chịu, điếc không sợ súng hỏi một câu: “Người đẹp, hay quần áo đẹp?”

Ngu Trọng Dạ liền nở nụ cười. Bàn tay của hắn đi ra phía sau gáy Hình Minh, xoa xoa sau lưng cậu.

“Ngồi lên.”

Hình Minh nghe lời ngồi lên người Ngu Trọng Dạ —— không gian bên trong Bentley đúng là rộng rãi sang trọng, so với chiếc xe trước kia thoải mái hơn nhiều.

Ngu Trọng Dạ cởi nút áo sơ mi Hình Minh, đem chiếc áo bác sĩ cùng sơmi kéo xuống phía sau, lộ ra một đôi vai trắng nõn và cơ ngực cân xứng. Quần áo không hoàn toàn bị cởi hẳn ra, ống tay áo blue trở thành dây thừng, Ngu Trọng Dạ đem hai tay Hình Minh buộc ở phía sau.

Vào lúc này lão Lâm đột nhiên mở miệng: “Bí thư Hồng có vẻ nhớ cháu lắm rồi, không bằng để Thiếu Ngả trở về, sau khi cậu chủ tốt nghiệp cũng không thể ở Mỹ mãi được.”

Ngu Trọng Dạ một bên đùa bỡn đầu v* Hình Minh, dùng đầu ngón tay trêu csót, xoa nắn, một bên nói: “Hoàn cảnh trong nước không thực sự tốt, tiểu tử này tính tình ương bướng, trở về nhất định gây sự.”

đầu v* bị chà đạp đến cứng ngắc, giống như hạt san hô, đỏ sẫm tinh xảo, Hình Minh thoải mái hừ một tiếng, lại mất tập trung, nghĩ cáo già có lẽ tới thăm cha vợ. Hồi cậu còn thực tập tình cờ gặp Hồng Vạn Lương đến bệnh viện Phổ Nhân chữa trị, ông ở phòng bệnh đặc biệt chỉ dành cho cán bộ cao cấp hoặc khách nước ngoài, khi nhập viện mọi thông tin đều được phong tỏa, mặc dù có người ngứa mồm để lộ tiếng gió, thì ở bệnh viện cũng chỉ nghe phong thanh, không thể thấy người.

Nhưng khi đó đúng dịp gặp may, Hình Minh đã từng có cơ hội gặp mặt Hồng Vạn Lương, cảm giác giống như một vị trưởng bối trong nhà, mộc mạc, từ ái, ôn hoà như gió xuân.

Trên người có một nam nhân ngồi lên, nhưng Ngu Trọng Dạ vẫn dễ dàng nâng một chân lên, đầu gối đỉnh vào giữa hai chân Hình Minh, nhiều lần đè ép ma sát tính khí cậu. Hình Minh rất nhanh đã cương cứng, đằng trước quần dần phồng to lên.

Tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, thình lình Ngu Trọng Dạ ôm siết lấy cậu, cúi đầu cắn lấy một bên ngực, cậu liền nhẹ nhàng hô lên một tiếng.

Lão Lâm coi như không nghe, không nhìn thấy gì, nói tiếp: “Thế thì làm sao giải thích với bí thư Hồng? Không để Thiếu Ngả về nước, sợ là ông ấy sẽ liều cái mạng già với chú mất.”

“Đợi Lão tiên sinh có thể sống đến ngày đó sẽ bàn sau.” Ngón tay Ngu Trọng Dạ lướt qua bên eo Hình Minh, âm thầm tiến quân xuống hạ bộ, mở ra cúc quần cậu.

Mà Hình Minh còn đang thất thần, nghĩ thầm, quan hệ của hai người này quả nhiên giống với lời đồn, không quá tốt.

Có lẽ là biết Hình Minh đang suy nghĩ gì, Ngu Trọng Dạ nắm chặt cằm cậu, dùng ánh mắt cảnh cáo: “Chuyện không nên nghĩ, thì đừng nghĩ.”

Hình Minh không dám nghĩ nữa, mặc cho Ngu Trọng Dạ gặm mυ'ŧ đầu v*, xoa nắn bắp đùi, đùa bỡn tính khí, nhào nặn hai mông, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ. Hình Minh lúc thì thoải mái thở gấp, lúc lại đau đớn rêи ɾỉ, quyến rũ chết người, hoàn toàn không để ý tới lão Lâm —— kỳ thực quá nửa là cố ý. Lão khiến tôi lúng túng oan ức không thoải mái, tôi cũng dốc hết sức lực mà khiến ông phải buồn nôn.

Trên đường về có đi qua phố sách, Hình Minh đột nhiên tỉnh táo, kêu Lão Lâm dừng xe ở ven đường. Cậu dùng sức thoát khỏi hai ống tay áo đang trói sau lưng, cấp tốc mặc quần áo vào, ba bước thành hai chạy vào phố, mua ba cuốn sách đề thi mẫu toán học. Sau đó trở lại trên xe, cẩn thận thương lượng với người bên cạnh: “Thầy, buổi tối em phải xem mấy quyển sách này.”

Ý tứ là không thể cùng đài trưởng Ngu về nhà, nhưng Ngu Trọng Dạ lại lạnh nhạt đáp lại: “Đi đến chỗ tôi xem.”

Vẫn chưa đi vào, nhưng đã khiến người dục sinh dục tử, Hình Minh ở trong xe được Ngu Trọng Dạ xoa nắn chỗ đó, chơi đến khi qυầи ɭóŧ ướt đẫm, eo mỏi chân run, qυყ đầυ sau khi bắn rồi, vẫn tí tách chảy ra chất lỏng trong suốt, dường như không thể khống chế.

Bentley trở lại biệt thự, Hình Minh ôm eo xuống xe, trên mặt vẫn cười, nhưng trong lòng hơi tức giận, nếu như lão hồ ly này không anh tuấn như thế, hành vi như vậy quả thực chính là dâʍ ɭσạи.

(Mê trai đẹp trong truyền thuyết đây mà:v)

Như dê vào miệng cọp, đêm nay khẳng định không được yên ổn. Hình Minh tắm qua, thay đổi quần áo, một bên đọc sách trên bàn học của Ngu Thiếu Ngả, một bên chờ đài trưởng Ngu thú tính bùng phát.

Nhớ tới hôm mưa lớn kỳ lạ ấy, cậu sống sót sau tai nạn, lòng vẫn còn mang sợ hãi.

Nửa đêm 12 giờ đã điểm, Ngu Trọng Dạ luyện xong thư pháp, từ phòng sách đi vào phòng của con trai mình.

Thấy Hình Minh còn đang ở dưới đèn múa bút thành văn, hỏi cậu: “Muốn phỏng vấn cậu học sinh đồng tính kia?”

Đài trưởng Ngu mắt sáng như đuốc, Hình Minh đành phải thừa nhận, đối phương còn không có gật đầu, bản thân lại bắt đầu sốt ruột.

Ngu Trọng Dạ đáy mắt sóng lớn không sợ: “Em đây là đang lãng phí thời gian, tổ kiểm duyệt sẽ không thông qua đâu.

“Ngày trước trong đài cũng đã từng làm chương trình tương tự, sư phụ em chủ trì. Bây giờ xã hội tiến bộ, sao lại không cho phép?”

“Một chương trình mới, mấy tập đầu phát sóng rất quan trọng, huống hồ phong cách dẫn chương trình của em không thích hợp.” Ngu Trọng Dạ dừng lại, lộ ra ánh mắt như đang đùa trẻ nhỏ, “Muốn Trung Quốc cũng có một George Donaldson. Em còn quá kém đấy.”

George Donaldson, là người dẫn chương trình talk show đang ‘hot’ nhất tại Mỹ. Hắn cay nghiệt, sắc bén, công kích chính khách, châm biếm những chuyện trái tai gai mắt, hắn đánh rắn phải đánh giập đầu, đánh người phải làm người mất mặt, thậm chí câu nói của hắn có thể thúc đẩy pháp luật. Trang Lôi đã định hướng đi theo con đường tình cảm, Tô Thanh Hoa có thể nắm cũng có thể thả, tùy theo tính tình của y, hồi đó Hình Minh mới vừa tiếp nhận ‘Minh Châu kết nối’ bắt chước theo Donaldson, nhưng không dám gióng trống khua chiêng, chỉ có thể cẩn thận bắt bí. Không ai phát hiện, ngay cả Tô Thanh Hoa cũng không phát hiện ra, càng không nghĩ tới lại bị Ngu Trọng Dạ một lời vạch trần.

Hình Minh không phục, vẫn muốn tranh cãi, cậu hỏi trước đây không lâu trong thành phố có hoạt động tiêm vắcxin phòng bệnh viêm gan B cho người trưởng thành, tại sao nhân viên lại đem những người đồng tính đặt ngang với những người bị nhiễm HIV là nhóm người nguy hiểm, đó có thể tính là một loại kỳ thị không, hay nước ta chừng mười năm trước loại bỏ tư tưởng đồng tính luyến ái là một loại bệnh, mà vẫn bị phân loại thành rối loạn tính hướng giới tính “Người không cùng loại”, “Có thể điều trị được”, thế có tính là ý thức tư tưởng lạc hậu không?

“Những chuyện đó diễn ra rất nhiều rồi.” Hình Minh tự cho là hùng hổ doạ người, nhưng trong mắt Ngu Trọng Dạ căn bản không là gì cả, “Người viết báo bản chức là phải đưa tin khách quan, chứ không phải thay trời hành đạo.”

“Em cũng là đưa tin khách quan.” Hình Minh chống chế, đột nhiên chuyển đề tài, nhìn như không quá quan trọng mà nói, “Thầy, ngày đó trong tiết của thầy, có người từng hỏi em tại sao lại bỏ y theo văn lựa chọn ngành báo chí, lúc đó em đã không nói thật. Thầy biết tại sao không?”

Ngu Trọng Dạ hỏi ngược lại: “Tại sao.”

Hình Minh tự mình gợi chuyện, lại không trả lời, chỉ là cau mày, mím môi, lẳng lặng nhìn đối phương.

Ngu Trọng Dạ cũng nhìn cậu, giây lát, nhẹ nhàng thở dài: “Làm anh hùng, chứ không cần làm liệt sĩ.” Hắn xoa xoa tóc cậu, nắm cằm, hôn nhẹ lên trán cậu sau đó nói: “Ngủ ngon.”

Đêm đó, đài trưởng Ngu không áp đảo, cởi sạch, không tách ra hai chân của cậu, mà xuyên vào giữa hai chân, Hình Minh quả thực thụ sủng nhược kinh. Cậu một đêm không nhắm mắt, đọc bù lại các công thức toán học, thỉnh thoảng lại đem câu nói của Ngu Trọng Dạ nghiền ngẫm một chút, e sợ bỏ sót huyền cơ gì trong đó.

Đêm đã khuya, cả thành phố đều chìm trong giấc ngủ, chỉ có cậu nội tâm không thể nào bình tĩnh được.