Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 122: Minh vương xuất chinh

Edit: susublue

Mặt trời mọc ở phía chân trời, thời gian còn sớm, nến trong phòng đã cháy sạch.

Tư Thiên Hoán gối đầu lên một tay, nghiêng người qua, dịu dàng nhìn tiểu nữ nhân đang ngủ say bên cạnh mình, thở dài xa xôi, vẻ mặt quyến luyến.

Hôm nay là ngày xuất chinh, không biết sau khi vật nhỏ tỉnh lại không thấy hắn thì sẽ có biểu cảm thế nào, tất nhiên là tức giận, nhưng chỉ hy vọng vật nhỏ có thể để ý đến đứa nhỏ mà kiềm chế một chút.

Bàn tay to đặt trên bụng của nàng, hắn lại thở dài, còn chưa đến tám tháng, đứa nhỏ cũng sắp ra đời rồi, dù thế nào thì hắn cũng sẽ chấm dứt trận chiến trước khi nàng sinh.

Nhìn sắc trời, Tư Thiên Hoán đứng dậy, nhắm mắt thật chặt, lúc mở ra thì trên khuôn mặt tuấn mỹ đã không còn chút nhu tình nào mà thay vào đó là biểu cảm máu lạnh vô tình đặc trưng của Minh vương, không hề quay đầu lại liếc nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, mặc xong áo giáp màu bạc thì liền bước ra ngoài.

Bạch Thuật cũng đi từ trong phòng ra, trên người mặc áo giáp màu đen, cả người đầy uy nghiêm, khác một cái là Tư Thiên Chanh đi ở phía sau hắn, đêm qua Bạch Thuật dẫn Tư Thiên Chanh đến Minh vương phủ, hai nam nhân đi rồi thì hai nữ nhân có thai ở chung một chỗ để có thể chăm sóc lẫn nhau.

"Tiểu tử thúi, ngươi thật sự muốn không từ mà biệt sao?" Tư Thiên Chanh lo lắng nói, mặc dù nàng không muốn Bạch Thuật đi, nhưng nàng biết sứ mệnh thủ hộ của hắn và tình huynh đệ sâu nặng của hai người nên chỉ có thể cắn răng buông tay, nhưng Tiểu Vũ không giống vậy, Tiểu Hoán đột nhiên rời đi thì chỉ sợ nàng sẽ phát cuồng.

Đôi mắt lạnh nhạt của Tư Thiên Hoán không có chút dao động, thản nhiên nhìn hoa lê đã bắt đầu rơi xuống, "Mê dược của Hoàng tẩu cũng chỉ đủ để nàng ngủ một ngày, Bạch Thuật, chúng ta đi."

Nếu nói cho nàng biết thì chắc chắn nàng sẽ quấn quít lấy hắn đòi đi theo, hắn cũng biết đến cuối cùng rồi hắn vẫn sẽ mềm lòng, vì muốn để cho nàng có thể dưỡng thai thật tốt nên dù không từ mà biệt có thể sẽ làm vật nhỏ đau lòng nhưng hắn cũng phải làm như vậy.

Bạch Thuật đặt một nụ hôn nặng nề lên mặt Tư Thiên Chanh, quyến luyến nhìn nàng, cuối cùng quỳ một gối xuống, hôn lên bụng nàng một cái rồi kiên quyết xoay người đi theo Tư Thiên Hoán.

Nước mắt Tư Thiên Chanh đè nén thật lâu rốt cục cũng chảy ra khỏi khóe mắt, tầm mắt nàng cũng nhanh chóng mơ hồ, lúc này bóng hình Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật đã biến mất.

"Còn khóc nữa thì cẩn thận đứa nhỏ của ngươi sẽ phải chui ra lau nước mắt cho ngươi." Một giọng nói thản nhiên vang lên ở phía sau, Tư Thiên Chanh kinh sợ, quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, người mà đáng lẽ lúc này không nên xuất hiện ở đây, nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Dược mà Tiểu Khúc Nhi đưa Hoán không phải mê dược, nàng muốn ta tự mình lựa chọn." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, nhìn hướng Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật biến mất, biểu cảm mờ mịt không chân thật.

Tư Thiên Chanh hít một hơi, bật cười, "Quả nhiên vẫn là nàng hiểu biết ngươi nhất."

"Có khỏe không." Tô Tiểu Vũ tùy ý nhếch khóe miệng, phủi cánh hoa lê xuống, trong mắt có chút đau thương, hiếm khi nàng có cảm giác nhớ mong.

"Cho nên ngươi lựa chọn ở lại?" Tư Thiên Chanh có chút không tin, dù sao đuổi theo họ mới là phong cách của nàng.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, cười nhạo, "Làm sao có thể, để cho Tư Thiên Hoán đi biên quan một mình, ta có thể an tâm ngoan ngoãn ngồi ở đây sao?" Nàng đã sớm nói rồi, dù thế nào thì nàng đều sẽ không để hắn đi đâu một mình.

"Vậy hiện tại ngươi đuổi theo còn kịp." Mắt Tư Thiên Chanh lóe sáng, có chút chần chờ nói, nếu chậm một chút nữa thì sợ là Tiểu Vũ sẽ không ra khỏi đây được.

Tô Tiểu Vũ không chú ý tới sự khác thường của Tư Thiên Chanh, lắc đầu, "Hiện tại ta đuổi theo sẽ bị hắn đuổi về, qua hai ngày nữa ta sẽ đi biên quan."

"Được rồi, ta có chút mệt nhọc nên đi nghỉ ngơi đây." Tư Thiên Chanh nói rất nhanh rồi sau đó rời đi.

Tô Tiểu Vũ cảm thấy kỳ quái nhìn bóng lưng phúc hậu của Tư Thiên Chanh, nhíu mi, sao Hoàng tỷ lại đi nhanh như vậy?

Ở biên cảnh mười vạn đại quân mênh mông cuồn cuộn tiến lên, lần này Tư Thiên Bắc cũng bị Tư Thiên Hoàng buộc đi tùy quân, Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật giao mười vạn đại quân cho Tư Thiên Bắc, diễn dafnlê quysdôn hai người tự hành động một mình, ra roi thúc ngựa chạy tới biên quan, mà tất nhiên Phù Liễu cũng đi theo, nàng thay nam trang đi theo làm quân sư.

Khúc Ngâm thấy Tư Thiên Hoàng trở về thì vươn tay rót một chén trà cho hắn, "Hoàng, thế nào rồi?"

"Bọn họ đã xuất phát, Tiểu Vũ không đi cùng." Tư Thiên Hoàng có chút kinh ngạc, rõ ràng nàng không hề trúng mê dược, sao có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hoán rời đi, cái này không hề giống với tính cách của nàng.

"Nhất định là hai ngày sau nàng sẽ đi theo." Khúc Ngâm dễ dàng đoán ra suy nghĩ của nàng, nhưng mà lúc này thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Vũ quá coi thường sự hiểu biết của Tư Thiên Hoán về nàng.

Tư Thiên Hoàng nhíu mày, trong mắt đầy ý cười, "Đúng rồi, ta đã phái người đưa Phong Như Yên đi, tên ám vệ có quan hệ vợ chồng với nàng cũng đi theo."

Phong Như Yên muốn gả cho ám vệ, hình như ám vệ cũng có ý với nàng, đã vậy thì thành toàn cho bọn họ, nói đi nói lại thì ám vệ có tình cảm đã không còn đủ tư cách để làm ám vệ nữa.

"Tất cả đều vui mừng, nghĩ lại khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngự Mễ thì giống như một giấc mơ vậy." Khúc Ngâm chống cằm, cảm thán.

"Đúng vậy, ít nhiều gì cũng nhờ Thánh cô của chúng ta, nếu không thì chúng ta chỉ có thể bị động chờ bị đánh." Tư Thiên Hoàng dịu dàng cười nói, xoa bóp gương mặt của nàng.

"Hoàng, chàng có nói chuyện này cho Tô bá bá và bá mẫu biết không?" Khúc Ngâm đột nhiên hỏi, hai ngày nay Tô Trạch và Bách Lý Ngôn đưa Thiên Ưng Ca đi dạo quanh Lăng thành, nếu Tiểu Vũ náo loạn thì cũng chỉ có võ công của ba người họ mới có thể chế phục hoặc đánh nàng ngất đi.

"Ta đã kêu Tây Vân đi thông báo rồi, bọn họ nghe đại quân đã xuất chinh thì chắc đã chạy về Hoán Vân cung, nhưng mà..." Tư Thiên Hoàng có chút chần chờ nhìn Khúc Ngâm, tiếp tục nói, "Bọn họ thật sự có thể khống chế Tiểu Vũ sao?"

Khúc Ngâm nhún vai, nhíu mày, "Ai biết được, tối nay chúng ta đi xem thử."

"Đừng đi, lỡ như nàng bị thương thì làm sao bây giờ." Tư Thiên Hoàng nhíu mi, không đồng ý.

"Yên tâm đi, Tiểu Vũ sẽ không làm ta bị thương, nhưng mà ta sợ nàng làm chính mình bị thương, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì ta cũng có thể giúp giảm một chút phiền phức." Khúc Ngâm cười một chút rồi cầm cái hòm thuốc dưới chân lên.

"Tiểu tử thúi, bản thân thì đi thoải mái, để lại một cái phiền toái lớn." Tư Thiên Hoàng nhỏ giọng oán giận nhưng lại bị Khúc Ngâm đá một cước.

NếuTô Tiểu Vũ ở đây thì sẽ cảm thấy đoạn đối thoại này kỳ lạ, nhưng tới chiều nàng được nghe hết nên cũng hiểu tất cả.

Minh vương phủ, Hoán Vân cung, rừng cây lê.

"Cho nên các ngươi đều biết Tư Thiên Hoán lập trận pháp ở đây, chỉ có ta là không biết!" Mặt Tô Tiểu Vũ lạnh như băng sương, tựa vào một thân cây lê, lạnh lùng nhìn người thân và bằng hữu trước mắt.

Cha, nương, Niệm Niệm, Tư Thiên Hoàng, Thiên Ưng Ca... Còn có Khúc Ngâm.

Bây giờ nghĩ lại thì giọng điệu của Hoàng tỷ lúc sáng sớm cũng có chút kỳ quái, thì ra tất cả mọi người đều gạt nàng.

"Tiểu Vũ, cha biết trong lòng con khổ sở, nhưng con cũng nên hiểu khổ tâm của Tiểu Hoán, bộ dạng con như vậy, sao có thể đi theo đến biên quan." Tô Trạch tận tình khuyên bảo, nếu nàng không có thai thì hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản, thậm chí còn ủng hộ nàng đi, nhưng hiện tại thì không thể, nàng không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ.

"Chỉ mấy tháng không gặp mà thôi, có gì lớn lao chứ, đã hơn mười năm rồi ta không gặp nương tử mình." Thiên Ưng Ca nhịn không được nói, lại bị Bách Lý Ngôn hung hăng đánh một quyền vào bụng.

Tô Tiểu Vũ cười lạnh, âm u nói, "Ta có thể đưa ngươi đi gặp nàng ngay bây giờ."

Thiên Ưng Ca câm miệng không nhắc lại nữa, không phải hắn không yêu nương tử mình nhưng mà nàng đã từng nói, nếu hắn đi theo nàng thì nàng sẽ bật dậy từ trong đất, cho nên hắn luôn muốn tìm một cao thủ để luận võ, hắn muốn bị ngộ sát dưới tình huống nào đó, nhưng mà... Tên tiểu tử thúi Tư Thiên Hoán lại không bao giờ muốn đánh với hắn nữa.

"Vì sao trận pháp này lại chỉ bao vây ta?" Tô Tiểu Vũ nhìn về phía Tô Trạch, lạnh lùng hỏi, bọn họ đều có thể tự nhiên qua lại, chỉ có nàng là không có cách nào đi ra ngoài.

"Tiểu Hoán... Lấy máu của con." Tô Trạch ngẩn người, thở dài nói.

Hai tròng mắt Tô Tiểu Vũ âm u đến dọa người, trông nàng nhếch môi thì có thể thấy được lúc này nàng tức giận đến cỡ nào, máu của nàng sao? Không trách được, không trách được ngày hôm qua lại cố ý cắn vào cánh tay nàng một cái, nói cái gì là để lại ấn ký, đúng là chó má mà, rõ ràng là đang tính kế nàng!

"Tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận, Niệm Niệm sẽ khóc." Tô Niệm Vũ ngọt ngào ngây thơ nói, mắt sáng như ngọc lưu ly, rất không đáng yêu.

"Tô Niệm Vũ, tốt nhất bây giờ đệ mau chóng trở về Túy Xuân Phong của đệ đi." Tô Tiểu Vũ lạnh giọng nói, bây giờ nàng không biết mình còn khống chế được tới khi nào, Niệm Niệm còn nhỏ, không có năng lực tự bảo vệ mình, nếu lỡ bị thương thì nàng sẽ hối hận.

Tô Niệm Vũ sửng sốt, vốn định nhỏ hai giọt nước mắt, nhưng bị đại tỷ của mình lạnh lùng trừng một cái thì không còn lá gan làm vậy nữa, sờ sờ đầu rồi dùng sức vươn hai chân ngắn bỏ chạy.

"Vũ Nhi, ngay cả lời của nương cũng không nghe sao? Bây giờ con ngoan ngoãn dưỡng thai đi, chờ Tiểu Hoán chiến thắng trở về, được không?" Đây là lần đầu tiên Bách Lý Ngôn bày ra dáng vẻ mẫu thân, nghiêm mặt nói.

"Đúng vậy Tiểu Vũ, ngươi đừng quá tức giận, cơ thể vốn đã yếu rồi, nếu bị động thai khí sẽ không tốt lắm." Khúc Ngâm thấy biểu cảm của nàng hơi thả lỏng thì liền rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng nói.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn mọi người, thấy mặt bọn họ đầy vẻ quan tâm thì mệt mỏi nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác, thật lâu sau mới nói, "Các ngươi đều đi đi."

"Vũ Nhi, nương vẫn nên ở lại chăm sóc con..." Bách Lý Ngôn nhíu mi, mở miệng nói.

"Nương, mọi chuyện lớn nhỏ đã có Liễu Nguyệt và Tây Vân, nương và phụ thân vẫn nên dẫn Thiên thúc thúc đi xung quanh dạo chơi đi." Tô Tiểu Vũ không có xoay người, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng.

Bách Lý Ngôn sửng sốt, nhìn về phía Tô Trạch để xin giúp đỡ, Tiểu Vũ bá đạo lại cố chấp, vốn không thèm nghe khuyên bảo.

Tô Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, "Tiểu Vũ, trong khoảng thời gian này chúng ta đều ở trong Hoán Vân cung, một mình con ở đây yên tĩnh một chút, có gì thì cứ bảo chúng ta."

"Được." Giọng Tô Tiểu Vũ càng nhẹ hơn.

Tô Trạch thở dài, giữ chặt lấy Bách Lý Ngôn đang không muốn đi, lại liếc mắt nhìn Thiên Ưng Ca rồi rời khỏi rừng lê.

"Ngâm nhi, chúng ta đi." Tư Thiên Hoàng cầm tay Khúc Ngâm, nói.

Khúc Ngâm lắc đầu, "Ta ở..."

"Ta muốn yên tĩnh một mình." Tô Tiểu Vũ mở miệng ngắt lời của nàng, bây giờ nàng đang chứa đầy một bụng lửa giận, không muốn liên lụy Tiểu Khúc Nhi.

Tư Thiên Hoàng bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, mạnh mẽ kéo Khúc Ngâm rời đi.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Tô Tiểu Vũ đột nhiên mất đi toàn bộ sức mạnh, mềm nhũn ngã xuống, ngồi bên gốc cây, phiền chán nhìn hoa lê đang rơi xuống, Nga nhẹ nhàng nhíu mày, trên mặt là vẻ bi thương, đôi đồng tử đen như mực chậm rãi biến thành màu đỏ, khác với màu đỏ đậm của bí quyết Huyết Đồng, đây là màu hồng, trong suốt trong sáng.

Hoa lê bắt đầu run rẩy rồi rớt xuống khỏi cây, nhưng không rơi xuống đất mà cứ vờn quanh trong không trung, giống như bị một nguồn sức mạnh gì đó giữ lại.

Tô Tiểu Vũ giương mắt nhìn bầu trời đầy hoa lê, mi nhẹ nhàng cử động, giống như có ánh sáng xanh xuất hiện giữa lông mi của nàng, hoa lê bay xuống như mưa dính vào lọn tóc và trên vai nàng.

Tiểu Bạch đột nhiên tỉnh lại, chạy theo tay áo của nàng ra ngoài, đôi mắt nhỏ yên tĩnh nhìn khuôn mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút ngây dại của Tô Tiểu Vũ, có chút kích động run rẩy lông mao toàn thân, móng vuốt nhỏ đè lên bụng nàng, truyền một luồng sáng xanh vào.

Cảm giác bi thương vừa quen thuộc vừa xa lạ lan tràn đầy đáy lòng, Tô Tiểu Vũ nhìn nhánh cây trụi lủi, trong mắt đầy hoảng hốt, nhắm mắt lại rồi khi mở mắt ra thì mọi cây lê đều nở đầy hoa trắng, nhẹ nhàng rung động trong gió, một bóng dáng màu đen bối rối xuyên qua tầng tầng lớp lớp hoa lê trắng lộn xộn, giống như đang tìm cái gì đó, nhưng nàng đã vòng quanh trong rừng rất lâu mà lại không tìm được gì cả, chỉ có thể suy sút té xuống mặt đất, hung hăng phách lối đi về phía, ánh sáng xanh lóe sáng, mọi hoa lê đều bay giữa không trung, cuối cùng biến mất như khói...

"A!" Tô Tiểu Vũ đè nén tiếng gầm nhẹ, đột nhiên quỳ một gối xuống, chống một bàn tay xuống đất, tay kia thì đè cái đầu đang đau đớn, mê mang nhìn cảnh sắc trước mặt.

"Xèo xèo ——" Tiểu Bạch kêu to, vươn móng vuốt về phía nàng.

Tô Tiểu Vũ dần dần không còn đau đầu nữa, phun ra một ngụm máu, nhưng hình ảnh vừa rồi xuất hiện trong đầu nàng đã biến mất không còn chút dấu vết gì nữa, nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch, thấy móng vuốt nhỏ của nó vẫn còn để ở bụng mình thì hơi sửng sốt, hít sâu một hơi rồi ôm lấy Tiểu Bạch đứng lên, màu đỏ ở đáy mắt cũng đã rút đi, khôi phục lại thành màu đen.

"Tiểu Bạch, ngươi có biết làm thế nào để đi ra ngoài không?" Tô Tiểu Vũ vỗ về bụng mình, nhìn Tiểu Bạch, thậm chí giọng điệu có chút ý cầu xin.

Thật ra nàng chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng thai, chờ Tư Thiên Hoán trở về là tốt rồi, nàng sẽ rất nhớ hắn, nhưng có nhiều người ở bên nàng như vậy, nàng cũng có thể sống qua mấy tháng này.

Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy bất an, giống như lần này hắn đi sẽ không về vậy, giống như hắn đi rồi sẽ không trở về nữa...

"Xèo xèo ——" Tiểu Bạch buồn rầu gãi má, tròng đen xoay chuyển, lắc đầu, nó cũng không hiểu trận pháp, sao Bạch Lê luôn dùng chiêu này, hắn nghĩ nhốt Tiểu Vũ lại thì có thể giải quyết vấn đề sao? Ngu ngốc!

Tô Tiểu Vũ có chút thất vọng rũ mắt xuống, thấy Liễu Nguyệt tới tìm mình thì đi theo nàng trở về phòng.

Không sao, dù trận pháp của Tư Thiên Hoán lợi hại thì nàng cũng có thể tìm ra đường!

Một tháng tiếp đó, mọi người đều căng thẳng thần kinh, khuôn mặt linh động của Tô Tiểu Vũ cũng mất đi thần thái, sắc mặt ảm đạm đi theo từng ngày, mỗi ngày đều ngồi ngây người, ngoại trừ ăn cơm rồi ngủ thì thời gian còn lại đều ở trong rừng lê tìm đường ra, giống như một con nai lạc đường vậy, di chuyển lung tung. Ngày nào Liễu Nguyệt và Tây Vân cũng đều đi theo phía sau nàng, thấy nàng đi lâu quá thì sẽ lên tiếng nhắc nhở nàng nên đi nghỉ ngơi, sau đó nàng sẽ an tĩnh đi nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục tìm kiếm.

Mấy ngày này, Khúc Ngâm cũng đứng trong rừng cây, nhíu mi nhìn cách Tô Tiểu Vũ đứng ngẩn người ở một thân cây cách đó không xa, lo lắng nói, " Sau khi Tư Thiên Hoán đi thì Tiểu Vũ càng ngày càng im lặng, làm sao mới tốt đây?"

Theo lý thuyết thì nhớ một người sẽ khóc sẽ cười sẽ ưu sầu, nhưng không có, Tiểu Vũ trông rất bình thường, giống như không hề bị ảnh hưởng gì vậy, nhưng ngày nào nàng cũng đều tìm kiếm đường ra, biết rõ không thể tìm được nhưng nàng vẫn tìm, khuyên thế nào cũng không được, cái này so với việc nhìn nàng khóc còn đáng lo hơn.

" Có phải Vũ Nhi đang làm chuyện điên rồ không?" Bách Lý Ngôn cũng có chút hoảng hốt.

"Tô Tiểu Vũ, ngươi không tìm thấy đường đâu, ngươi không thể an tâm dưỡng thai để chúng ta an tâm sao?" Khúc Ngâm bước đến bên cạnh Tô Tiểu Vũ, giữ chặt cổ tay nàng, trầm giọng nói.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nâng tay lên hất tay nàng ra, nhìn mấy nhánh cây trụi lủi, trong mắt đầy kiên định, "Ta nhất định có thể đi ra ngoài."

"Ngươi đi theo Tư Thiên Hoán đến biên quan làm gì, hỗ trợ sao? Ngươi đang mang thai sẽ chỉ làm hắn phân tâm." Khúc Ngâm không đồng ý nói, đã qua một tháng rồi mà sao nàng vẫn còn muốn đi tìm hắn.

"Ta chỉ muốn trốn ở một nơi hắn không nhìn thấy để nhìn hắn." Tô Tiểu Vũ cúi đầu, thản nhiên nói, chỉ cần nhìn thấy hắn thì nàng liền an tâm, còn về việc có thể giúp được hay không thì chỉ là chuyện nhỏ.

Khúc Ngâm tức giận cười lạnh, "Vậy ngươi tìm đi, dựa vào bản lĩnh của ngươi để ra ngoài." Dứt lời nàng liền xoay người rời đi.

Tô Tiểu Vũ cũng không quan tâm nàng tức giận, vươn tay xoa vùng bụng mình đã lớn lên không ít, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, cười nhợt nhạt, "Cục cưng, không nhìn thấy phụ thân, con cũng không vui đúng không?"

Đáp lại nàng vẫn chẳng có tiếng động nào, đột nhiên, chỗ tay nàng có gì đó nhẹ nhàng nhô lên một chút.

Tô Tiểu Vũ kinh hỉ cúi đầu, "Động rồi sao?"

Lại đạp vào tay nàng một cái.

Tô Tiểu Vũ không còn vẻ ủ dột như trong suốt một tháng qua nữa mà vui vẻ nhếch khóe môi, cục cưng động rồi, cục cưng cũng nhớ phụ thân, cho nên nàng nhất định phải đi ra, một tháng cũng đã đến giới hạn rồi.

"Tiểu Bạch, cục cưng động rồi." Tô Tiểu Vũ quay đầu nhìn không thấy ai thì mới nhớ tới nàng đã chạy tới nơi không có người nào nên mới đánh thức Tiểu Bạch dậy để chia sẻ niềm vui sướиɠ trong lòng với nó.

Tiểu Bạch buồn ngủ đột nhiên mở mắt sáng ngời, truyền ánh sáng xanh vào bụng Tô Tiểu Vũ, thai nhi như đang đáp lại nó vậy, còn đạp nhẹ vào móng vuốt nó nữa.

Tiểu Bạch vui vẻ, lăn qua lăn lại trong lòng Tô Tiểu Vũ, lòng đầy cảm giác có thành tựu, nó truyền linh khí suốt mấy tháng nay, cuối cùng cũng được tiểu oa nhi đáp lại.

"Tiểu Bạch, nếu ta dùng võ công, ngươi có thể bảo vệ hài tử của ta không?" Tô Tiểu Vũ đột nhiên nghiêm túc hỏi.

Tiểu Bạch ngẩn người, hiểu được ý của nàng thì lập tức gật đầu, nó không bảo vệ cũng không sao, một khi tiểu oa nhi có ý thức thì không ai có thể gϊếŧ chết nó.

Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng, lập tức nhếch khóe môi, nâng tay lên nhẹ giọng kêu, "Huyết Uyên."

Huyết Uyên còn đang ngủ say trong phòng đột nhiên chấn động, quanh thân phát ra ánh sáng màu hồng, phá cửa sổ bay ra, nhanh chóng bay về phía Tô Tiểu Vũ.

Tô Tiểu Vũ cầm Huyết Uyên, ngạo nghễ đứng trong rừng cây, thản nhiên nhìn về phía trước, sắc mặt kiên định, Hoán từng nói với nàng chỉ cần sức mạnh đủ cường đại thì có thể hủy diệt trận pháp.

"Cục cưng, mẫu thân muốn hủy nơi này, dẫn con đi tìm phụ thân, được không?" Tô Tiểu Vũ xoa bụng, dịu dàng hỏi.

Cục cưng như đang trả lời nàng, đạp vào tay nàng một chút.

Tô Tiểu Vũ nở nụ cười, đặt Tiểu Bạch ở trên vai mình, thấy nó rót ánh sáng xanh vào trong cơ thể mình thì hai tròng mắt đột nhiên biến thành màu máu, chân khí lưu chuyển toàn thân, điều động bí quyết Huyết Đồng và sức mạnh của bí quyết Lạc Lê, rót nội lực vào Huyết Uyên, mạnh mẽ đâm Huyết Uyên vào giữa không trung.

Mặt đất chấn động theo, vô số nhánh cây, thân cây bị gãy đoạn, Tô Tiểu Vũ thu hồi công lực, nhìn đống hỗn độn đầy đất, trong mắt đầy vẻ vui mừng, chạy về phía trước nhưng lại vẫn không tìm thấy đường ra, sự vui sướиɠ cương cứng lại trên mặt.

"Trời ơi, Tô Tiểu Vũ ngươi làm gì vậy, ngươi có còn muốn đứa bé hay không!" Khúc Ngâm nhanh chóng chạy tới, kiểm tra Tô Tiểu Vũ từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt nàng vẫn hồng nhuận, không hề xảy ra chuyện gì, tình trạng thai nhi cũng rất tốt thì không khỏi kinh ngạc trợn to mắt, Tiểu Vũ vừa mới dùng toàn bộ nội lực, sao lại không hề ảnh hưởng gì đến thân thể vậy chứ, liếc mắt nhìn Tiểu Bạch đang đắc ý nằm trên vai nàng thì khóe miệng run rẩy, rốt cuộc đây là cái giống gì vậy?

"Không phải sức mạnh đủ lớn thì có thể hủy cái trận pháp này sao? Ta và Hoán có công lực giống nhau, ta có Huyết Uyên, vì sao lại không phá được?" Tô Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn Khúc Ngâm, muốn nàng cho mình một lời giải thích.

Khúc Ngâm bất đắc dĩ nói, "Cho nên ngươi cứ thanh thản ngồi ngây người ở đây sao, Tư Thiên Hoán không muốn thả ngươi ra ngoài." Trận pháp là một thứ rất thần kỳ, đến bây giờ nàng còn cho rằng vừa rồi Tiểu Vũ đều làm cho mặt đất xung quanh chấn động như vậy thì sẽ phá được trận pháp nhưng nó lại không chút sứt mẻ, Tư Thiên Hoán thật có bản lĩnh.

"Tiểu Khúc Nhi, nếu ta gặp lại hắn thì nhất định sẽ không để ý đến hắn." Tô Tiểu Vũ có chút uất ức nói, không rên một tiếng đã liền rời đi, dám nhốt nàng ở cái nơi quỷ quái này, nàng sẽ không tha thứ cho hắn.

Khúc Ngâm thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, vỗ về lưng của nàng, nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi, ta không hiểu trận pháp, lúc này không giúp được ngươi."

Tô Tiểu Vũ trầm mặc không nói, thật lâu sau mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Tiểu Bạch suy ngẫm nhìn rừng cây lê này, chần chờ một chút, vụиɠ ŧяộʍ vỗ sau đầu nàng, sau đó nhanh chóng thu hồi móng vuốt nhỏ của mình lại, vô tội chớp mắt, Tiểu Vũ không thấy được Bạch Lê sẽ không vui, tiểu oa nhi cảm nhận được Tiểu Vũ không vui nên hắn cũng sẽ không vui, tiểu oa nhi có thể thành hình cũng không thiếu công lao của nó, đúng, nó phải giúp tiểu oa nhi, cho nên... Tạm thời khôi phục một chút sức mạnh cho Tiểu Vũ, chắc là sẽ không gây ra quá nhiều tổn thương cho thân thể của nàng.

Cảm nhận được cơn chấn động nên tất cả mọi người đều chạy tới rừng lê, thấy Khúc Ngâm ôm Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng dỗ dành, còn Tô Tiểu Vũ thì có vẻ không sao, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đầu óc ruồi bọ vòng vo trong đây suốt một tháng, rốt cục không nhịn nổi nữa nên nổi bão." Thiên Ưng Ca là người ngoài cuộc nên nói đúng trọng tâm.

Tô Trạch lạnh lùng liếc mắt một cái, nói, "Câm miệng."

Thiên Ưng Ca sờ mũi, nhìn mặt đất vó mấy đường nứt lớn thì thổn thức không thôi, hô về phía bên kia, "Tiểu Vũ, đừng lao lực quá, trận pháp Lê Nguyệt Hoa không phải là thứ ngươi có thể hủy đâu, đừng nghĩ muốn đi ra ngoài nữa!"

"Câm miệng!" Bách Lý Ngôn hung hăng trừng hắn một cái, hiện tại Vũ Nhi đã rất khó chịu rồi, hắn còn châm dầu vào lửa, còn ngại chưa đủ loạn sao?

Tô Tiểu Vũ nghe được lời của hắn nói, đột nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt lại biến thành màu đỏ, nhưng mà lần này lại giống như ngọc lưu ly.

"Tiểu Vũ?" Khúc Ngâm nghĩ rằng nàng lại sử dụng bí quyết Huyết Đồng, không đồng ý nói, "Vừa rồi đã thử qua, còn muốn uổng phí công sức sao."

Tô Tiểu Vũ hơi híp mắt, lắc đầu, đẩy Khúc Ngâm ra, trong đầu không ngừng lặp lại lời thiên Ưng Ca nói, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Đừng nghĩ đi ra ngoài nữa, ngươi không ra được.

"Ai nói ta không ra được." Giọng điệu của Tô Tiểu Vũ trở nên tự tin, thản nhiên liếc nhìn mọi người, đột nhiên giơ Huyết Uyên lên, sức mạnh tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, trong nháy mắt, tất cả mọi người chung quanh đều bị hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Tô Tiểu Vũ chỉ nhẹ nhàng cắm Huyết Uyên xuống đất, một tiếng "Ầm" vang lên, bốn phía truyền đến âm thanh tàn bạo, rừng lê mênh mông vô bờ bến biến mất không thấy đâu, phía trước xuất hiện một con đường nhỏ.

Tô Tiểu Vũ chậm rãi nhếch khóe môi, đáy mắt tỏa sáng, tóc đen bay lên, khí thế duy ngã độc tôn, thản nhiên liếc nhìn mọi người đã té xỉu, nâng chạy ra khỏi rừng lê.

--- susublue ~ diendanlequydon ---

Tiểu Bạch nhìn Tô Tiểu Vũ khác thường thì sắc mặt có chút kích động, chần chờ nâng móng vuốt lên, thật lâu sau mới vỗ đầu nàng một chút, Tiểu Vũ, bây giờ ngươi còn là phàm nhân mà uy phong như vậy sẽ xảy ra chuyện.

Toàn thân Tô Tiểu Vũ cứng đờ, màu máu trong mắt biến mất, nhìn con đường trước mắt, vẻ mặt mê mang.

"Tư Thiên Hoàng, chàng nhanh tìm người về cho ta." Khúc Ngâm nắm bức thư trong tay, trên khuôn mặt lạnh lùng đầy lửa giận.

Tư Thiên Hoàng đau đầu nhìn nàng, "Đừng nóng giận, trong thư nói gì?"

Khúc Ngâm đập phong thư vào người Tư Thiên Hoàng, nặng nề ngồi xuống ghế.

Tư Thiên Hoàng mở bức thư nhăn nhúm ra, thấy rõ mấy chữ trên đó, đầu càng đau hơn.

Ta đi rồi.

"Ngâm nhi nàng đừng vội, ta lập tức phái người đi tìm." Tư Thiên Hoàng nhìn ba chữ đó, bất đắc dĩ nói.

"Vì sao chúng ta đều hôn mê bất tỉnh?" Bách Lý Ngôn im lặng thật lâu, đột nhiên hỏi, sau khi tỉnh lại thì đã nhìn thấy phong thư này trên bàn, rốt cuộc sao lại thế này?

"Chúng ta bị sức mạnh của Tiểu Vũ làm cho choáng váng." Tô Trạch thản nhiên nói, không biết trong lòng đã kinh hãi cỡ nào, có thể dễ dàng làm tất cả mọi người choáng váng, cho dù là Tiểu Hoán cũng không làm được.

Không biết biểu cảm của Thiên Ưng Ca là tán thưởng hay kinh ngạc, "Chắc là sức mạnh của thần khí rồi."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chắc bây giờ Vũ Nhi không sao, nhanh chóng phái người tìm nàng đi, nàng đang mang thai, bên người lại chỉ có một mình Tây Vân, thật sự không tiện." Bách Lý Ngôn thở dài, chung quy vẫn không thể nhốt được nha đầu đó, quả thực Tiểu Hoán đã là chuyện thừa, còn không bằng lúc đầu dẫn nàng theo.

"Nếu Tô Tiểu Vũ cố ý trốn tránh chúng ta thì chỉ sợ sẽ rất khó tìm được nàng." Tư Thiên Hoàng bình tĩnh phân tích, dù sao bản lĩnh của nàng lớn hơn mọi người, cho dù điều động cấm quân cũng không thể tìm được.

"Hoàng, chàng thông báo cho Tư Thiên Hoán trước, nói cho hắn biết Tiểu Vũ trốn rồi, để cho hắn chú ý một chút, Tiểu Vũ từng nói, chờ đến khi gặp hắn, nhất định sẽ không để ý tới hắn, ta đoán Tiểu Vũ sẽ trốn tránh không gặp Tư Thiên Hoán." Khúc Ngâm nghĩ lại lời nói của Tô Tiểu Vũ, chắc chắn nói.

Tư Thiên Hoàng gật đầu, bắt đầu viết.

"A Trạch, chúng ta dẫn Niệm Niệm đi tìm nữ nhi." Bách Lý Ngôn cũng quyết định, nói.

Tô Trạch gật đầu, nhìn Thiên Ưng Ca một cái, "Ngươi về Thiên Chiết cung đi, ta và Ngôn không có thời gian đi với ngươi."

"Ta muốn cùng các ngươi đi tìm tiểu chất nữ của ta." Thiên Ưng Ca lắc đầu, một lòng muốn nhìn thấy thần khí uy lực đó, vừa rồi hắn còn chưa cảm nhận được thì đã hôn mê, thật đáng tiếc.

Dù sao Tô Trạch cũng là lão bằng hữu của hắn, vừa nhìn thì đã biết hắn muốn gì, nhưng cũng không tính từ chối, dù sao nếu có Thiên Ưng Ca giúp thì hắn sẽ tìm Tiểu Vũ dễ dàng hơn.

"Ta không thể đi theo, ta ở lại Lăng thành chờ." Khúc Ngâm tiếp tục hỏi, "Vậy các ngươi tính khi nào thì đi?"

"Bây giờ chúng ta liền đi, không cần gì cả, dù sao mang theo tiền cũng không có gì để mua." Tô Trạch nói rồi nhìn Bách Lý Ngôn, biết nàng cũng nghĩ như vậy.

"Bây giờ Vũ Nhi vẫn chưa đi xa, nếu may mắn thì có lẽ sẽ gặp được." Bách Lý Ngôn đồng ý, nhìn sắc trời, lúc ngất xỉu là giữa trưa, hiện tại đã là xế chiều, chỉ chưa tới nửa ngày thì không thể đi được bao xa.

Khúc Ngâm gật đầu, nhìn về phía Liễu Nguyệt, "Liễu Nguyệt, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa đi."

Liễu Nguyệt vuốt cằm, lắc mình rời đi.

Đám người Bách Lý Ngôn rời đi rất nhanh, nói là đi thu dọn này nọ.

Khúc Ngâm thản nhiên nhìn tàn cuộc bên ngoài, thở dài xa xôi, Tư Thiên Hoán đã trở thành nỗi chấp niệm của Tiểu Vũ, cũng không biết là phúc hay họa nữa.

Tốc độ của đám người Tô Trạch thật sự rất nhanh, không đến nửa canh giờ đã thu dọn xong mọi thứ để lên xe ngựa.

Trên lầu hai của Thực Khách Phường, cửa sổ gỗ được mở ra.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn xe ngựa của Vân Thủy Gian nhanh chóng chạy qua, trong mắt nổi lên ý cười, cha và nương quả nhiên rất nóng vội.

Có lẽ là do sức mạnh của Huyết Uyên, sau khi trận pháp bị nàng hủy đó, đưa mọi người té xỉu vào trong phòng xong thì chỉ dẫn theo Tây Vân rời đi, nàng biết hiệu suất làm việc của đám người Tư Thiên Hoàng rất cao, trong nửa ngày nàng cũng không thể đi được bao xa nên liền tìm một khách điếm ở trọ, chờ người tìm nàng đi qua rồi thì nàng mới đi tiếp.

"Tiểu Vũ chủ tử, người đoán thật chuẩn xác, vừa rồi ta mới thấy không ít người của Hoàng thượng cải trang ra khỏi thành tìm người." Tây Vân mua mứt quả trở về, đưa tới trước mặt Tô Tiểu Vũ, cảm thán.

Lúc Tiểu Vũ chủ tử nói ở lại Lăng thành vài ngày, nàng còn thấy rất kỳ quái, rõ ràng Tiểu Vũ chủ tử rất muốn nhìn thấy Vương gia, vì sao còn muốn ở lại đây, thì ra là muốn trốn tránh những người đi tìm nàng.

"Tây Vân, có cảm thấy ta rất ngang ngược hay không." Tô Tiểu Vũ nhẹ vỗ về bụng, thản nhiên hỏi.

"Người bốc đồng là Vương gia, nếu không phải hắn một mình bỏ đi thì trong khoảng thời gian này Tiểu Vũ chủ tử cũng sẽ không không vui." Tây Vân làm việc luôn lấy Tô Tiểu Vũ làm trung tâm nên nói như vậy cũng là bình thường.

Tô Tiểu Vũ nhếch môi, đứng dậy.

"Tiểu Vũ chủ tử, chúng ta đi đâu?" Tây Vân thấy nàng muốn đi thì nghi hoặc hỏi, không phải là ở lại Lăng thành vài ngày sao?

"Ta đến một chỗ, ngươi ở lại đây đi, ngày mai ta tới tìm ngươi." Tô Tiểu Vũ nở nụ cười với nàng rồi nhanh chóng rời đi.

Tây Vân nghi hoặc nhíu mi, cố gắng nghĩ rồi đột nhiên mắt sáng lên, vỗ bàn, "Phòng ngọc!"

Tây Vân đoán rất đúng, Tô Tiểu Vũ thật sự đến phòng ngọc.

Bạch Ngọc nhìn nữ tử mặc y phục vàng đi vào, Hoàng Thượng vừa mới phái người ra khỏi thành tìm Vương phi, nhưng vì sao nàng lại xuất hiện ở đây?

"Đừng nói cho bọn họ biết ta ở đây." Hai tròng mắt của Tô Tiểu Vũ nhiễm màu máu, chậm rãi nói từng chữ một.

Bạch Ngọc sững sờ gật đầu.

Tô Tiểu Vũ thu Huyết Đồng lại, thi triển khinh công trực tiếp bay về phía căn phòng thứ mười ba, đẩy cửa ra, nhẹ nhàng bước trên sàn bạch ngọc, đột nhiên có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

"Cục cưng, nơi này là hang ổ của phụ thân con, thật xa xỉ, đúng không?" Tô Tiểu Vũ vỗ về bụng mình, lạnh nhạt nói, nhận thấy lòng bàn tay bị đạp một chút thì trong mắt lộ vẻ dịu dàng.

"Tiểu Bạch, cục cưng mới ba tháng đã có thể nghe hiểu được lời ta nói, có phải do công lao của ngươi không?" Tô Tiểu Vũ ngồi ở trên giường, xách Tiểu Bạch lên, tò mò hỏi.

Tiểu Bạch do dự một chút, mắt lóe sáng rồi gật đầu.

Tô Tiểu Vũ có chút cảm kích cười với nó, "Cám ơn ngươi."

Tiểu Bạch cong đầu, chui vào ống tay áo của nàng.

"Cục cưng, phụ thân con đúng là quả trứng thối cho nên sau khi chúng ta tìm được hắn thì sẽ trốn tránh, không cho hắn tìm được có được không?" Tô Tiểu Vũ nằm ở trên giường, dịu dàng oán giận, thai nhi lại giật giật giống như tán thành lời đề nghị của nàng.

Tô Tiểu Vũ híp mắt nở nụ cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bỏ đi dứt khoát như vậy, còn thiết lập nguyên cái trận pháp nhốt nàng... Cho tới bây giờ Tô Tiểu Vũ nàng luôn là người mắt nhỏ mũi nhỏ (1), cứ chờ xem.

(1)

Ý nói là lòng dạ hẹp hòi

Mà đại quân của Tư Thiên Hoán đã đi được một tháng nên dĩ nhiên đã đến biên cảnh, mười ngày trước Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật chạy tới Vân thành đã bố trí xong mọi cơ quan ở ngoài.

Đại quân Yên quốc và Lăng quốc cũng chạy tới biên quan, hạ chiến thư với Phong quốc.

"Tôn tướng quân, ngày mai ngươi mang theo một vạn binh lính..." Tư Thiên Hoán chỉ vào bản đồ, trầm giọng nói với Tôn tướng quân, tuy rằng đã cởi chiến bào ra, nhưng khí thế cứng như thép ở trên người vẫn chưa biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ đầy sự cương nghị trước nay chưa từng có, lúc này hắn là Minh vương, một chủ soái chinh chiến vì đất nước chứ không phải Tư Thiên Hoán rảnh rỗi thường ngày.

Bạch Thuật cũng không khác hắn, cũng nghiêm túc nhìn bản đồ, thỉnh thoảng cũng nghiêm túc đưa ra ý kiến, đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ thì nâng tay ra ngoài lều bắt được một con bồ câu đưa tin.

"Đây là bồ câu đưa tin của Bạch gia." Bạch Thuật nhìn thấy bồ câu đưa tin bị thả ra thì trong mắt có chút nghi hoặc, có chuyện gì quan trọng mà Hoàng đế phải dùng đến bồ câu đưa tin của Hoàng gia, trừ phi là việc tư... Chẳng lẽ Tô Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện?

"Làm theo lời ta nói, lui xuống trước đi." Tâm Tư Thiên Hoán cũng căng thẳng, nhưng biểu cảm lại vẫn bình thản như trước, lúc ở trong quân doanh hắn luôn xưng "Ta", trong mắt hắn, dienxxdafnllequysdoon chỉ cần là người trong quân doanh thì đều là binh sĩ liều mạng vì nước, không cần phân biệt thân phận cấp bậc, đây cũng là nguyên nhân năm đó hắn có thể lập được uy tín cao trong quân đội.

Vài vị Tướng quân ôm quyền xoay người rời đi.

"Tiểu Vũ trốn rồi." Bạch Thuật thấy người đã đi rồi thì nhanh chóng lấy bức thư dưới chân bồ câu ra, khϊếp sợ nói, làm sao có thể, không phải Bạch Lê đã thiết lập trận pháp rồi sao?

"Nàng cường thế hủy trận." Tư Thiên Hoán biến sắc, trầm giọng nói, trong lòng có chút tức giận, nàng vẫn không thèm quan tâm thân thể của mình đúng không, cường thế hủy trận, nàng muốn trả giá sao!

"Bạch Lê, ngươi đừng vội, Khúc Ngâm nói Tiểu Vũ không sao." Bạch Thuật nhanh chóng trấn an, nếu không thì lều trại sẽ bị hủy diệt trong chốc lát.

Sắc mặt Tư Thiên Hoán cứng đờ, có chút không tin cướp lấy tờ giấy trong tay hắn, nhìn một lần rồi mới nhẹ nhàng thở ra, "Thì ra là Huyết Uyên."

Lời đồn về thần khí quả thực không giả, tuy rằng bình thường Huyết Uyên không có gì khác lạ, nhưng nó giúp vật nhỏ hủy trận pháp thì cũng đủ chứng minh bản lĩnh của nó, nếu không cho dù vật nhỏ dùng tới bí quyết Huyết Đồng và bí quyết Lạc Lê thì cũng không có khả năng hủy diệt trận pháp đó.

"Sớm biết vậy còn không bằng dẫn nàng theo." Bạch Thuật lạnh nhạt nói, dù sao bụng Tô Tiểu Vũ cũng không lớn như Chanh nhi, đi chậm một chút cũng sẽ không sao.

Tư Thiên Hoán cúi đầu không nói gì, thật lâu sau mới cười khổ nói, "Ta sai rồi." Một tháng không gặp, hắn nhớ vật nhỏ không ít hơn nàng nhớ hắn, mỗi ngày hắn đều cảm nhận được trong lòng vật nhỏ u sầu và mờ mịt, một tháng qua chỉ tăng thêm chứ không giảm đi, làm cho hắn không có lúc nào là không hối hận, lúc trước không nên nhẫn tâm bỏ nàng lại.

"Ta ra ngoài tuần tra một chút." Bạch Thuật liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày, rất tự giác cho hắn ở lại đây suy ngẫm.

Tư Thiên Hoán tựa vào tháp, lấy một cây trâm hoa đào bằng gỗ từ trong lòng ra, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng lúc trước hắn búi tóc cho nàng, trên khuôn mặt cương nghị đầy nhu tình, môi mỏng hơi nhếch lên, nếu có một lần nữa thì hắn vẫn sẽ lựa chọn để vật nhỏ ở lại Vương phủ, vẫn sẽ thiết lập trận pháp vây người ngang bướng như nàng lại, nhưng điểm khác biệt là hắn sẽ mang Huyết Uyên đi.

Vật nhỏ, thật đúng là không ngoan, nàng nhất định là nữ nhân mang thai bướng bỉnh nhất trên thế giới này, trong bụng còn có đứa nhỏ mà vẫn dám làm như vậy, nếu để hắn bắt được thì nhất định phải hung hăng đánh vào mông nàng.

Cũng không biết vật nhỏ có thể tự chăm sóc mình hay không, mấy ngày nay đều là hắn tự mình chăm sóc nàng, cho dù bên người nàng có Tây Vân thì hắn vẫn nhịn không được mà cảm thấy lo lắng.

"Người đâu." Tư Thiên Hoán đột nhiên đứng dậy, lạnh giọng kêu.

"Vương gia, có gì dặn dò?" Một gã hắc y nhân quỳ rạp xuống đất, cung kính nói.

"Mang theo hơn trăm người đi tìm cho ra Vương phi." Tư Thiên Hoán thản nhiên ra lệnh.

"Dạ." Hắc y nhân đáp rồi lắc mình rời đi.

Trong tay Tư Thiên Hoán có hai ngàn tinh binh, bọn họ đều là tinh anh lấy một địch trăm, chỉ nghe lệnh Tư Thiên Hoán, cho dù là Minh vương cũng không thể ra lệnh cho hai ngàn người này, mà hắc y nam tử vừa rồi chính là thủ lĩnh của đội quân đó.

"Vật nhỏ, tốt nhất nàng nên ngoan ngoãn để ta tìm thấy." Tư Thiên Hoán dịu dàng nhìn cây trâm gỗ, xoa bờ ngực đầy sự nhớ nhung, bất đắc dĩ thở dài.

Tô Tiểu Vũ đang ngủ say trong phòng ngọc ở Lăng thành xa xôi cũng nâng tay xoa ngực, mắt đẹp nhẹ nhàng nhếch lên, khóe miệng nở nụ cười, thật lâu sau mới nhăn mũi lại.

"Nam nhân thối, tức chết chàng đi."

Ba tháng sau ở Vân thành.

Vân thành là chỗ yên ổn nhất ở phương Bắc Phong quốc, người dân an bình quanh năm cho nên thường xuyên ngoại giao, việc buôn bán cũng phát đạt, quy mô cũng không thua gì dân chúng ở Phong Tịch thành.

Thải Vân các là khách điếm lớn nhất ở Vân thành, lượng khách ra vào rất lớn, phòng khách thường chật ních, điều đáng nói là giá cả vừa phải, già trẻ không lừa gạt.

Ánh nắng mùa thu mang theo chút tiêu điều, không ôn hòa như ngày xuân, cũng không chói chang như ngày hè, trong nhã gian ơ lầu hai của Thải Vân các, cửa sổ gỗ được mở ra, ánh mặt trời dễ dàng chiếu vào trong, nữ tử có dung nhan tuyệt thế nằm trên nhuyễn tháp, nữ tử nhẹ nhàng híp mắt, lông mi dài và dày chặn ánh nắng lại, trước mắt là một bóng người màu xanh nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà không ít, da thịt vô cùng mịn màng trắng nõn ửng đỏ tự nhiên, trông quyến rũ động lòng người, trên người mặc váy dài màu đỏ tươi rộng thùng thình, bụng hơi hở ra, xem ra là đã có thai được năm sáu tháng.

"Tiểu Vũ chủ tử, tin tức tốt!" Cửa đột nhiên bị người nào đó đẩy ra, một thiếu nữ mặc y phục xanh chạy vào, khuôn mặt đáng yêu như đứa trẻ, không phải Tây Vân thì là ai?

"Nói đi." Tô Tiểu Vũ mở mắt ra, cười như không cười nhìn nàng, đôi tay trắng nõn xoa bụng mình theo thói quen, trên mặt tỏ vẻ dịu dàng, đứa nhỏ đã hơn sáu tháng, bụng cũng đã rất to, khi nàng rời đi thì bụng Hoàng tỷ cũng cỡ này, lúc đi đường thì có chút vụng về.

Tây Vân ngồi xuống uống một ngụm trà, chu cái miệng nhỏ nhắn nói, "Tiểu Vũ chủ tử, có hai tin tức tốt, người muốn nghe tin nào trước?"

"Minh vương tự mình ra trận, chiến trận báo cáo thắng lợi, lấy ít địch nhiều, đánh cho đại quân của Yên quốc và Lăng quốc lính tan rã, nhổ trại lui về phía sau, đây là một trong hai tin đó đúng không?" Tô Tiểu Vũ đặt tay sau đầu, cười nhạt nói, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa xem qua bản lĩnh của Hoán, nhưng chỉ dựa vào năm mươi vạn đại quân mà đối đầu với một trăm hai mươi vạn mà còn có thể gϊếŧ được hai mươi vạn quân địch, bức bọn chúng rút lui thì thật sự rất tuyệt.

"Tiểu Vũ chủ tử, làm sao người biết được?" Tây Vân kinh ngạc hỏi, không phải Tiểu Vũ chủ tử nằm ở cả ngày trong phòng để dưỡng thai sao?

"Phố lớn ngõ nhỏ đều truyền khắp nơi." Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt nói, cũng không phải nàng không có lỗ tai.

Tây Vân cười gượng hai tiếng, vẻ mặt đột nhiên trở nên kích động, đôi mắt to tỏa sáng, "Tiểu Vũ chủ tử, hôm qua công chúa sinh được con gái!"

"Hoàng tỷ sinh rồi sao?" Tô Tiểu Vũ cũng vui vẻ nở nụ cười, tính ngày thì Hoàng tỷ cũng đã sinh được mấy ngày rồi, có Tiểu Khúc Nhi ở đó chắc là không sao.

Tây Vân gật đầu, "Sinh rồi, hôm qua Hoàng Thượng dùng bồ câu đưa tin, truyền tin vui cho Vương gia và Bạch Thuật, muốn Bạch Thuật đặt tên cho đứa nhỏ!"

"Chỉ sợ là Bạch Thuật đã vui đến ngu người luôn rồi." Tô Tiểu Vũ bật cười, có chút chờ mong nhìn bụng mình.

Tây Vân thấy vậy thì thử hỏi, "Tiểu Vũ chủ tử, còn ba tháng nữa thì tiểu chủ tử cũng sẽ được sinh ra, người thật sự không muốn gặp Vương gia sao?"

Mấy ngày này Vương gia gần như phát điên, phái người tìm Tiểu Vũ chủ tử, nhưng Tiểu Vũ chủ tử có bí quyết Huyết Đồng, dù có bị tìm được thì sau khi người kia trở về cũng sẽ không biết gì, biên quan lại quá loạn, cho dù Vương gia có Bạch Thuật giúp đỡ thì cũng không có cách nào phân thân, không thể tự mình đi tìm chủ tử, bởi vậy suốt ba tháng nay, thật ra Tiểu Vũ chủ tử có vụиɠ ŧяộʍ đi gặp Vương gia một lần, nhưng Vương gia lại chưa từng gặp Tiểu Vũ chủ tử lần nào, thật sự là đáng thương, nghe nói phụ mẫu của chủ tử dẫn theo Niệm Niệm công tử đi tìm nhưng không thấy chủ tử nên chỉ có thể đến Phi Vân quan để gặp Vương gia.

Mắt Tô Tiểu Vũ lóe sáng, có chút gian xảo, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, hừ nhẹ, " Không phải hắn và Bạch Thuật là huynh đệ tốt sao, Bạch Thuật không được nhìn thấy Hoàng tỷ sinh con thì hắn cũng sẽ không được nhìn thấy ta sinh cục cưng."

"Thật tuyệt tình." Tây Vân cảm thấy bất công vì Tư Thiên Hoán bị tổn thương, Vương gia thật sự đáng thương.

"Hắn dám bỏ lại ta, sao ta không thể tuyệt tình, ta có cục cưng là được rồi." Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, cười tủm tỉm nhìn bụng mình, cảm thấy tiểu tử kia đạp nàng một cái thì nụ cười càng tươi hơn, thật ra tiểu tử này luôn đứng về phía mẹ của nó.

Tây Vân nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Tiểu Vũ thì chu miệng, đi qua sờ sờ bụng của nàng, cảm nhận được tiểu tử kia động đậy thì cũng vui vẻ, "Không gặp thì không gặp."

Trong mắt Tô Tiểu Vũ hiện lên ý cười, chỉ chỉ ngọc trâm trên bàn, "Thừa Phong đưa tới đây, hắn có việc, lần này sẽ không ở lâu."

Nàng giấu hành tung của mình với mọi người, nhưng không gạt Tiểu Khúc Nhi và Thừa Phong, một là để cho Tiểu Khúc Nhi yên tâm, để cho Tây Vân vui vẻ, hai là hai người đó sẽ không bán đứng mình.

Tây Vân đỏ mặt lên, mắc cỡ ngại ngùng cầm ngọc trâm, lảm nhảm vài câu rồi coi nó như bảo bối mà cất vào trong lòng.

"A, Hoàng tỷ kêu Bạch Thuật đặt tên cho đứa nhỏ, vậy tên của cục cưng ta thì để ta đặt là được." Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, suy ngẫm nói.

"Gọi là Tư Đại Vũ." Giọng Tây Vân thanh thúy vang dội rồi liền bị xem thường nên im lặng cúi đầu.

"Bé gái gọi là Tư Ngọc Thần (1), bé trai Tư Ngọc Thần (2), nhũ danh đều gọi là tiểu Lê." Tô Tiểu Vũ chấm nước trà theo thói quen rồi nghiêm túc viết xuống mặt bàn, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.

(1)

Tư Ngọc Thần: Ngọc (玉) trong ngọc thạch, Thần (晨) nghĩ là sáng sớm, bình minh

(2)

Tư Ngọc Thần: Ngọc (钰) trong ngọc ngà châu báu, ngọc quý, Thần (宸) nghĩa là cung vua chúa (nơi thâm cung)

Tiểu Lê... Nàng và Hoán gặp nhau dưới gốc cây lê.

Tây Vân chớp đôi mắt to, gật đầu, "Rất êm tai."

"Dì Tây Vân của con cũng nói là êm tai, tiểu Lê, con cảm thấy thế nào?" Tô Tiểu Vũ híp mắt cười, nhẹ giọng hỏi, tiểu tử kia lại đá nàng một cước, tỏ vẻ vừa lòng.

Tiểu Bạch tỉnh ngủ vừa vặn thấy được cảnh tượng này, trừng mắt đến mức thiếu chút nữa tròng mắt cũng rớt ra ngoài, đứa bé này còn ở trong bụng mà Tiểu Vũ đã nghĩ xem nên gọi là gì rồi, còn phân ra nam nữ, lỡ như sinh ra một đứa không phải nam cũng chẳng phải nữ thì sao... Chuyện đùa.

Tô Tiểu Vũ dịu dàng nhìn chữ trên bàn, liếc thấy Tiểu Bạch đang xoay mông trên bàn thì gian xảo nhếch khóe môi, "Tây Vân, lấy giấy bút cho ta."

Mặc dù Tây Vân không biết nàng muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy giấy bút đến, sau đó mài mực cho nàng.

Tô Tiểu Vũ vung bút lên, đoang chính viết tên của con trai và con gái rồi sau đó tìm một cái hộp ngọc điêu khắc mới mua mấy ngày trước đó, cẩn thận bỏ tờ giấy vào trong hộp rồi khóa lại, ném tới trước mặt Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn Tô Tiểu Vũ, vươn đầu lưỡi liếʍ hộp ngọc một chút.

Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, gõ đầu nó, lạnh giọng nói, "Đặt cái hộp ngọc này ở ngoài doanh trướng của Tư Thiên Hoán."

Tiểu Bạch xem thường lật người lại, thiếu chút nữa ngất xỉu, Tiểu Vũ ngại Bạch Lê chưa đủ điên, cố ý muốn hắn ngột ngạt sao?

Tây Vân cũng nhịn không được thầm trách chủ tử nhà mình đen tối, ngươi không được nhìn thấy người, không được nhìn thấy đứa nhỏ nên đưa cái tên cho ngươi xem thử, coi như đó là lòng thành, nhưng nếu suy ngẫm một chút thì không phải là đang muốn Vương gia tức chết sao?

Người không cho gặp, đứa bé cũng không cho xem, bây giờ ngay cả tên của con mình cũng không cho đặt.

Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn bụng của nữ nhân đang nói chuyện với mình, cắn cái khóa của hộp ngọc rồi duỗi chân chạy đi, đáng thương cho nó là một Thần thú mà lại bị coi như bồ câu đưa tin.

Phi Vân quan.

"Ha ha, Bạch Lê, ta có nữ nhi rồi, Chanh nhi sinh cho ta một nữ nhi!" Bạch Thuật vừa mở tờ giấy ra, người còn đang đứng ở ngoài quân trướng đã vui mừng không nhịn được hô lên, trong mắt đầy kích động, trong lòng lại có chút cô đơn, Chanh nhi sinh con cho hắn nhưng ngay cả cơ hội cùng nàng đón đứa nhỏ cũng không có nên lại càng oán hận Yên quốc và Lăng quốc hơn, cũng âm thầm thề lần sau Chanh nhi sinh con thì hắn nhất định sẽ không bỏ lỡ.

"Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng phó soái đã có thiên kim." Vài vị lão tướng quân đi ngang qua lúc đó cũng bị tư thế của hắn dọa sợ, dù sao từ đầu tới cuối phó soái vẫn luôn hờ hững bình tĩnh, diễn dafnlê quysdôn đây là lần đầu tiên vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt như vậy, sau khi hết kinh ngạc thì tất cả đều đi lên chúc mừng.

Đại quân vừa đắc thắng, phó soái lại nhận được tin vui có thiên kim, đêm nay thật sự nên mở tiệc cho các tướng sĩ mới phải, nhưng mà mấy tháng qua chủ soái đều làm mặt lạnh, không biết có đồng ý không.

"Dặn dò xuống dưới, kêu đầu bếp nấu vài món ngon cho các tướng sĩ, bạc ta trả!" Bạch Thuật ngây ngất nói, cười vui vẻ đi vào lều lớn của chủ soái.

Tư Thiên Hoán lẳng lặng ngồi trên ghế ngẩn người nhìn địa hình phân bố, khuôn mặt vốn trắng nõn đã đen hơn một chút, có hương vị nam nhân hơn, ngũ quan cũng sắc nét hơn lúc trước, thân thể cường tráng càng mê hoặc lòng người, nhưng mà trên gương mặt tuấn mỹ hắn đầy vẻ mơ màng, cụp đôi mắt xuống che giấu sự nhớ nhung và cô đơn nồng đậm.

Thấy Bạch Thuật vui vẻ rạo rực, thoải mái đi vào thì trong mắt có chút nghi hoặc, giọng nói khàn hơn nhiều so với lúc ở Lăng thành, "Làm sao vậy?"

Vẻ vui sướиɠ trên mặt Bạch Thuật cứng lại, trừng mắt nhìn hắn, khóe miệng lại nhịn không được co rút một chút, "Bạch Lê, vừa rồi ngươi luôn ngồi ngẩn người sao?"

Từ khi biết Tô Tiểu Vũ bắt đầu trốn tránh hắn thì lúc không có việc gì hắn đều ngồi ngẩn người, có đôi khi còn ngồi một mình với khuôn mặt không cảm xúc nữa, nhưng vừa rồi giọng của hắn không nhỏ, vậy mà tên này không nghe thấy ư?

"Nói." Hơi nhíu mi, trong giọng nói có chút không vui, hắn cũng không phải cố ý muốn ngẩn người, nhưng mà mỗi khi nghĩ đến vật nhỏ thì sẽ thất thần, chính hắn cũng không khống chế được.

"Hoàng tỷ của ngươi sinh con gái, còn cho ta đặt tên nữa." Bạch Thuật nghĩ đến chuyện này thì mắt cũng cong lên, kích động nói.

Tư Thiên Hoán sửng sốt, nở một nụ cười hiếm có, "Chúc mừng." Tuy là cười nhưng trong mắt lại đầy sự cô đơn, vật nhỏ trốn như vậy không phải là ngay cả lúc sinh con cũng không tính nói cho hắn biết chứ.

"Ngươi cũng đừng sốt ruột, rồi sẽ tìm được, hơn nữa với bản lĩnh của nàng thì sẽ không có việc gì." Bạch Thuật nhìn thấy hắn đau lòng thì thở dài, thu lại vẻ vui mừng, miễn cho lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.

"Đương nhiên nàng không sao, càng ngày càng vui vẻ mới đúng." Tư Thiên Hoán cười khổ, xoa ngực mình, bọn họ có cảm nhận tương thông, nàng vui vẻ thì hắn nhất định sẽ biết, mỗi đêm hắn đều nhấm nháp sự vui sướиɠ của nàng, an ủi nỗi nhớ nhưng tra tấn hắn sắp phát điên lên, chắc vật nhỏ vui vẻ là vì đứa bé của bọn họ đi.

Bạch Thuật nhíu mi, có chút bất mãn, "Lần này nàng có chút quá đáng rồi." Dù sao phụ nữ có thai sẽ ngang ngược hơn so với bình thường nhiều, Tô Tiểu Vũ lại bá đạo, Bạch Lê không từ mà biệt nên đã thật sự chọc giận nàng.

"Ngươi muốn đặt tên cho cháu gái ta là gì?" Tư Thiên Hoán thu lại vẻ đau đớn, cười nhạt hỏi, rất muốn gặp đứa nhỏ này một chút.

Bạch Thuật nhíu mày, giống như nhớ lại cái gì đó rồi nhếch khóe miệng lên, trên mặt cũng âm u, thật lâu sau mới dịu dàng nói, "Bạch Hi, lúc Chanh nhi xuất hiện thì cuộc đời của ta mới có tia nắng ban mai."

"Thì ra ta chính là bóng đêm trong cuộc đời của ngươi." Tư Thiên Hoán cười ngoài miệng nhưng trong lòng không cười, trêu ghẹo nói.

"Ngươi vẫn là cội nguồn gốc rễ." Bạch Thuật lườm hắn một cái, hừ nhẹ, nhưng nếu không có Bạch Lê thì có lẽ hắn sẽ đần độn sống hết cả đời, luyện võ rồi sau đó nếu may mắn sẽ trở thành Thần...

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Bạch Thuật ngây ngất cất bức thư đi, âu yếm viết một bức thư, cột vào bồ câu đưa tin, sau khi trở lại lều trại, bắt gặp Tư Thiên Hoán lại bắt đầu ngẩn người thì lại bất đắc dĩ nhíu mi.

"Tiểu Bạch?"