Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

Chương 30: Do dự

-Đừng ở đây...

-Tại sao?-Vũ Quân Thành cười nói, giọng anh thấp dần, còn cố tình liếʍ nhẹ qua tai của Hạ Dương, nơi mẫn cảm nhất của cậu

Đúng như dự đoán, Hạ Dương rùng mình một cái, cả người tê dại, nhưng vẫn cố gắng ôm lấy cổ anh rồi nói

-Sẽ bị nhìn thấy...vào nhà được không...

-Em yên tâm, cả hòn đảo này hiện tại chỉ có duy nhất tôi và em...

Vũ Quân Thành nói xong thì xấu xa cắn lên cổ Hạ Dương một cái. Cậu đỏ mặt, cúi đầu chôn cả gương mặt nóng bừng lên vai anh

-Em vẫn....sợ

-Có tôi ở đây, em còn sợ cái gì.

Vũ Quân Thành đưa tay xoa xoa đầu nhũ của Hạ Dương. Cậu biết anh đang vẫn cố tình trêu chọc mình, cậu ngước lên nhìn anh. Đôi mắt của Vũ Quân Thành dưới ánh trăng vô cùng câu dẫn, Hạ Dương yêu nhất đôi mắt sâu thẳm ấy, Hạ Dương như muốn đắm chìm vào trong đó, ngây ngất đến mức không muốn dứt ra.

-Làm một lần ở đây...nhé?

-Vũ tiên sinh...

-Gọi tên tôi.

-Vũ Quân Thành...

Anh bật cười, sau đó cúi đầu hôn lên môi Hạ Dương, cậu mỉm cười, vòng tay qua cổ anh càng siết chặt. Hạ Dương đối với chuyện này đương nhiên vô cùng yêu thích. Chưa lần nào cậu cự tuyệt, cũng chưa lần nào để anh phải thất vọng.

Hai người làm một lần ở ngoài trời, sau đó Vũ Quân Thành ôm Hạ Dương vào trong nhà, lăn giường một lần, ở cạnh cửa sổ sát đất lại một lần nữa. Hạ Dương thẹn đến cả người đỏ bừng, cửa sổ sát đất nhìn thẳng ra ngoài, này có khác gì bên ngoài đâu cơ chứ.

Vũ Quân Thành yêu chết giọng nói rêи ɾỉ của Hạ Dương, yêu thích cả nước mắt của Hạ Dương, tất cả những biểu cảm mê người của Hạ Dương trên giường. Không phải đơn thuần, cũng chẳng phải cố tình tạo dựng, anh yêu thích dáng vẻ của Hạ Dương là từ những gì chân thật nhất, cái dáng vẻ bị xúc cảm làm cho cậu trở nên quyến rũ, là dáng vẻ duy nhất Hạ Dương thể hiện với anh...

Khác với mọi lần, lần này Hạ Dương sau khi làm xong vẫn còn cố tình thức. Hạ Dương nằm bên cạnh Vũ Quân Thành, bàn tay khẽ chạm lấy tay anh. Sau đó, cậu mạnh dạn nắm lấy tay của anh. Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, Vũ Quân Thành có chút sửng sốt, nhưng anh không buông ra mà để Hạ Dương nắm lấy tay mình.

-Em...sợ gặp ác mộng, cho nên mới...như vậy.-Hạ Dương lấy lý do

Vũ Quân Thành bật cười không nói gì. Cậu lén nhìn anh, thấy anh cười thì mới thở phào. Hạ Dương nhắm mắt lại, bây giờ mới chịu ngủ.

Hai người ở đây thêm 2 ngày nữa thì trở về thành phố. Hạ Dương đăng cảnh biển lên trang cá nhân của mình, được các fans vào bình luận hỏi dồn dập, nhưng cũng không có ai đoán đúng đây là chỗ nào. Hạ Dương tiếp tục tham gia quay cho một bộ phim đề tài chiến tranh, đồng thời tham gia quảng cáo, các show truyền hình, cậu cũng trở thành người đại diện của nhiều nhãn hàng nổi tiếng. Cho đến hiện tại, Hạ Dương trở thành nghệ sĩ hàng đầu của công ty Khải Uy Vũ, cũng ngày càng được nhiều người biết đến và yêu quý.

Bạch Nhất Thiên từ khi không có Vũ Quân Thành chống lưng cũng gặp khó khăn hơn trước, nhưng do nhiều năm lăn lộn trong giới, ít nhiều đều có thể giải quyết được. Mỗi lần chạm mặt với Hạ Dương trong công ty, y vẫn khó chịu. Hạ Dương đương nhiên sẽ không để mấy chuyện như vậy trong lòng, cậu tích cực làm việc, tích cực quay phim, quảng cáo, đi shows. Hạ Dương không muốn để Vũ Quân Thành thất vọng.

Buổi tối cuối tuần, Hạ Dương quay quảng cáo xong thì cùng Vũ Quân Thành đến quán bar của Nhâm Kiều. Ba người chuyện trò vui vẻ đến quên cả thời gian. Đến gần 11 giờ, Vũ Quân Thành mới cùng Hạ Dương chuẩn bị về. Vũ Quân Thành ra xe trước, Hạ Dương nói mấy câu với Nhâm Kiều sau đó mới định đi ra thì chạm mặt Lăng Triệt Úy.

-Hạ Dương, cậu cũng biết quán bar này sao?-Lăng Triệt Úy cười tươi ôm vai Hạ Dương

Cậu cười cười gật đầu

-Lăng ca, anh cũng hay tới đây à? Em cũng mới biết thôi...

Vì Nhâm Kiều đã dặn dò, cho nên Hạ Dương một mực diễn, không để Lăng Triệt Úy phát hiện. Cậu cố tình tránh khỏi cái ôm của Lăng Triệt Úy, còn lén đưa mắt nhìn ra xe.

-Nếu đã đến rồi thì ở lại đây uống cùng tôi một ly, thế nào?

-Ngại quá, mai em phải đến trường quay sớm, cho nên không ở lại được...khi khác có dịp, em mời anh sau...

Lăng Triệt Úy cười lạnh trong lòng, không ngờ Hạ Dương từ chối thẳng thừng với hắn như vậy. Lăng Triệt Úy nghĩ, dù sao Hạ Dương cũng là hậu bối của hắn, lẽ ra nên lấy lòng hắn một chút, ít nhất để không đắc tội với tiền bối trong giới. Nhưng lần này Hạ Dương còn không suy nghĩ mà từ chối, Lăng Triệt Úy mặc dù có điểm giận nhưng đương nhiên không thể hiện ra ngoài. Hắn bật cười rồi gật đầu

-Vậy nên về sớm nghỉ ngơi...lần sau nhất định phải ngồi uống cùng tôi đó.

-Lăng ca, em biết rồi. Em về trước, lát anh về cẩn thận.

Nói xong, Hạ Dương mỉm cười rồi đi thật nhanh về phía xe ô tô của Vũ Quân Thành đã đợi bên ngoài.

-Là ai vậy?-Vũ Quân Thành khởi động xe

-Lăng Triệt Úy...anh ta mời em uống rượu cùng.

-Nếu tôi không ở đây, em có ở lại không?-Vũ Quân Thành nhíu mày

Hạ Dương mím môi nén cười, sau đó mới quay sang đáp

-Đương nhiên là không. Những gì Vũ tiên sinh đã dặn dò, em nhất định sẽ nghe lời, sẽ không phạm sai lầm!

Tâm tình của anh trở nên tốt hơn nhiều. Hạ Dương thở hắt ra, may mắn không khiến anh giận. Sau từng ấy thời gian ở chung cùng nhau, Hạ Dương rút ra được rất nhiều điều về thói quen sinh hoạt và tính cách của Vũ Quân Thành, và điều cậu luôn ghi nhớ nhất là Vũ Quân Thành sẽ rất khó chịu và thậm chí sẽ giận dữ khi cậu thân thiết quá mức với một người nào đó. Hạ Dương cảm thấy Vũ Quân Thành những lúc như vậy là đáng yêu nhất. Hạ Dương không dám cả nghĩ đến chuyện tình cảm, nhưng thái độ của anh đã khiến cậu hạnh phúc lắm rồi. Hạ Dương không biết lúc trước khi còn ở bên Bạch Nhất Thiên, Vũ Quân Thành có như vậy hay không, nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Dương lại có chút xót xa. Đúng là con người khi chưa có được thứ họ mong muốn, sẽ không ngừng khát khao, đến khi có được rồi, lại ngày đêm sợ sẽ mất đi, Hạ Dương không ngoại lệ.

-Vũ tiên sinh...em có tốt không, có phải rất ngoan ngoãn, rất nghe lời không?

Hạ Dương bỗng nhiên lên tiếng làm Vũ Quân Thành có chút bất ngờ, anh không trả lời, để cho Hạ Dương nói tiếp

-Em sẽ ngoan ngoãn, sẽ không để anh giận...

-Tự nhiên em lại nói mấy lời này là có ý gì?

Hạ Dương trầm mặc, hai bàn tay đan vào nhau, cậu im lặng một lúc rồi ngẩng đầu quay sang cười tươi nhìn Vũ Quân Thành, giọng không còn run rẩy như trước nữa

-Bởi vì, muốn được ở cạnh Vũ tiên sinh lâu thêm một chút...em muốn ở bên anh nhiều hơn một chút, có thể được anh để ý hơn...

Xe vừa vào đến sân nhà Vũ Quân Thành, anh phanh xe lại làm Hạ Dương bị giật mình, cậu ngơ ngác nhìn anh chưa hiểu gì. Vũ Quân Thành bật cười tựa lưng vào ghế rồi quay sang nhìn Hạ Dương.

-Hình như em luôn luôn có mấy suy nghĩ như vậy...Rốt cuộc tôi vẫn chưa là một kim chủ tốt?

-Vũ tiên sinh...em không có ý như vậy...

-Vậy làm sao, hửm?

Vũ Quân Thành tựa tiếu phi tiếu nhìn Hạ Dương, anh cúi đầu thấp đối diện với Hạ Dương, cậu do dự một lát rồi lên tiếng

-Ý em...chính là sợ Vũ tiên sinh một ngày nào đó sẽ bỏ rơi em.

Câu nói vừa cất lên, Hạ Dương thật sự muốn cắn đứt lưỡi của mình, hận không thể tát mình một cái. Này chẳng phải được sủng mà kiêu sao, quan hệ của hai người chỉ là kim chủ và tình nhân được bao dưỡng, nếu như bình thường, đương nhiên sẽ có một ngày ai đi đường nấy, này chẳng phải là đương nhiên hay sao...Hạ Dương biết mình nói sai, cậu không dám nhìn biểu cảm của Vũ Quân Thành lúc này, vội vàng mở cửa chạy từ xe vào trong nhà. Hạ Dương chào bác quản gia, sau đó vội vàng đi lên tầng trên. Tầng trên vốn có phòng của Vũ Quân Thành và một phòng trước đây được sắp xếp cho Hạ Dương, sau này khi cậu đến đây, đều là ngủ ở phòng của anh, phòng riêng thì hầu như không dùng đến. Hạ Dương do dự nhìn cánh cửa phòng của Vũ Quân Thành. Nghe tiếng bước chân của Vũ Quân Thành, Hạ Dương cảm thấy cả người mềm nhũn. Mọi lần dù có giận hay thế nào, anh cũng đều nói, nhưng lần này chính là im lặng a.

-Em đứng đó làm gì?

-Em...đợi anh vào trước.

Vũ Quân Thành buồn cười nhưng không để lộ ra, anh gật đầu sau đó đi vào trong, Hạ Dương vội vàng đi vào theo.

Cậu tìm quần áo rồi chạy xuống dưới nhà tắm, đến lúc lên phòng thấy Vũ Quân Thành cũng đã tắm xong, đang ngồi xem điện thoại.

-Còn đứng đó?

Hạ Dương vội vàng đi vào.

-Em khi nãy không cố ý nói như vậy...anh đừng để trong lòng.

-Em mỗi lần nói chuyện với tôi đều không rõ ràng như vậy...tôi cũng không phải mỗi lần đều có thể hiểu được em muốn nói gì.

Hạ Dương ngẩn người nhìn anh, giọng anh mang theo chút giận dữ mơ hồ, cậu nuốt nước miếng, ngồi yên trên giường nhìn chằm chằm Vũ Quân Thành.

-Nói lại, rốt cuộc em muốn nói cái gì?

Hạ Dương không nghĩ anh lại để ý đến vậy, còn cố tình ép cậu nói bằng được.

Hai mắt Hạ Dương long lanh ngước nhìn anh, cả người nhỏ bé toát ra hương thơm tươi mát, anh còn thấy tay cậu run nhè nhẹ. Vũ Quân Thành không cố tình làm Hạ Dương cảm thấy sợ hãi, chỉ là anh muốn cậu có thể thay đổi một chút, trước mặt anh không cần phải lúc nào cũng như vậy. Anh muốn Hạ Dương có tất cả những gì đều phải thể hiện ra, anh yêu thích sự đơn thuần của Hạ Dương, không phải là ngốc ngếch, chính là sự đơn thuần duy nhất ở Hạ Dương có. Vũ Quân Thành đều tùy thời xem xét tình hình của Hạ Dương trên mạng, phản ứng của mọi người về Hạ Dương, lần nào có anti fans xuất hiện ở các sự kiện cả ngoài đời và trên mạng, anh đều yêu cầu Tiêu Tuyết-trợ lý của Hạ Dương phải xử lý ngay. Vũ Quân Thành không biết từ bao giờ đã hình thành thói quen ấy, Hạ Dương lúc nào cũng phải hoàn hảo, anh không cho phép bất cứ ai, bất cứ điều gì tổn hại đến danh tiếng của Hạ Dương. Lần đầu tiên trong đời, Vũ Quân Thành lại mang tâm tư nặng nề với một người như vậy...đúng thế, là lần đầu tiên, thậm chí trước kia, là Bạch Nhất Thiên, hay kể cả là Lục Nhiên...

-Em chỉ hy vọng, có thể được anh giữ lại lâu thêm một chút, cho nên mỗi ngày đều không ngừng cố gắng không để Vũ tiên sinh thất vọng. Em nhất định sẽ không để anh cảm thấy...chán, ít nhất là như vậy.

Vũ Quân Thành bật cười, anh lắc đầu rồi tắt đèn, kéo Hạ Dương xuống nằm bên cạnh mình, bàn tay to lớn vò loạn mái tóc đen mềm mại của Hạ Dương. Biểu cảm vừa buồn cười vừa đáng yêu lại có phần ủy khuất vừa rồi của Hạ Dương làm tâm tình của anh tốt lên hẳn, nhịn không được muốn ôm Hạ Dương vào lòng

-Ngủ đi, không cần suy nghĩ linh tinh...

-Vũ tiên sinh, em có thể hôn anh không?

Vũ Quân Thành lại cười, cậu trai này mỗi lần muốn hôn đều sợ mà phải hỏi ý của mình. Anh kéo Hạ Dương đến gần hơn rồi dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn triền miên ngọt ngào...