Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 44

Cố Cảnh Ngôn tất nhiên là không sinh con được, không có loại công năng kia, chỉ bị Lâm Hành kiên quyết làm một trận rồi kết thúc cái đề tài này.

Tính khí Lâm Hành không được tốt lắm, tính chiếm dục rất mạnh, chắc chỉ có mình Cố Cảnh Ngôn chịu được anh.

Hai người từ Thanh Hải rồi đến Tân Cương, rồi Cam Túc, lo xông chuyện xong xuôi đã đến giữa tháng tám. Lâm Hành ban đầu định cho Cố Cảnh Ngôn về nhà, đi cùng với anh thì tội cậu quá, kết quả Cố Cảnh Ngôn không rời nửa bước. Nói tới thì cậu làm thinh, Lâm Hành cũng đau lòng.

Chỉ còn mấy ngày nữa là đi học, Lâm Hành bỏ xe luôn, cùng Cố Cảnh Ngôn bay thẳng đến thành phố C.

Người nhận điện thoại chính là trợ lý của Cố Cảnh Ngôn, một người đàn ông còn rất trẻ, Lâm Hành chăm chú nhìn thêm. Xe đi đến trước nơi ở của Cố Cảnh Ngôn, Lâm Hành vừa định đi lấy hành lý, thì người trợ lý kia đã nhanh chóng chạy tới cầm hành lý chạy lên lầu.

Lâm Hành tự dưng lại thấy tên trợ lý không vừa mắt ấy nhỉ?

Lâm Hành cùng Cố Cảnh Ngôn lên lầu, tới cửa, Cố Cảnh Ngôn nhận hành lý nói, “Anh đi về trước đi.”

Trợ lý rời đi, Lâm Hành quay lại nhìn.

Cố Cảnh Ngôn nhíu mày, rất nhanh liền thôi, cậu biết tính mình rất chi li, “Buổi tối qua nhà anh ăn cơm hả?”

“Trợ lý của em bao nhiêu tuổi? Có đối tượng chưa?” Lâm Hành ngả mình lên ghế salông, suy tư.

“Có rồi.” Cố Cảnh Ngôn bây giờ cau mày thật.

“Không phải gay chứ?”

“Không phải.” Cố Cảnh Ngôn lấy ra một chai nước từ trong tủ lạnh vặn ra uống một hớp, kìm nén buồn bực.

Lâm Hành vẫn thấy khó chịu, Cố Cảnh Ngôn không thể tìm một trợ lý xấu hơn được hả? Suy nghĩ kĩ lại, sắc mặt mình lúc ghen chắc tởm lắm. Anh đứng dậy đi lấy một chai nước, vặn ra, “Nhìn cũng đẹp trai phết?”

Cố Cảnh Ngôn giơ tay ném chai nước, nhưng dường như chỉ trong nháy mắt, Cố Cảnh Ngôn liền nhào tới đỡ chai nước lại.

Lâm Hành một tay sờ Cố Cảnh Ngôn, một tay nắm lấy chai nước, ngước mắt, “Làm gì vậy?”

Cố Cảnh Ngôn thoát khỏi người Lâm Hành, xoa xoa mi tâm, dời tầm mắt, “Không có gì.”

“Cố Cảnh Ngôn.” Lâm Hành thu lại tâm tình, giọng cũng không lớn, nhưng rất nặng.

Cố Cảnh Ngôn mím môi, “Lâm Hành.”

“Chuyện gì?” Lâm Hành lặp lại một lần.

Cố Cảnh Ngôn không nói lời nào, cậu im lặng chốc lát, đi lấy hộp thuốc lá.

“Trả hộp thuốc lá đây.” Lâm Hành mở miệng.

Cố Cảnh Ngôn buồn bực, ném hộp thuốc lá lên bàn, hừ một tiếng.

“Nhìn anh.”

Cố Cảnh Ngôn cảm nhận được Lâm Hành đang khó chịu, ngẩng đầu.

“Có ý gì?” Lâm Hành ép hỏi.

“Anh ta đẹp trai lắm phải không?” Cố Cảnh Ngôn lời ra khỏi miệng cảm thấy thật ngu ngốc, dù sao bên trong cũng là linh hồn ba mươi tuổi, tự dưng nói mấy lời chua loét.

“Lại đây.” Nét âm trầm trong ánh mắt Lâm Hành dần tản đi, anh bình tĩnh lại.

Nhìn nhau một lúc, Cố Cảnh Ngôn đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Hành. Lâm Hành nắm eo Cố Cảnh Ngôn, kéo cậu tới rồi ấn lên ghế salông, “Người đang ghen chẳng lẽ không phải anh? Hả? Tiểu Cố tổng?”

Cố Cảnh Ngôn dừng lại, Lâm Hành cắn lên cổ cậu, “Để trợ lý đẹp trai như vậy ở bên cạnh, anh hẹp hòi chút còn không được sao? Em dỗi cái gì hả?” Cố Cảnh Ngôn nổi nóng cũng rất đáng yêu, tự mình ném chai nước nhưng lại sợ ném trúng anh nên nhào tới đỡ.

“Anh ta là trai thẳng, có bạn gái.” Cố Cảnh Ngôn giãy dụa, lên tiếng.

“Ồ?” Lâm Hành buông Cố Cảnh Ngôn ra, lấy ngón tay chà sát lên mặt cậu, “Theo ý em thì là trai thẳng, nhưng theo ý anh thì lại có nghĩa là anh ta có ý với người khác rồi?”

(*)

(*) Chỗ này theo mình hiểu thì có nghĩa là: Cố Cảnh Ngôn nói trợ lý là trai thẳng và có bạn gái rồi, ý bảo Lâm Hành đừng có mà mơ tưởng nữa.

Cố Cảnh Ngôn đuối lý, im lặng.

“Ăn ý quá nha Cố tổng.”

(*)

(*) Bản gốc là “song tiêu”, có nghĩa là mũi tên hai chiều, tức là Cố Cảnh Ngôn ghen và Lâm Hành cũng ghen lại.

Điện thoại vang lên, Lâm Hành mới buông Cố Cảnh Ngôn lấy điện thoại, người gọi tới là ba anh, Lâm Hành bắt máy, “Ba.”

“Đang ở đâu đấy? Về chưa?”

“Vừa tới thành phố C, đang ở chỗ Cố Cảnh Ngôn.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng chừng nửa phút, Lâm Hướng Phong nói, “Buổi tối cùng tới dùng cơm đi.”

“Dạ.”

“Ba chuẩn bị thêm vài món.”

Cúp điện thoại, Lâm Hành đứng dậy xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn, “Qua đó đi, ba mẹ anh đang chờ.”

“Em đi thay đồ.” Cố Cảnh Ngôn nói xong rồi tiến vào phòng ngủ.

Nhiệt độ thành phố C vẫn còn rất cao, Cố Cảnh Ngôn đổi sang áo thun cùng quần bò, cậu phơi nắng không bị đen, vẫn trắng nõn.

Lâm Hành lái xe, vẫn là chiếc Audi màu trắng của Cố Cảnh Ngôn, lúc ra cửa một chiếc Ferrari lướt qua người, Lâm Hành liếc nhìn chỗ ghế tài xế, có hơi quen. Anh thu tầm mắt lại, một tay nắm vô lăng đi vào đường chính, “Chiếc xe kia có phải bạn em không?”

“Cố Thần Phong.” Cố Cảnh Ngôn mở miệng.

“Ai?”

“Con trai cả của Cố Trường Minh.”

Lâm Hành im lặng một lúc mới nói, “Hắn có nhà ở đây?”

“Hắn tới tìm em.”

Lâm Hành quay đầu lại, Cố Cảnh Ngôn nói câu này nghe như người ngoài cuộc, “Hắn không biết xe của em?”

“Chiếc xe này mới vừa mua, trước đây chưa từng lái.” Cố Cảnh Ngôn nói.

“Không muốn gặp hắn sao?”

“Em gặp hắn làm gì?”

Rõ ràng quá mà! Nếu như muốn gặp, cũng sẽ không lạnh nhạt nhìn xe lướt qua.

Lâm Hành không có bao nhiêu ấn tượng với Cố Thần Phong, chỉ biết Cố Cảnh Ngôn nửa đường được mời về nhà họ Cố, sau đó tiến vào Cố thị thành công thượng vị, đá hai người con trai lớn rớt đài.

Hai thằng vô dụng.

“Anh dừng ở siêu thị phía trước nhé, em đi mua một ít đồ.” Cố Cảnh Ngôn nói.

Lâm Hành chuẩn bị tấp vào lề, cười nói, “Cũng là em chu đáo, không có em thì anh phải làm sao bây giờ? Những chuyện này anh cũng không nghĩ đến.”

Mặt Cố Cảnh Ngôn hâm nóng.

Hai người dừng xe vào siêu thị mua đồ, đến quầy hàng tươi sống, Cố Cảnh Ngôn nói, “Ba mẹ anh thích ăn cua không?”

“Cũng bình thường.” Lâm Hành khoác tay lên vai Cố Cảnh Ngôn, “Mà em biết chọn cua hả?”

“Chọn cái đắt nhất thì chắc sẽ không tệ lắm đâu.” Cố Cảnh Ngôn giàu nứt đố đổ vách.

Lâm Hành cười không chịu nổi luôn, anh một tay đẩy xe một tay ôm Cố Cảnh Ngôn, “Vợ, em nói đúng.”

“Anh Lâm?”

Lâm Hành quay đầu lại nhìn thấy Trần Phi Vũ, gật gật đầu.

Trần Phi Vũ mặc quần áo của siêu thị, trên đầu còn đội một cái mũ ngốc nghếch, đứng lom khom, “Nghỉ hè em có qua tìm anh, nhưng anh không ở nhà.”

“Đi Thanh Hải.” Lâm Hành thu lại tâm tình, nói, “Mày làm ở đây à?”

Trần Phi Vũ nhún vai, một đứa vốn rất mập bây giờ đã gầy rõ rệt, có chút tự ti, “Nghỉ hè cũng không có chuyện gì, đến đây làm thêm.”

“Mẹ mày hiện tại thế nào rồi?”

“Xuất viện rồi, ở nhà dưỡng bệnh.”

“Vậy thì tốt.” Lâm Hành nói, “Hôm khác tao đến thăm.”

Xa xa có người gọi, “Trần Phi Vũ, lại đây chuyển hàng.”

“Vậy em đi trước.” Cố Cảnh Ngôn một thân hàng hiệu, cậu vẫn luôn từ trên cao nhìn xuống. Lâm Hành đứng bên cạnh Cố Cảnh Ngôn, bây giờ cũng có khí chất. Nghe nói Lâm Hành đang cùng người ta hợp tác làm ăn, có một con nhà giàu như Cố Cảnh Ngôn ở bên cạnh giúp đỡ, hẳn là sẽ không quá kém. Chỉ có mình phải gian nan tìm cách sinh tồn, sống không như con người.

Lâm Hành mua hai hộp cua, đẩy xe ra khu tính tiền.

Cố Cảnh Ngôn quay đầu lại liếc nhìn cái người đang bị quản lý siêu thị sai chuyển hàng, cậu ta phải cúi đầu khom lưng khắp nơi. Bỗng nhiên không ghét nổi nữa, bây giờ tất cả mọi người đều đang có khởi đầu mới.

“Anh có còn giúp nó không?”

“Nó nên đối mặt với cuộc sống của chính mình.” Lâm Hành nói, “Anh không phải Chúa cứu thế.”

Cho một bát gạo nhận một mối thù

(*), Lâm Hành sẽ cho tiền để cứu mạng mẹ Trần Phi Vũ, nhưng sẽ không sẽ giúp Trần Phi Vũ.

(*) Bản gốc斗米恩升米仇, có nghĩa là khi ai đó gặp khó khăn, mình chỉ cần giúp đỡ người ta một chút thôi thì người ta cũng đã mang ơn rồi. Nhưng mình giúp nhiều lần, người ta ỷ lại, khi mà mình không giúp nữa, thì người ta sẽ hận thù mình. Cái thành ngữ này nó có một điển tích điển cố đằng sau liên quan đến bát gạo nên mình dịch đại khái vậy ha.

Cố Cảnh Ngôn nắm chặt tay Lâm Hành.

Xe đến trước ngõ, lúc trước Lâm Hành không có bằng lái nên không dám lái vào trong, nhưng bây giờ thì trực tiếp lái thẳng vào ngõ luôn. Những người ngồi ngoài cổng chung cư đều nhìn lại, Lâm Hành xuống xe mở cốp sau lấy đồ, rồi đưa những vật nhẹ cho Cố Cảnh Ngôn xách.

Cố Cảnh Ngôn thấy Lâm Hành khuân tới ba thùng, đã không nhìn thấy đường phía trước luôn rồi, vươn tay lấy đi. Lâm Hành tránh ra, nói, “Em đừng đυ.ng vào, em đi trước đi.”

Đang nói chuyện, chủ nhà trọ la to, “Lão Lâm, con trai ông về nè.”

Tiếng dép lê của Lâm Hướng Phong vang khắp hành lang, liếc mắt với Lâm Hành một cái, vươn tay nhận hộp trong tay Cố Cảnh Ngôn, “Mua gì đây? Trong nhà đều có mà.”

“Con chào chú.”

“Sao con lại để Tiểu Cố xách đồ?” Lâm Hướng Phong cằn nhằn bước nhanh lên lầu.

Lâm Hành: “…”

Anh còn cho là cha ruột của mình sẽ xuống khuân phụ anh! Cả nghĩ quá rồi.

Lâm Hành vào cửa bỏ đồ xuống, liền bị Từ Viện ôm lấy, “Con trai.”

Lâm Hành khom lưng ôm lấy Từ Viện, Từ Viện đã có thể nhận ra mọi người rồi, bà hồi phục rất tốt.

“Sao con lại đen như vậy?” Từ Viện ngẩng đầu nhìn Lâm Hành, không nhịn được cằn nhằn. “Con đi châu Phi hả?”

Lâm Hành: “…”

Từ Viện lập tức nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn theo ở phía sau, Cố Cảnh Ngôn sạch sẽ đứng ở trong phòng, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh đơn sơ. Từ Viện nghe Lâm Hướng Phong nói bóng gió vài câu, cũng thấy hồ đồ, không hiểu ý lắm, hai đứa con trai ở cùng nhau? Là anh em phải không.

“Tiểu Cố cũng tới sao?”

“Con chào cô ạ.” Cố Cảnh Ngôn cực kỳ ngoan ngoãn.

“Ngồi đi, cô đi rót trà.”

Trà mơ vừa nấu xong, chua chua ngọt ngọt. Cố Cảnh Ngôn nâng ly uống một ngụm, Từ Viện rửa sạch nho và đào để trước mặt, “Ăn đào đi, ngọt lắm.”

“Cảm ơn cô.”

Lâm Hành cắn một quả đào, đứng dậy, “Hành lý của con còn để dưới lầu, con đi lấy.”

Cố Cảnh Ngôn cũng lập tức đứng lên, cùng Lâm Hành ra cửa. Đào rất ngọt, Lâm Hành tiện tay đưa cho Cố Cảnh Ngôn, “Nếm thử đi, rất ngọt.”

Cố Cảnh Ngôn cau mày, “Không thích ăn đào, có lông.”

Cố Cảnh Ngôn thỉnh thoảng sẽ có nhiều tật kỳ lạ, ví dụ như không ăn thứ gì có lông, cho dù là đào đã rửa sạch sẽ. Lâm Hành cắn rớt vỏ, đưa thịt quả tới, “Hết lông rồi.”

Lúc này Cố Cảnh Ngôn mới cắn một miếng.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu.

Từ Viện đứng trong gió lòng ngổn ngang, lập tức an ủi mình, bạn thân cũng cùng ăn một quả đào mà, bình thường bình thường.

Cơm tối khá phong phú, Lâm Hướng Phong làm bếp trưởng, xếp đầy một bàn. Lâm Hành khui một chai rượu, rót hai ly, đưa nước chanh cho Từ Viện và Cố Cảnh Ngôn.

“Xe nhà chúng ta nhập vào Thiên Sính, bây giờ đã tính cổ phần.” Lâm Hành nói, “Thiên Sính tháng sau sẽ bắt đầu thu lợi nhuận, nếu ba muốn đi làm thì qua đó.”

Từ Viện quay đầu nhìn Lâm Hướng Phong, bà vốn là cảm thấy rất vô lý, gần đây Lâm Hướng Phong dẫn bà tới công ty, cũng có gặp mặt Chu Phi. Công ty quy mô tương đối lớn, có thể nói là công ty lớn.

Lâm Hành một học sinh trung học, bây giờ là đồng sáng lập một doanh nghiệp, bà lại thấy tự hào hơn.

“Lái xe cực lắm.”

“Được, vậy cho ba con qua đó đi.” Từ Viện làm chủ, bà và Lâm Hành cụng ly một cái, “Uống ít rượu thôi.”

“Dạ.”

Lâm Hành uống hết hai ly rượu, tiện tay lấy cua cho Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn chỉ ăn gạch cua. Lâm Hành dùng cái muỗng múc hết gạch cua bỏ vào bát Cố Cảnh Ngôn, rồi lấy thịt cua vừa ăn vừa nói, “Con dự định sẽ biến nó thành công ty vận tải lớn nhất cả nước.”

Từ Viện chỉ nhìn thấy Lâm Hành múc cho Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn ngoan ngoãn chờ ăn, phối hợp ăn ý.

Bà thúc cùi chỏ một cái vào Lâm Hướng Phong, quay đầu nhìn sang, ánh mắt ra hiệu: Con trai chắc sẽ không có cái gì với đứa nhỏ kia chứ?

Tín hiệu của Lâm Hướng Phong không quá tốt, tiếp thu thất bại, cũng lấy cua mở ra rồi múc gạch cua bỏ vào bát Từ Viện, gặm càng cua đắc ý nói, “Cua các con mua rất ngon, rất béo tốt.” Từ Viện thích ăn gạch cua, trước đây ông chỉ có thể gặm càng cua không có thịt, bây giờ được gặm càng cua có thịt rồi.

(*)

(*) tức là nói hồi xưa nhà nghèo không có tiền mua cua béo tốt, cua nhỏ quá thì càng cua không có thịt.