Môi Súng (Thần Thương)

Chương 19

Edit & Beta: Direct Kill

Sau khi tan làm Hình Minh đồng ý đi tới chỗ Hướng Dũng ăn cơm, vừa ra đến cửa lại quay lại bàn làm việc lấy trong ngăn kéo tủ ra một hộp nhỏ, bên trong có đựng một chiếc đồng hồ. Đó là chiếc đồng hồ Longines đã cũ, giá thị trường khoảng tám ngàn tệ, không tính là vật hiếm lạ gì. Nhưng Hình Hoành để lại cho con trai không nhiều thứ, những vật khác đều bị mất khi Đường Uyển dọn nhà rồi, chỉ còn lại chiếc đồng hồ này.

Có lẽ là lòng mang hổ thẹn, Đường Uyển hi vọng Hình Minh mỗi khi nhìn vào chiếc đồng hồ này có thể nghe theo lời dạy bảo của ba mình, vì vậy chỉ khi phải về nhà Hình Minh mới đeo nó trên tay, nhưng cậu cho rằng sự hoài niệm này cũng không có chút ý nghĩa nào.

Ba cậu chết ở nhà giam Ngưu Lĩnh bên cạnh một cái bồn cầu tráng men, khi chết vết thương khắp người, thân thể co quắp giống như một đứa nhỏ.

Trên trời hoàng hôn dần buông xuống, thỉnh thoảng sấm rền mãnh liệt, mới vào xuân nên khí trời vẫn luôn quái lạ, chợt nóng chợt lạnh, lúc thì quang đãng lúc lại có mây mù. Hình Minh lái xe tới, dừng ở nơi cách nhà khoảng trăm mét. Còn phải mò đường mà vào, cậu không nhớ lần trước đến chỗ này là khi nào nữa.

Hướng Dũng từng mang theo mẹ con Hình Minh qua nhà hai lần, mà chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, sự việc của Hình Hoành từng gây huyên náo xôn xao dư luận, hiếm có người không biết, cũng hiếm có người nguyện ý giả câm vờ điếc, cho nên Hình Minh lúc đó ở nơi này tên tuổi rất nổi tiếng, người người đều biết hắn là con trai của “phạm nhân cưỡиɠ ɠiαи”, trong sân cũng luôn có người thích hóng chuyện, vừa thấy cậu liền ác ý mà hô to, mẹ mày bị người ta cưỡиɠ ɠiαи rồi!

Hình Minh vẫn luôn nhẫn nhịn, nhịn được những âm thanh nổ vang bên tai, nhịn được tim, gan, ruột, phổi không chỗ nào không đau. Mãi đến một ngày nào đó đột nhiên không nhịn được nữa, cậu liền vung quyền đập ngã một người trong số đó, cưỡi ở trên người hắn, sau đó thoát giày hắn, mạnh mẽ đánh vào miệng hắn.

Hướng Tiểu Ba còn chưa được thả ra, vì vậy một nhà ba người cùng ngồi một bàn ăn cơm. Đường Uyển im lặng không hỏi thăm tình trạng gần đây của con trai, chỉ đi qua đi lại giữa nhà bếp và nhà ăn, bê ra thật nhiều đồ ăn. Từ lúc tái giá với Hướng Dũng, bà mười ngón chưa dính nước, nghe nói con trai về nhà sáng sớm đã dậy mua thức ăn, gạo, làm sườn xào chua ngọt, cà tím xé nhỏ, thịt cua cá viên… Đường Uyển nhớ tới từng món mà con trai thích ăn, cuối cùng mang lên trên bàn một đĩa lớn nghêu xào cay, chỉ chỉ mấy món ăn màu sắc sặc sỡ, thịt heo béo ngậy.

“Tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi.” Đường Uyển cười tủm tỉm, tha thiết mà nhìn con trai, “Con khi còn bé thích ăn nghêu nhất, năm con mười tuổi cả gia đình ta đi vịnh Giao Châu du lịch, con với ba con hai người ăn đến bảy, tám cân…”

Hình Minh ngừng đũa, nghiêm trang sửa lời mẹ nói: “Không phải nghêu, mà là ốc móng tay”.

Chừng mười năm trước chuyện xưa vẫn tựa như rõ ràng ngay trước mắt, Hình Minh ăn no ốc, nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn uống rượu đế, nhưng Đường Uyển không cho, may mà cha con cùng chung một chiến tuyến, Hình Hoành cười nói không biết uống rượu thì không phải là đàn ông, Hình Minh nhớ bản thân mới uống non nửa chai đã chịu không nổi, cuối cùng được Hình Hoành cõng ở trên lưng, trên đường về điên cuồng một trận, đến bây giờ vẫn còn nhớ mùi tanh mặn của gió biển.

“Nghêu hay ốc móng tay thì cũng đều giống nhau mà, ăn ngon là được.” Hướng Dũng nhanh chóng chữa cháy, nhặt đũa lên đưa cho Hình Minh, nhưng Hình Minh vẫn không nhúc nhích.

“Không thích ăn thì không cần miễn cưỡng, lần sau con về nhà, mẹ nhất định sẽ không nhớ nhầm nữa.” Đường Uyển chộp đôi đũa trong tay chồng mình, đứng dậy bưng đĩa nghêu xào cay vào nhà bếp. Nghêu xào tỏa ra từng đợt từng đợt khí che đi khuôn mặt u buồn của người phụ nữ xinh đẹp, bà đi rất chậm, dường như ngóng trông con trai có thể lên tiếng giữ lại.

Hình Minh cúi đầu bắt đầu dùng bữa, tâm cứng như đá, không nói một lời.

Ăn một bữa cơm không biết mùi vị, tuy nhiên không phải không có thu hoạch gì. Hướng Dũng có một vị bằng hữu vẫn luôn muốn liên kết với chương trình ‘Minh Châu kết nối’ để quảng cáo, nhờ vả Hướng Dũng hỏi vài lần, đều bị Hình Minh một câu “Làm theo quy trình” ngăn cản.

Bây giờ chuyện xưa nhắc lại, quan hệ cung cầu đã thay đổi. Hình Minh liền xin số điện thoại, ngôn từ tinh tế mà chính xác, hiểu rõ mục tiêu khách hàng khiến cho họ an tâm khi đầu tư vào, nhưng đối phương vẫn có chút do dự, cho rằng ‘Minh Châu kết nối’ đầu tư còn có hi vọng, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ có thể thành công hay không, còn phải xem đài Minh Châu có coi trọng nó không rồi mới quyết định.

Việc mượn lực đả lực kỳ thực cũng dễ làm, Hình Minh thức đêm chuẩn bị phần thứ hai của dự án tuyên truyền, không gửi cho nhà tài trợ, mà là lén lút gửi cho chủ nhiệm bộ phận quảng cáo của đài Minh Châu, đề nghị cùng bên trung tâm chương trình giải trí tiến hành liên kết hành động. Bộ phận quảng cáo gần đây đang chuẩn bị một hạng mục lớn, vừa là nghi thức ký kết của Lạc Ưu gia nhập liên minh đài Minh Châu, vừa là trung tâm giải trí Minh Châu quảng cáo tìm người tài trợ, rất nhiều đại gia và những người dẫn chương trình đang “hot” đều xác nhận sẽ đến cổ vũ, đủ thấy trên dưới đài Minh Châu đối với người dẫn chương trình mới coi trọng như thế nào.

Chủ nhiệm bộ phận quảng cáo vui vẻ gật đầu, thêm một chương trình là thêm một thẻ đánh bạc, hắn còn khoe khoang khoác lác, năm nay số tiền quảng cáo của đài giải trí Văn Ngu thuộc trung tâm Minh Châu đã tăng lên mười tỉ.

Từ khi Ngu Trọng Dạ tiếp nhận chức đài trưởng, số tiền tài trợ cho đài Minh Châu nhiều lần phá kỷ lục trước kia, chỉ tiêu mười tỉ cũng không phải mơ hão. Hình Minh không tham lam, nghĩ lão Trần không dám làm khó dễ mình, chỉ đợi Ngu Trọng Dạ cuối cùng ký tên, cậu liền có thể được chia một chén canh, người phụ nữ thông minh không thể nấu cơm mà không có gạo được(1).

(1) Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, nguyên văn «

巧妇难为无米之炊

»:

nghĩa là ngay cả những phụ nữ thông minh và có năng lực, nếu không có gạo thì không thể làm ra một bữa ăn được. Ngụ ý cho việc nhiều người có khả năng, nhưng lại thiếu các điều kiện cần thiết thì rất khó để thành công.

Ngày thứ hai, lão Trần chủ nhiệm trung tâm tin tức mở tiệc mời những người sản xuất các chương trình, Tô Thanh Hoa đi đứng bất tiện, đa số thời gian ở nhà làm việc, nên Hình Minh đại diện đi thay.

Phàm là việc lớn trong đài, lão Trần tất dính líu một tay, chỉ e sợ người ta không biết, lúc này cũng không ngoại lệ. Lão nói cho Hình Minh, người đại diện tài trợ cho ‘Tầm nhìn Đông Phương’ không tới, không phải là người ta không đồng ý, mà chính là đài trưởng không gật đầu. Để tránh Hình Minh không tin, lão còn sai người đi lấy ra danh sách mà Ngu Trọng Dạ đã ký tên mời có mặt, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ xác thực được liệt kê ngay tại vị trí bắt mắt nhất, nhưng nó bị cấp trên dùng một loại bút máy ngòi cực nhỏ mà viết, còn ba chữ “Ngu Trọng Dạ” ký ở nơi thấp nhất.

Lão Trần bổ sung nói nói một câu, ý chú Ngu là, truyền thống chương trình tin tức đài Minh Châu chưa bao giờ công khai tìm người tài trợ, cũng sẽ không vì bất luận người nào có tiền lệ cả.

Tác phẩm nghệ thuật xuất sắc không cùng tiết mục cây nhà lá vườn làm bạn, nghe vào thì hợp tình hợp lý, nhưng Hình Minh khẳng định rằng, lão cáo già này đang bức bách muốn cậu cúi đầu. Nhịn ngủ mấy đêm, tâm huyết của cậu đều như nước chảy về biển Đông, Hình Minh mắt lạnh nhìn lão Trần, tiện đà cười lạnh. Không đợi lão Trần nói gì, cậu bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu đi hướng văn phòng đài trưởng.

Lão Trần xem trò vui không chê chuyện lớn, lập tức kêu bảo an. Ngay cả vệ sĩ cũng điều động, giữ khoảng cách hai mét với Hình Minh, chỉ lo cậu ngang ngược gây sự.

Xung quanh rất nhanh có nhiều người tụ đến, Hình Minh không ngu đến mức dưới con mắt mọi người một lần nữa xung đột với các nhân viên an ninh, cậu đứng ở cửa phòng làm việc của đài trưởng, mấy phút sau quay người nở nụ cười, cười đến xinh đẹp động lòng người, cười đến nhóm vệ sĩ cũng nổi da gà, sau đó liền quay trở lại đường cũ.

Hình Minh trở lại trong phòng làm việc của mình, sau năm phút đột nhiên đẩy cửa ra, lớn tiếng chất vấn các nhân viên trong văn phòng: “Tờ danh thϊếp trong sọt rác đâu?!”

“Bảo đảm sạch sẽ rồi, dì lao công hôm qua đã lấy đi…” Nguyễn Ninh bị doạ đến nói lắp, không thể không nói dạo này tính tình Hình Minh đã thu liễm hơn trước rất nhiều, ai mà nghĩ tới hôm nay không có dấu hiệu nào lại tái phát.

“Đi tìm.” Hình Minh bừng bừng lửa giận, nói với tất cả mọi người trong phòng, “Hiện tại cút ra ngoài tìm! Đi tìm trong các thùng rác ở bên ngoài, đi đến mấy xe rác phụ cận, nơi đổ rác tìm!”

Dùng sắc quyến rũ người, cũng không phải chỉ có thể quyến rũ mình Ngu Trọng Dạ.