Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 87: Có không giữ mất đừng tìm!

Trong một ngôi nhà hoang trong thành phố A vốn yên ắng không bóng người, hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt. Náo nhiệt nhưng không phải biểu hiện sự vui vẻ. Bên trong một trận chiến ác liệt diễn ra

" Pằng...pằng... Pằng...".

Tần Dạ dẫn đầu đoàn người mặc áo đen hung mãnh tiến vào, tiếng súng vang dữ dội âm ỉ nhức óc. Tiếng súng vang lên, biểu hiện cho tranh chấp, khiến người ta liên tưởng tới cảnh tượng máu lan tràn.

" Pằng...pằng...pằng... ".

Số người trong căn nhà tổn thương gần như hết, bọn họ không ngờ đến sẽ có người tấn công.

Một người đàn ông hoảng loạn nói:

" Đại ca, mau chuồn thôi. Để em biết được đám người này từ đâu ra nhất định sẽ xử hết bọn chúng ".

Huỳnh Tông Việt nhìn tình hình, đám người kia quả thực tài bắn không tệ. Cứ như vậy, ngay cả cái mạng nhỏ cũng không giữ được.

Đáng chết. Ai lại cả gan khiêu chiến với anh.

" Đi ".

Vừa mới đi ra khỏi tòa nhà, mắt còn chưa nhìn đến rõ ràng bên ngoài, bỗng...

" Pằng ".

Một viên đạn bạc chuẩn xác bay qua bên gần tai trái của Huỳnh Tông Việt ngăn cản bước chân anh và người đàn em theo sau.

Huỳnh Tông Việt đúng là một phen ngạc nhiên với sự xuất hiện của người này. Đằng sau nam nhân một thân tây trang thần thái hơn người là những người mặc áo đen uy nghiêm giơ súng sẵn sàng bắn. Tuy rằng ngạc nhiên nhưng vẫn giữ phong độ, lần đầu chính thức mở lời lại là trong hoàn cảnh này.

" Tôi còn cho rằng là ai, hóa ra là Trình Đại Thiếu Gia ".

Súng Trình Dật Hàn kiềm hãm khiến Huỳnh Tông Việt phải giơ tay đầu hàng, tay bắn này không thể đùa.

Tần Dạ từ bên trong đi ra, giữ lấy Huỳnh Tông Việt.

Những tên đàn em cùng Huỳnh Tông Việt đều bị bao vây bởi những người lực lưỡng.

Trình Dật Hàn đứng đối diện với Huỳnh Tông Việt, ánh mắt tối tăm, chờ đối phương lên tiếng.

Huỳnh Tông Việt có chút dè dặt với người này, anh chỉ cho rằng Trình Dật Hàn đơn giản chỉ là một tổng tài có chút tài năng trong thương trường. Lại không biết, còn lấn sân sang giới hắc đạo.

" Trình Thiếu Gia làm như vậy là có ý gì? Tôi khi nào thì đắc tội với anh, anh phải cho tôi câu trả lời thích đáng. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này ". Huỳnh Tông Việt thoáng nghĩ đến vì sao người này đem người tới đàn áp anh, nhưng anh không thể cứ vậy không đánh mà khai.

Rất có chí khí nhưng không có nghĩa anh xem trọng. Đã làm những gì còn cần anh nhắc lại.

" Phải không? Nghe qua anh rất vô tội, tôi nhầm người sao? ". Nhếch khóe miệng tà ác, cũng lạnh đến run người.

" Bốp ". Một cú đấm giáng trời, ngay cả đàn ông cũng không dám tiếp.

Huỳnh Tông Việt không ngờ tới cú đấm mạnh mẽ dứt khoát, nghiêng ngả về sau. Được cho là luyện tập khỏe mạnh nhưng khóe miệng vẫn một dòng máu đỏ. Còn chưa kịp lên tiếng đã bị chặn.

" Tôi đã mấy lần bỏ qua cho anh, có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ? ".

Dương mắt ngạc nhiên nhìn Trình Dật Hàn, nói tính ra anh chỉ có một lần bên Thái muốn ám sát anh ta, nhưng không thành. Không ngờ anh ta, lại may mắn thoát nạn, còn sớm tra ra người đó là anh. Nhưng, sao lại nói mấy lần, lẽ nào ở ám chỉ Vân Thiên Nhược sự tình.

" Thứ nhất, tôi thay Vân Thiên Nhược trả lại cho anh khi anh lợi dụng lòng tin của cô ấy dành cho anh mà đưa cô ấy vào khách sạn ". Còn không phải vì anh ta mà trên ngực cô mới mang theo ấn độc quyền của anh. Nếu cô thật sự bị nhúng chàm, chắc chắn Huỳnh Tông Việt không sống đến ngày hôm nay.

" Thứ hai, anh lại tiếp tục đưa cô ấy vào vòng xoáy nguy hiểm ".

Huỳnh Tông Việt bị động thừa nhận, đây quả là sự thực.

" Nếu không phải tôi nhắn cho anh một dòng tin nhắn đó, e rằng Vân Thiên Nhược đã thật sự... ".

" Bốp ". Đây là cú đấm thứ hai theo lời anh nói, lực phi thường đại.

Nếu không phải nghĩ đến anh ta vẫn còn lương tâm gửi cho anh dòng tin nhắn đó. Cái băng đảng này sớm bị chôn vùi.

Hóa ra từ đầu đến cuối, việc anh làm ngỡ như suôn sẻ lại bị một người nắm chóp. Người như vậy, quá bí ẩn. Không lên tiếng, chính là ở trên cao quan sát. Đến khi ra tay sẽ là thảm hoạ của hôm nay.

Tần Dạ từ trên lầu đi xuống, theo sau anh là Triệu Chánh Phàm.

Triệu Chánh Phàm nhìn tới nhìn lui, nhìn không ra bản thân có quen biết với những người mới đến, vì sao muốn giúp mình.

Nhưng nam nhân làm chủ cuộc chơi kia, cậu... dường như đã gặp qua ở đâu rồi. Thật sự rất quen mắt, rất quen mắt...

" Thiếu Gia, người này phải làm sao? ".

Trình Dật Hàn so với khi ngồi trên chiếc ghế cao kia càng lãnh khốc, nói chuyện với Tần Dạ cũng không một chút nào biểu hiện ra điều gì nhẹ giọng.

" Đưa ra bên ngoài đợi ".

Ngay cả sắc mặt với người thân cạnh cũng không dịu, khiến những người kia khϊếp sợ.

Tần Dạ cũng biến đổi, không vâng dạ như khi ở công ty, cúi đầu một cái rồi đưa người ra ngoài.

Triệu Chánh Phàm im lặng đi, mắt vẫn nhìn chăm chú đánh giá xem rốt cuộc đã gặp ở đâu, rất ấn tượng nhưng sao lại không nhớ rõ ra được.

" Pằng ".

" Hự hự... ".

Trên chân Huỳnh Tông Việt nhanh chóng có một dòng máu chảy. Đau đớn khiến anh đứng không được, khụy xuống hét vì đau.

" Huỳnh đại ca ". Bọn đàn em bị giam hãm ở một bên, chỉ có thể dương mắt nhìn.

Đứng cao cao tại thượng nhìn, lòng lại dấy lên lửa giận.

" Tôi không cần biết hôm nay anh có ý đồ gì với cô ấy, nhưng tôi chắc chắn một điều anh sẽ không còn cơ hội lần thứ hai ". Người của anh, không nên đυ.ng vào. Nếu muốn đυ.ng vào phải chắc rằng bản thân đủ sức gánh chịu hậu quả.

Trán Huỳnh Tông Việt không ngừng chảy ra mồ hôi, cái trán nhăn lại.

" Giữ lại mạng cho anh, để anh trở về thông báo cho cô ta, để cô ta chuẩn bị tinh thần. Lần này, đáng tiếc vẫn là một tin xấu ". Vừa dứt lời, tay chuyên nghiệp đưa lên. Sau đó...

" Pằng ". Tiếng súng lại lần nữa vang lên, chuẩn xác nơi vai Huỳnh Tông Việt mà xuyên qua.

Một viên đạn này, không Trình Dật Hàn đòi lại cho chính mình. Mà vì, anh nghĩ đến, là vì nó mà một đêm kia cô đã mệt thật nhiều cả thể xác lẫn tinh thần.

" Hự hự... ".

Thân thể nặng nề té xuống, các dây thần kinh đều bị ảnh hưởng. Nhưng vẫn không ngừng rêи ɾỉ cầu xin, cầu xin cho người trong lòng anh.

" Xem như tôi cầu xin anh, tha cho cô ấy. Chỉ vì cô ấy quá yêu anh cho nên mới nhất thời dại dột làm ra chuyện không nên làm. Tất cả...tất cả tôi chịu thay cô ấy. Để tôi, chịu thay cô ấy. Mặc anh muốn chém muốn gϊếŧ ". Anh chỉ theo lời cô mà làm còn hứng chịu đau đớn như vậy, với sự tàn nhẫn của Trình Dật Hàn cô phải làm sao?

Không ngừng truyền đi từng lời van xin, nhưng vẫn không đổi lại được một cái quay đầu của nam nhân.

Được giải khai, những người khác lo lắng đến bên Huỳnh Tông Việt lo lắng.

" Đại ca...đại ca. Anh không sao chứ, bọn em đưa anh đến bệnh viện ".

Trình Dật Hàn đi ra, nhìn Triệu Chánh Phàm đứng đó.

Rõ ràng cũng ra dáng đàn ông, nhưng chỉ với một điểm sợ chết mà đẩy cô vào tình huống nguy hiểm. Giọng nói rõ ràng hiện lên sự khinh thường.

" Xem ra, cậu cũng rất " yêu thương " chị của mình ". Từ " yêu thương " được anh nhấn giọng một cách đặc biệt đầy ẩn ý.

Triệu Chánh Phàm chỉ có một người chị trên danh nghĩa, nên liền biết là ai. Lại nói từ " yêu thương " kia, cũng khiến anh một phần chột dạ.

" Anh thật sự quen Nhược Nhược, bây giờ Nhược Nhược đang ở đâu? ". Cậu không biết người này là ai, nhưng có thể trấn áp một đám người kia, nhất định không tầm thường.

" Cậu không cần bận tâm, chuyện của cô ấy tôi sẽ lo ".

Đây chính là nhắc nhở.

" Nhưng, Nhược Nhược... ". Triệu Chánh Phàm sực tỉnh, lời nói như bảo vệ chở che. Khiến anh liên tưởng tới góc nghiêng mờ nhạt trong tờ báo đăng kia, lẽ nào là người này. Trong báo, cậu không nhìn rõ ràng nên không chắc chắn. Nhưng gặp rồi, lại có cảm giác quen thuộc.

" Cô ấy không phải là người dành cho cậu ".

Anh nói cậu ta ở đây, chỉ có một câu muốn nhắc nhở. Anh không muốn nữ nhân anh lại bị người ta đồn thổi có quan hệ không rõ với em trai.

" Anh là ai? Có quan hệ gì với Nhược Nhược? ". Biết được là ai, có khi sẽ có chút kí ức khiến cậu nhớ ra. Bởi vì, dường như người này rất quan trọng.

" Cậu không cần phải biết ".

Anh và cô rốt cuộc là loại quan hệ gì đây? Anh cũng không rõ, càng về sau anh càng xác định không được. Ở chung nhà, ăn chung, thượng chung một giường. Phải lấy từ nào chuẩn xác để hình dung đúng?

" Tôi có phải đã từng gặp qua anh ở đâu? ". Rốt cuộc nhịn không được hỏi, cậu không tin trí nhớ mình lại nhớ nhầm.

" Chưa từng ". Thật sự mà nói là chưa từng hay đã từng, anh không chắc. Bởi khi đó, anh đến nhà Tiểu Tịch, không biết chừng cậu ta đã gặp qua. Nhưng không có gì đặc biệt

cậu ta sao lại nhớ anh được.

Triệu Chánh Phàm thất vọng, lúc này mới nhớ đa tạ.

" Cảm ơn anh đã cứu tôi ".

Trình Dật Hàn không nói gì, liền đi đến xe ngồi vào.

Triệu Chánh Phàm nhìn một lúc theo chiếc xe, ngẫm lại lời người nam nhân kia nói. Nhìn lại bản thân, thật sự nên phải suy nghĩ lại đoạn tình cảm dành cho chị gái trên danh nghĩa rồi. Một mình một người đơn phương loại tình cảm này sẽ không có kết cục tốt, ngược lại còn đánh mất tình chị em. Người kia, dường như có tình cảm với chị cậu. Nhìn về phương diện ban nãy, ắt có thể mang cho cô hạnh phúc.

..........................

Huỳnh Tông Việt nhất quyết không đến bệnh viện, tự mình đi đến Tăng Gia chờ Tăng Nhu Đình. Thời điểm này, ở công ty X với sự trở về của tổng tài Trình Dật Hàn cũng diễn ra một màn bi thương của Tăng Nhu Đình.

Tăng Nhu Đình nghĩ đến chuyện hồi chiều, cô thấy anh ở công ty nên đã lên kế hoạch một lần nữa trừ khử Vân Thiên Nhược. Nhưng một lúc sau, cô thấy sắc mặt anh rất tệ rời khỏi công ty. Đến tận khi sắp tan ca mới về, trong lòng nóng như lửa khi gọi cho Huỳnh Tông Việt không được. Vì thế lấy cớ vào phòng anh.

Trình Dật Hàn nhìn tài liệu được Tăng Nhu Đình đặt trên bàn, liếc mắt cũng biết ý đồ của cô ta. Lạnh giọng hỏi:

" Cô biết tôi mấy năm rồi? ".

" Sao anh lại hỏi vậy? " Đây chính là biểu hiện cho sự không yên trong lòng vì câu hỏi đột ngột của anh.

Nhưng không nhận được anh trả lời, tay nắm lại giữ bình tĩnh.

" Đã 7 năm rồi ". Sao cô có thể quên, từ ngày gặp anh cuộc đời cô dường như càng tươi mới.

" Có phải đã đến lúc nên dừng lại ". Thật ra, đã dừng từ rất lâu kể từ khi cô ấy xuất hiện. Bây giờ chính thức phân rạch ròi quan hệ.

Anh nghiêm túc đã dọa được lòng không yên của cô mấy ngày qua. Anh dẫn Vân Thiên Nhược đi Thái, cô đã hận không thể xé xác được Vân Thiên Nhược. Khi Huỳnh Tông Việt nói anh và Vân Thiên Nhược đều bị rơi xuống nước sâu không rõ tung tích. Cô tuy rằng đau buồn, nhưng thứ cô không có được, Vân Thiên Nhược cũng đừng hòng. Anh bình an về nước, còn nói những lời này.

" Hàn, anh vì sao lại nói như vậy. Thời gian gần đây, em không gây rắc rối cho anh, cũng không kiếm chuyện sinh sự. Em luôn một lòng hướng về anh, đợi anh lại như trước kia bên cạnh em ". Uất ức nói, đi đến bên cạnh anh, ánh mắt biết nói ngập nước.

" Thật? ". Nheo ánh mắt nhìn cô ta, không để cô ta nhìn ra chút cảm xúc chính mình.

" Thật...thật, đương nhiên thật ". Một tia mừng rỡ dâng lên.

" Tôi lại không quan tâm có phải sự thật hay không ". Né tránh cánh tay cô ta, cầm một tờ giấy đưa Lên,

mắt cũng không thèm nhìn một cái.

Tăng Nhu Đình hoài nghi, cầm lấy đọc lướt qua, giấy theo kẽ tay cô rơi xuống.

Cô bị anh xa thải...

Muốn đưa tay nắm lấy anh níu kéo chút hi vọng, nhưng anh đưa đôi mắt sắc lạnh như bắc cực khiến tay cô rơi giữa không trung.

" Hàn, anh tàn nhẫn như vậy, không chút nghĩ đến việc xưa của chúng ta, lại đối xử với em như vậy. Em đã làm gì sai, em rốt cuộc đã làm gì sai?". Nước mắt lã chã rơi, tức giận gào thét.

Trình Dật Hàn đau đầu vô cùng, chán ghét càng gia tăng. Dám ở công ty anh náo loạn, dám hét lớn vào mặt anh như thế.

Trực tiếp buông lời tàn nhẫn, anh tin cách này hữu dụng.

" Cô lớn tiếng nữa thử xem, còn không mau cút khỏi đây... ".

Không biết sống chết, liều mạng ngăn chặn lời anh.

" Anh đừng như vậy,... ".

Mặc kệ lời cô ta, anh vẫn dõng dạc tuyệt tình gằn từng chữ một phần nhắc nhở và chín phần uy hϊếp.

" Tăng Thị dạo gần đây tin đồn phá sản đã lắng xuống dần... ".

Sắc mặt Tăng Nhu Đình tái nhợt, chống đỡ không được lời nói kia mà khuỵu xuống đất.

" Một câu nói của tôi, Tăng Thị liền biến mất. Tin không? ".

Sao có thể không tin, cho cô mười cái mạng cô cũng không dám thử...

Nước mắt rơi lợi hại, ánh mắt không tin nhìn anh. Vẫn không hiểu được, anh lại đối xử với cô như vậy.

Tư thế ngồi, di chuyển đến chân anh, đánh mất sĩ diện nắm lấy chân anh mà cầu xin.

" Em tin, em tin. Ngoài đuổi việc ra, cái gì em cũng đồng ý. Em không thể sống thiếu anh được, em sẽ chết mất nếu không có anh. Hàn, Hàn.. Em yêu anh, chỉ yêu một mình anh thôi ".

Không chút bị ảnh hưởng, bởi vì không đáng. Lạnh giọng uy hϊếp.

" Buông ".

Lần này Tăng Nhu Đình không có đường đi, đành buông ra.

Nam nhân với bộ dạng cao thâm, môi mỏng vô tình khép mở.

" Có muốn biết Vân Thiên Nhược đang ở đâu không? Hay là muốn biết Huỳnh Tông Việt đang ở đâu? ". Người thông minh biết cách nhanh nhất kết thúc mọi chuyện, nói nhiều với những người như Tăng Nhu Đình vô dụng.

" Ầm ". Trong đầu cô là một tiếng nổ lớn, đánh thức tâm trí cô.

Như vậy là anh biết tất cả rồi, cô lần này lại thất bại một lần nữa sao?

Từ từ đứng dậy, cả thân thể run rẩy kịch liệt. Tức giận nhưng không dám chọc giận anh, chỉ đành nói với giọng điệu đều đều.

" Vân Thiên Nhược vì sao không chết đi, em hận cô ta, hận. Chính cô ta đã khiến anh trở nên tàn nhẫn với em như vậy ".

Nhìn người nam nhân vô tình mà cô yêu, sau đó mang theo oán hận từ từ đi ra.

" Em sẽ không tha cho cô ta, không bao giờ ". Chỉ cần không mất Tăng Thị

cô vẫn là đại tiểu thư, có quyền có thế.

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, sẽ có một ngày cô ta cũng sẽ như cô bị vứt bỏ.

Trình Dật Hàn rối lòng, Tăng Nhu Đình nói anh vì cô mà trở nên như vậy. Anh không nể tình Tiểu Tịch, chỉ nghĩ đến làm sao để cô không liên tục gặp nguy hiểm.

.................

Ngoài cổng, ánh đèn về đêm đã xuất hiện. Trong một chiếc xe ô tô, người đàn ông ngồi trong đó, anh muốn nói lời với cô ấy.

Tăng Nhu Đình với gương mặt đau buồn cùng căm hận về nhà, không chạy vào trong biệt thự mà dừng lại khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.

" Tông Việt, anh ta làm gì ở đây? ". Ngạc nhiên mở cửa xe đi xuống, mọi khi không phải ở trong nhà sao?

Đúng lúc cô muốn hỏi tội anh ta, làm không thành việc thì thôi đi còn bị Trình Dật Hàn tìm được.

Huỳnh Tông Việt cũng biết Tăng Nhu Đình đã về theo đó xuống xe một cách gắng gượng.

Há hốc mồm ngạc nhiên khi nhìn thấy Huỳnh Tông Việt chật vật thê thảm bị thương nặng.

Chạy đến đỡ lấy với sự hoảng hốt tột độ:

" Tông Việt, anh làm sao vậy? Làm sao lại bị thương nặng như vậy? Ai? Ai khiến anh trở nên như vậy? ". Liên tục câu hỏi dồn dập, không phải dáng vẻ tiểu thư đanh đá như trước.

Huỳnh Tông Việt lo lắng cô vẫn nhiều hơn.

" Tôi không sao? Tiểu Thư, Trình Dật Hàn không làm cô bị thương chứ? ".

" Không có, tôi không bị thương ". Cô đang rất tức giận vì chuyện xảy ra ở công ty. Cô muốn trở về trút giận lên đầu những người làm việc không ra gì. Nhưng lại chứng kiến cảnh này.

Cô bây giờ mới biết Huỳnh Tông Việt bị thương.

" Là Trình Dật Hàn khiến anh bị thương sao? Nếu đã vậy, sao còn không mau băng bó vết thương, lại đứng ở đây làm gì? ". Mang vài phần trách móc hiếm có. Trình Dật Hàn thế lực lớn đến nỗi khiến người của cô bị thương, đến giờ cô mới biết.

" Tôi có lời muốn nói với Tiểu Thư ". Bởi vì, có lẽ đây là lần cuối cùng.

" Chờ anh xử lí vết thương xong rồi nói ".

" Tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn khiến Tiểu Thư bị liên luỵ. Tội này, tôi thật sự rất lớn, tôi không có mặt mũi nhìn tiểu thư ". Anh không những phụ lòng tiểu thư, còn phụ lòng tin của Vân Thiên Nhược. Với thất bại của nhiều lần trước, lần này anh chắc chắn không thể bỏ qua cho Vân Thiên Nhược. Bởi vì, không có cô, tiểu thư sẽ sống tốt. Nhưng nào ngờ, số mệnh.

" Không sao, không sao. Thua keo này ta bày keo khác, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, hai tay dâng tặng anh ấy cho cô ta ". Ánh mắt như ma quỷ hiện lên sự không cam lòng, quỷ quyệt.

Huỳnh Tông Việt không muốn Tăng Nhu Đình cứ mãi lún sâu thế này.

" Tiểu Thư, dừng lại đi. Trình Dật Hàn không hề yêu cô, cô như vậy anh ta sẽ càng không để ý tới cô. Quên anh ta đi và tìm một người khác, được không? "

Đây là khẩn cầu cuối cùng của anh, chấp nhận không tốt sao?

" Người khác, tôi không cần. Không ai như anh ấy hoàn hảo ". Đúng vậy, anh ấy là độc nhất vô nhị, cả đời này cô không cần ai khác.

" Hoàn hảo đến nỗi, tiểu thư trở thành người thế nào tiểu thư biết không? Tiểu Thư năm xưa đã làm gì cô còn nhớ không? Bây giờ cô lại muốn vì một người không yêu mình có đáng không? ".

" Anh...anh nói gì? ". Chuyện năm xưa, bây giờ lặp lại. Huỳnh Tông Việt sao lại biết đến chuyện này cơ chứ?

Sắc mặt tái đi, chột dạ né tránh sang chuyện khác, buông anh ra rồi muốn tiến về hướng xe.

" Chuyện...chuyện lần này không thành tôi không tính toán với anh. Anh mau đến bác sĩ băng bó vết thương đi, vẫn còn rất nhiều việc đang chờ anh làm ". Không để vết thương nặng của anh vào mắt, bởi Huỳnh Tông Việt lăn lộn trong hắc đạo sao dễ chết như vậy.

Nhưng thân thể bị kéo lại vào vòm ngực tựa lạ mà quen.

" Ngô ".

Tăng Nhu Đình mắt mở to, không tin, không thể tin đây là Huỳnh Tông Việt làm.

Môi đỏ mềm mại bị anh nồng nhiệt hôn, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng đặt môi lên. Nhưng rất nhanh đã lần mò chiếc lưỡi vào sâu bên trong hút lấy hương thơm ngọt ngào. Kĩ thuật cao siêu, hết cắn rồi lại buông lỏng, dùng lưỡi linh hoạt miêu tả cánh môi, khẽ cắn xuống.

Tăng Nhu Đình chìm đắm trong nụ hôn, mắt nhắm lại hưởng thụ không nhịn được rêи ɾỉ quyến rũ. Bộ ngực lớn theo bản năng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chà sát lên vòm ngực rắn chắc. Đôi tay mềm mại không xương vòng lên cổ người đàn ông muốn hai người sát sao hơn nữa.

" Ưm ưʍ... " Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mãnh liệt khiến Tăng Nhu Đình không ngại ngùng rêи ɾỉ.

Cảm nhận được cô không những buông ra mắng chửi mà còn nhiệt tình như lửa. Cũng không để ý đang ở bên ngoài mà phóng túng, bởi đây là người anh yêu. Bàn tay càn rỡ vuốt ve sau lưng tăng thêm ham muốn giữa cả hai. Không đủ, một tay lần mò dưới lớp áo sơ mi tìm đến nơi đầy đặn. Một tay kia theo đường eo cô xuống bờ mông to tròn, qua chân váy ngắn liền đi vào nơi huyền bí của phụ nữ.

Đến khi cả hai bàn tay đều chuẩn xác tìm đến nơi mẫn cảm, thở gấp vội vàng nỉ non:

" Tiểu Thư, Tiểu Thư... Tôi yêu em ". Anh ngu ngốc, muốn cho bản thân một cơ hội nữa. Cuộc đời này anh sinh tồn là vì mỗi ngày được nhìn thấy cô. Mỗi lần gặp cô, anh đều có xúc cảm mãnh liệt muốn làm những hành động yêu thương như đôi tình nhân. Nhưng khoảng cách xa quá. Anh chưa bao giờ nói rõ lòng mình, bởi anh sợ cô xa lánh anh. Hôm nay, anh quyết tâm biểu đạt lòng mình, chỉ cần cô đồng ý, anh có động lực sống tiếp rồi.

Một trận thở dốc căng thẳng, ham muốn trống vắng rõ ràng nhưng lời nói kia...

Tăng Nhu Đình chấn động mạnh, mọi cảm xúc ham muốn trỗi dậy bị rơi xuống đáy vực. Đây là Huỳnh Tông Việt, anh ta đang nói gì?

Yêu? Không thể... Không thể...

" Ba ". Đánh cho đối phương tỉnh, cũng là cho chính mình nhìn kĩ.

Khuôn mặt nhiễm một màu động tình, nhưng không thừa nhận.

" Anh dừng lại, tôi và anh vốn không thể nào. Lần này, tôi bỏ qua, nếu còn lần sau tôi sẽ không tha cho anh ". Giật mình, bởi bản thân lại có cảm giác yêu thích với nụ hôn của anh, với bàn tay anh lướt qua da thịt cô, với lời nói ngọt ngào của anh.

Nhưng anh không phải mẫu người đàn ông lí tưởng của cô, anh không có quyền làm điều đó với cô. Nếu một chút nữa thôi, có thể không quay lại được.

Chùi cánh môi đỏ mọng, xem là dơ bẩn, sau đó xoay người. Cô không thể nhìn thấy ánh mắt bất lực kia mà mềm lòng, người đó không có khả năng.

Đau lòng nhìn cô rời đi, ban nãy anh còn mang theo chút vọng tưởng, giờ tiêu tan mất.

Huỳnh Tông Việt từ trong túi lấy ra khẩu súng, đặt ở thái dương. Chỉ cần động tay liền kết liễu cuộc đời.

" Đình Đình ". Anh là người đàn ông không có gì cả.

Tăng Nhu Đình dừng bước chân khi nghe tiếng gọi ấm áp.

Khi nhìn thấy hình ảnh anh chỉa súng vào đầu, tâm cô rúng động. Không phải chỉ là từ chối thôi sao?

" Anh...anh làm gì vậy. Mau bỏ súng xuống ".

" Đình Đình, anh...anh yêu em, yêu em từ rất lâu. Anh lấy cái chết để đền tội bởi sự thất trách của anh. Cũng mong em dừng lại tất cả đừng sai càng sai, bây giờ vẫn còn kịp ". Với địa vị cách xa như thế, anh sẽ không bao giờ có được tình yêu của cô. Sống, sẽ tiếp tay cho cô làm điều không nên, anh chọn cái chết.

Anh không quên vào năm anh mười lăm tuổi đến ở nhà cô, lúc đó cô gái mười hai tuổi đã trao anh nụ cười đẹp nhất. Trong lúc anh không có một ai bên cạnh, chỉ là người làm, cô đã đến bên anh cùng anh nói chuyện, cùng anh vui đùa. Nhưng số trời chớ trêu, cô lại đem lòng yêu một người khác, không những vậy không tiếc làm ra những việc tàn ác. Nhưng càng trớ trêu hơn khi anh quên không được quá khứ xưa, vẫn luôn bình lặng yêu cô.

Tăng Nhu Đình đem hết sức lực chạy lại ngăn cản, nhưng vô ích.

" Đừnggg... ".

" Pằng ".

Huỳnh Tông Việt ngã xuống, máu từ đầu như đê vỡ đập mà chảy không ngừng.

Ôm lấy người đàn ông vào lòng, cô tại sao lại đau thế này? Anh chẳng qua cũng chỉ là một người làm trong nhà cô. Chết cũng không tiếc, nhưng cô dặn không được lòng mình

" Tông Việt...Tông Việt... Tôi không trách anh...không trách anh. Anh mau tỉnh lại cho tôi...mau...mau tỉnh lại cho tôi. ". Tiếng hét thê lương của cô, nhưng người đàn ông không nghe thấy.

" Hu hu hu... Hu hu hu... ". Khí lực khóc vô cùng lớn.

" Tôi...tôi đồng ý...dừng lại. Anh...anh đừng bỏ tôi. Anh không phải nói...yêu tôi sao...?". Nói yêu không phải nên bên cạnh chăm sóc cô, chứ không phải dùng cách này. Cô lãng quên rồi, quên cậu thanh niên xuất hiện khi không ai bên cô. Ngày ngày tối tối bên nhau, cô nhẫn tâm quên đi rồi.

Kiếp này, Huỳnh Tông Việt bởi vì xuất thân bình thường, không quyền cũng chẳng thế dẫn đến giữ không được tình yêu ấp ủ. Tăng Nhu Đình vì quá tiểu thư, ánh mắt luôn nhìn những hào quang chói mắt mà quên mất sự dung dị đời thường. Cho rằng bản thân thích người này, yêu người kia nhưng sai rồi, thật sai rồi...

Tên đã bắn thì không thể thu, đạn đã bắn thì chỉ có chết...

Có thể có con đường khác không???

Bởi vì muốn tìm một nơi mỹ lệ, có những người luôn không ngừng tìm kiếm mà không để ý tới nơi bên cạnh. Thật ra, nếu như họ có thể dừng lại một chút, có lẽ sẽ phát hiện cái nơi đẹp nhất chính là bên cạnh mình.

Đêm. Trong biệt thự Trình Gia.

Đêm nay, Vân Thiên Nhược bị giữ lại đồn cảnh sát, Trình Dật Hàn có chút không quen. Anh uống khá nhiều, phải đến hơn nửa đêm mới ngủ được.

Nam nhân trên giường ngủ không yên giấc, một lần nữa bị giấc mơ ám ảnh quá khứ quấy nhiễu. Không ngừng dày vò anh, bắt anh đưa ra lựa chọn.

" Tiểu Tịch... Đừng...đừng ép anh... ". Lời nói phát ra là nhỏ và bất lực. Nhưng trong giấc mơ hét vô cùng lớn, vô cùng thống khổ.