Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em!

Chương 39: Bị ốm

Xế chiều , nó vào nhà sau khi cùng Băng đi chơi khắp nơi gần cả buổi chiều . Vũ thì bận rộn xử lí công việc gì gì đó . Còn Thiên . Nó không biết . Trong buồng tối chỉ có một thứ ánh

sáng từ chiếc cửa sổ . Từng đó cũng đủ cho đôi mắt thôi tường nhận ra hắn đang nằm trên chiếc giường - đơn sơ . Hắn đang ngủ ? ? Nhi ngờ vực rón rén lại gần . Càng gần nó càng cảm thấy

không ổn một chút nào . Kinh ngạc khi thấy trán hắn đầy mồ hôi , bàn tay luống cuống đặt lên . Shock hơn khi thấy người cậu

quá nóng , nóng hơn so với thân nhiệt bình thường . Giọng nó

đầy lo lắng - Hàn Thiên ! Anh không sao chứ ? - nó lay người cậu

- Không sao ? - Thiên khẽ đáp đầy khó nhọc sau một lúc im lặng . Nhưng cậu đâu biết . Khi đáp lại nó bằng sự im lặng đáng sợ

ấy làm nó kinh hãi như thế nào . Nó lao nhanh đi , mặc cho bầu

trời đen kịt đang có dấu hiệu đổ mưa . Chạy về với bao thuốc

trên tay cũng là lúc mà bầu trời đổ mưa tầm tã . Xối xả .

Từng cử chỉ đầy lúng túng . Phải chăng nó đang sợ hãi . Có

khi mồ hôi đang đổ trên gương mặt nó còn nhiều hơn cả người cậu . Chiếc cửa sổ gỗ đập liên hồi . Gió thổi vào từng đợi lạnh ngắt đến thấu xương thịt , trong màn đêm u tối , nó mò mẫn

bước đi , ánh đèn neon xua tan đi tất cả rồi thật mau , nó đóng chiếc cửa sổ lại , bỏ rơi tiếng mưa vọng về . Thiên nhìn thật khắc nghiệt . Và hắn cũng thật quá đáng . Hắn cứ giống như

trẻ con vậy , lúc thì kêu oai oái lúc lại im lặng không nói .

Hắn lúc nào cũng làm nó lo lắng . Thật đáng ghét . Thiên thử

tỉnh lại xem . Nó đau một tí đã kêu lên om sòm . Còn Thiên thì

sao ? Dù có chết đến nơi vẫn cứ im và im . Cứ cho nó cười

thoải mãi . Vậy thôi ! Sao lúc nào Thiên cũng chịu đựng còn Nhi thì vô tâm đến vậy . Tên trời đánh . Thiên dù cơ thể vô cùng

mệt mỏi nhưng cậu vẫn cố gượng dậy . Ánh đèn làm cho cậu

phải nheo mày . Đặt tay lên trán , cậu nhận ra chiếc khăn ướt ,

khó khăn ngồi dậy với một cái đầu nặng trĩu , hắn lắc đầu .

Đồng thời nó bước vào , nhìn cậu , chỉ thêm sự trách móc .

Tại sao cậu lại không nói ? Tại sao cứ giữ lấy một mình ? Hay

là cậu không tim tưởng vào nó ? Không coi nó như vợ mình ? Càng nghĩ càng giận ! Nó ngồi xuống bên Thiên . Ánh mắt quan tâm ẩn sau sự hờn dỗi trách móc

- Em sao lại nhìn anh

với ánh mắt như vậy chứ ? Em lại giận nữa sao ? - Thiên hỏi .

Giọng lạc hẳn . Hơi khản đặc

- Ai giận chứ ! -

nó nói . Cái giọng cố tỏ ra vẻ bình thường làm cho cậu nhíu

này . Cậu muốn nó đau , vui , buồn , . . . Cua việc bộc lộ ra

bên ngoài

- Sao mồ hôi em lại ra nhiều như vậy chứ ! - Cậu đưa tay định lau đi nhưng

- Đâu có chứ - Nhi vội lau sạch . Cô giống như đang có giấu diếm cái gì đó

- Em bị ốm sao ? Lại đây nào ! - Cậu luôn giang rộng vòng tay

với nó . Làm nào hay thận chí là khi nào cũng vậy . Vòng tay

cậu luôn ấm áp và vững chắc . Tại sao khi nào cũng là nghĩ

đến nó trước . Đã bao giờ cậu thử nằm trong vòng tay nhỏ bé

của nó chưa ? Dù nó có lẽ chưa đủ ấm áp và an toàn như vòng

tay cậu ???

- Ốm ? ! Tại sao anh lại như vậy chứ ! Lúc nào cũng chỉ biết quan tâm . Tại sao ? Tại sao lại không

tự lo cho bản thân mình chứ - Nhi gắt lên

- Anh . . . . - Thiên không thể nói hết câu . Giọng cậu nghẹn lại . Người con gái trước mắt đang lo lắng cho cậu . Lòng cậu rất vui .

- Anh ! Anh ! Gì chứ ? Lúc nào cũng vậy ? Tại sao lại không

nói chứ ! Ghét . Anh đáng ghét ! - cô đánh vào người cậu .

Những cú đánh như mèo cào rõ như không muốn làm Thiên đau

- Anh xin lỗi ! - Thiên giữ lấy tay nó

- Anh không có lỗi là em sai mà - nước mắt không biết tự bao giờ đã trực trào

- Tại sao lại là em sai chứ ! Em đâu có lỗi - Thiên kéo nó vào lòng mình

Cô lắc đầu ngầy ngậy , nước mắt cứ tuôn ra ngày một nhiều hơn .

- Tại em làm anh phải chịu lạnh ! Làm anh bị ướt ! Không cho

anh đắp chăn lúc ở trong lều nữa ! Hồi sáng anh lại còn phải

tắm sau nữa . Tất cả là tại em ? Tại em mà ! Anh không được tha thứ cho em !

- Không sao mà ! Anh thật sự là không sao ? Không phải là lỗi của em - hắn vuốt nhẹ tóc nó

- Anh lúc nào cũng như vậy ! - nó dụi sau vào ngực Thiên

- Con người cũng có lúc phải ốm chứ ! - Thiên ôn nhu

* * *

- Chồng à . Vợ thật sự là ăn rất no . Chồng đúng là thông minh số một ! - Băng nằm dài trên giường

- Băng ngốc ! Ăn xong nằm không tốt đâu - Vũ lại giường lôi Băng dậy

- Không ! Em không muốn dậy đâu ! - nhỏ nhăn mày

- Nếu em cứ như vậy thì em sẽ biến thành một con heo đấy

- Á ! Anh đã bao giờ thấy một con heo nào xinh đẹp như em chưa - cô ngồi dậy , chu đôi môi xinh xắn

- Rồi ! Con heo Băng Băng vừa béo vừa lùn vừa ngốc nghếch

Vũ không biết sau câu nói này nhỏ sẽ như thế nào . Thật bất

nhưng không ngờ . Nhỏ đứng thẳng trên giường ! Đánh bôm bốp vào

người Vũ . Còn anh lại luôn thích thú với trò mèo vờn nên cố

chạy . Kót két . Kót két . Tiếng hát của " em giường xinh đẹp " . Con mèo đang rượt con hơi trên thân thể " em " thì vẫn tiếp

tục những pha rượt đuổi kinh hoàng . Rầm . Sức chịu dụng của

thân thể em đã hết . Hai người nằm đè lên mấy " khúc xương "

đáng thương của em giường đã tan tành từ bao giờ . Cả hai nhìn

nhau

- Gãy giường rồi - đồng thanh

***

Trên giường

Nhi ngồi nhìn Thiên như tội phạm trước vành móng ngựa . Dù đã

hối cải kịp thời , chăm sóc chu đáo từng li từng tí một nhưng

cô vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi . Sự dằn vặt trong lòng không

thể dứt . Cậu nhìn nó . Ánh mắt vô cùng khó hiểu . Dù sao .

Trong lòng cậu chưa một lần nào trách hay để tâm những việc nó làm dù có lợi hay có hại cho cậu từ trước đến nay

- Băng Nhi ! Em làm sao vậy !

- Không - Nhi nhanh chóng phủ nhận . Cô biết Thiên sẽ chẳng bao

giờ giận hay gây thù oán với cô . Và không khéo bây giờ cô lại

đánh cậu tơi bời rồi đuổi cậu ra khỏi nhà thì cũng như vậy .

Để xem , cậu rộng lượng biết bao . Không như nó , lần bị ngã

hành hạ cậu đến như vậy . Nó có phải quân tử không . Mà nó

cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế nữa . Nghĩ lại , nó

thật sự thấy ghét bản thân

- Anh có cần thêm gối không ? - sau những suy nghĩ về sự quá đáng của bản thân , cô

lên tiếng . Ít ra cô cũng nên quan tâm đến Thiên nhiều như cậu

quan tâm đến cô dù rằng khó có thể sáng nổi . Bởi cô biết hay

đang từng ngày hiểu được trái tim mình . Trái tim cô thuộc về

một người mất rồi . Nó không còn là của cô nữa . Nó không nghe theo lời cô

- Chắc anh cần . Cái giường này không giống giường ở nhà hay khách sạn đâu . Nó khó nằm nên anh cố

chịu nhé - cô nâng đầu Thiên lên , kê vào đó thêm chiếc gối còn

lại và duy nhất cho cậu . Cô nhìn Thiên và đã nghĩ hắn không

thoải mãi với tư thế như vậy . Hình như cô đã đúng

- Còn em ? - Thiên hỏi khi cậu nhận thấy chẳng còn cái gối nào nữa cho nó

- Không sao đâu - nó xua tay rồi kéo tắm chăn đắp lên người cậu - Anh đắp chăn vào đi . Anh đang ốm mà ! Em không cần đâu . Em lấy

chiếc áo khoác của anh cũng không sao mà ? - cô chỉ tay rồi

đứng dậy với ý định lấy chiếc áo khoác . Nhưng . Một bàn tay

đã níu lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng mình . Thiên đã đỡ hơn

rất nhiều mà đúng hơn đối với cậu nó chẳng là gì cả . Quá

bất ngờ . Không hề chóng cự . Cô mặc đà cho hắn lôi vào lòng

ôm ấp . Cô rất thích như vậy . Cái cảm giác đó làm cô quên hết mọi thứ . Cô chỉ còn biết đến mùi hương nam tính trên cơ thể . Thật ấm áp và an toàn

- Ai cho em tự ý như vậy

chứ ? Anh không sao nên em cũng không cần tự dằn vặt bản thân

mình như vậy - Thiên hôn nhẹ vào mái tóc mềm mại

- Anh . . . . - Sao ? Em không tin anh - Thiên ngờ vực

Chợt . Nó xoay người và ôm lấy Thiên . Lại một lần nữa . Trong vòng tay cậu . Cô lại khóa ướt chiếc cao sơ mi tiên một lần

- Tại sao anh lại tốt với em như vậy . Giá mà anh ích kỷ như

em . Anh sẽ đắp chăn một mình , sẽ hàng hạ em như em đã làm

với anh có phải hơn không . Ít ra em còn thấy thoải mãi hơn là

như vậy . Anh trách móc em hay gì cũng được . Đừng lúc nào

cũng cưng chiều em , em sợ . Sợ mình sẽ ngày càng quá đáng hơn và . . . . Và . . . . Anh sẽ ghét em ? Anh ghét em thì sao - nó

nói trong tiếng nấc . Trong sự thật của trái tim . Sự thật của tình yêu

- Anh sẽ không ghét em . Không bao giờ . Bây giờ cũng vậy , sau này cũng vậy , mãi mãi sẽ vậy !

- Làm sao anh có thể khẳng định như thế ?

- Anh thề . Em không tin anh

- Không - Đừng khóc nữa . Anh không thích một chứ nào em khóc - Thiên chẳng biết phải dỗ giành nó như thế nào . Căn bản là

chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng . Ít nhất là trong hoàn cảnh này .

Không như lúc trước , cậu toàn đe dọa nó . Cậu chợt nghĩ ra -

Cứ khóc đi ! Khóc sẽ quên hết nỗi buồn ! - một câu nói mà cậu nghe được thoáng qua trong phim

- Hả ??? - nó ngạc nhiên nhìn Thiên . Ánh mắt to tròn còn long lanh nước .

- Sao ? Có vấn đề gì với em sao ? - Thiên nhìn

- Anh nói cái gì thế . Phi logic

- Em . . . - hắn chỉ tay vào nó - Bẩn rồi !

Nó cười , bàn tay từ từ tháo bụi những chiếc khuy áo , phần ngực còn ướt một số chỗ

- Em cười gì - Thiên nhíu mày - Vừa mới khóc bây giờ đã cười . Thật khó hiểu ?

- Anh . . . . - nó cầm chiếc áo . Tính đưa ra ngoài và lấy luôn chiếc áo mới vào cho cậu . Tất nhiên là cậu không giữ . Cô

đứng dậy , bước chân đi . Song . Chưa thể đi được , bàn tay Thiên

đã nắm lấy và lôi cô xuống nào cạnh mình . Không còn ngạc

nhiên mấy vì đã quen . Cậu nhìn , tay còn lại cầm chiếc áo

rồi vứt xuống giường trước đôi mắt trong veo đang nhìn . Cậu

cười

- Anh không định mặc áo sao ?

- Nóng - hắn ôm chặt lấy cơ thể nó - Ngủ đi ! Mai sẽ lại bình thường thôi - hôn nhẹ lên trán nó