Sau một đêm dài chật vật, cứ ngỡ mình ngủ rất lâu rồi nhưng khi nhìn đồng hồ thì bây giờ là mười một giờ đêm. Tôi nằm trên giường của anh, nhưng nhìn một lượt chẳng thấy anh đâu cả. Lần mò xuống bếp lấy nước uống, đi ngang qua căn phòng để trống cuối dãy, nơi để dành làm kho chứa quần áo cũ hoặc những vật dụng phòng ngủ không cần thiết, nơi đó đang sáng điện. Ánh đèn càng nhàn nhạt từ khe cửa hắt ra sáng cả lối hành lang tăm tối, tôi mở cửa lú đầu vào thấy anh đang ngồi dưới đất, tay lục lọi cái hộp cũ.
- Tại sao anh ở đây?_anh nghe tiếng nói giật mình quay lại
- Em tỉnh lại rồi sao?
- Em chỉ giật mình tỉnh dậy._tôi thấy anh bình thản đóng cái hộp gỗ lại - Anh đang cầm gì đó?
- Một món quà kỷ niệm, anh nghĩ em không nên biết.
- Tại sao?_ tôi tò mò- Trong đó có gì nghiêm trọng sao?
- Không phải...
- Lấy ra.
Tôi bước tới chụp lấy cái hộp gỗ, anh cũng không phản bát mà đưa hộp gỗ ra. Tôi bắt đầu mở, bên trong chỉ toàn là hình, là hai đứa bé trai, đó là hình của anh lúc nhỏ, nhưng đứa bé còn lại thì tôi không biết. Tiếp tục lật từng tấm hình, thì ngoài đứa bé trai đó còn một đứa bé gái mập mạp nũng nịu, những tấm hình như được sắp xếp theo một quá trình khôn lớn, hai đứa bé kia càng lớn càng đẹp, người trai thì trắng trẻo đẹp trai, còn người con gái có ngũ quang xinh đẹp, nhưng nhìn quen mắt lắm. Người này tôi từng nhìn thấy trong ảnh một lần rồi, nhưng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu.
- Là ai đây?
- Tuấn Anh và Kỳ Anh.
- Họ là ai?
- Là bạn thân từ lúc bé và là... hôn thê của anh từ nhỏ, mọi người gọi anh với Kỳ là thanh mai trúc mã.
Ầm... tiếng nổ trong đầu như bị ai đánh bom nguyên tử, lùi lại vài bước rồi gật đầu cười cười. Lại thêm một chuyện gì nữa đây, thanh mai trúc mã, hôn thê những lời nói cứ lặp lại trong đầu.
- Em xin lỗi, đáng lý không nên hỏi, em về phòng ngủ tiếp đây, anh... làm gì làm đi... nha, em về.
- Bum...
Tôi lật đật chạy về phòng, mặc dù phòng tôi cũng kế bên thôi, đóng chặt cửa, tôi tựa vào cánh cửa mà từ từ tuột xuống. Hức... lại khóc, có ai nói cho anh biết là không nên chọc giận hoặc làm cho bà bầu khóc hay không? Nếu không em bé sinh ra sẽ rất xấu xí.
Cộc cộc cộc...
- Mở cửa đi em, mình cùng nói chuyện, giờ anh cũng không có giấu gì em cả, anh thương em anh không muốn làm tổn thương em.
Tôi im lặng, cả anh cũng thế. Tôi chẳng biết anh còn ngoài cửa hay không nên đứng dậy mở cửa ra xem. Anh ngồi tựa vào tường kế bên cánh cửa, thấy tôi mở cửa anh bật dậy ôm lấy tôi, tay anh vuốt ve mái tóc đang xoã dài.
- Sao em không bao giờ nghe anh nói cả vậy? Muốn anh bị ức đến chết sao?_anh siết tôi chặt hơn - anh thương yêu em.
- Được rồi, anh buông ra đi.
Tôi đẩy anh ra, đi tới giường ngồi xuống chờ đợi điều anh sẽ nói.
- Em có biết các gia đình giàu có thường hay có một điều gọi là hôn nhân chính trị không?
Tôi im lặng, và anh tiếp tục.
- Từ nhỏ gia đình anh đâu có giàu có như thế này, ngày xưa ba mẹ anh chỉ làm ăn nhỏ, nhưng ba mẹ của Kỳ lại là bạn thân của ba mẹ anh...
Năm đó ba mẹ anh vừa cưới lại không được gia đình ủng hộ vì mẹ của anh lỡ có thai trước khi cưới nên bị dòng họ xỉa xói, họ cùng nhau bỏ gia đình ra đi, với đồng tiền ít ỏi họ tự làm nên công ty nhỏ và mua được một căn nhà nhỏ, nhưng công việc thường xuyên bất trắc thêm việc đứa con đầu lòng ốm liên miên, rồi họ bán căn nhà đó mua được một căn nhà khác do bạn thân giới thiệu, đó là mẹ của Kỳ Anh. Hai người họ là người tàu gốc Việt về đây làm ăn, họ có một công ty nội thất gỗ quy mô lớn. Rồi một thời gian sau, chị Hong ra đời và không có khả năng nuôi một lúc hai đứa trẻ nên buộc phải gửi chị Hong cho một người dì vô cùng thương mẹ của Yong chăm sóc
Rồi cả hai gia đình cùng hợp tác làm ăn, khi gia đình họ Triệu-gia đình Kỳ Anh hạ sinh đôi trai gái là Tuấn Anh và Kỳ Anh thì cũng là lúc Yong ra đời, từ lúc sinh ra hai người đã chỉ định Kỳ Anh là vợ tương lai của Yong. Rồi mọi thứ chóng qua đến năm Kỳ Anh tám tuổi thì đột nhiên ông Triệu phát bệnh, ông bị khối u não chèn ép, ông dần quên đi mọi thứ và sinh mạng cũng không giữ được bao lâu. Năm đó bà Triệu như sụp đổ, nhờ có ba mẹ Yong mà bà ấy mới chống lại được, nhưng dường như trời không thương bà ấy. Hai năm sau, họ đã mười tuổi, Tuấn Anh trong lúc đi học thì đột nhiên đau đầu không dứt và máu mũi cứ chảy mãi, đưa đi cấp cứu họ lại nói Tuấn Anh có khối u não giống như ông Triệu, bà Triệu chết điếng khi nghe kết quả. Hoá ra là do di truyền, bà lập tức cho xét nghiệm luôn cả Kỳ Anh nhưng em ấy hoàn toàn bình thường, và mọi người đã chuẩn bị tâm lý sau bao nhiêu lần tốn bạc tỷ để phẩu thuật cho Tuấn Anh nhưng tỷ lệ dường như ngày càng thấp để có thể hồi phục. Mười tuổi, cái tuổi quá nhỏ để có thể tận hưởng cuộc đời này. Nhưng Tuấn Anh chưa bao giờ để rơi một giọt nước mắt cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Tuấn Anh thương em gái rất nhiều, nên sau khi anh trai mất, Kỳ Anh trở nên điềm tĩnh hơn bao giờ hết, và cứ thế Yong mất đi một người bạn tốt.
Chỉ còn lại Yong và Kỳ Anh, họ cứ như thế bên nhau cho đến khi lên mười bốn tuổi, trong một lần đi học về đột nhiên Kỳ Anh ngã vật xuống đất, có gọi thế nào cũng không tĩnh. Khi Kỳ Anh tỉnh lại đã trong bệnh viện, dường như em ấy chẳng còn biết gì nữa rồi, tầm mắt mờ nhạt, miệng không còn có thể cử động được nữa, trong tìm thức em ấy hoàn toàn trông rỗng.
Bác sĩ nói em ấy bị u não thời kỳ cuối rồi, có thể em ấy bị lâu rồi nhưng không được điều trị nên khối u mới phát triển quá nhanh. Mẹ em ấy bật khóc không thành lời, thời gian qua, bà ở chung, chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho em ấy mà không hề phát hiện ra căn bệnh quái ác này, bà tự trách. Rất nhanh vài ngày sau đó em ấy cũng nhắm mắt ra đi thanh thản, chỉ đau lòng sau bà Triệu là anh, anh đã thương yêu em ấy, bảo vệ em ấy cả phần của Tuấn Anh nhưng anh đã không làm được, chỉ có thể tự trách mình.
Anh dần xa đoạ, ăn chơi lêu lỏng không chịu nghe lời gia đình. Bà Triệu chỉ còn lại một mình trên thế gian này, bà biết ngày của mình cũng sắp tới, tất cả tài sản chuyển lại cho ba mẹ anh, và hai tháng sau bà ấy đã ra đi vì bệnh nặng. Ba mẹ Yong bán đi căn nhà ở đó và về đây mua đất xây nhà, dùng bản thiết kế nhà mà ngày xửa cả ba người Tuấn Anh - Kỳ Anh và anh đã cùng nhau vẽ để xây lên căn nhà này cho đến hôm nay.
- Vì anh không quên được gương mặt ngây thơ đáng yêu đó nên anh đã quen nhiều người, hầu hết họ đều có nét giống với Kỳ và tự cho đó là tình yêu đầu của mình._ anh kéo tôi vào lòng dựa vào ngực mình - nhưng khi gặp em, mọi thứ đã lệch khỏi quỷ đạo của nó. Vì em và con mà anh đã lệch khỏi con đường của mình, vậy mà từ sớm anh không nhận ra, anh xin lỗi. Rồi anh nghĩ lại, có chăng từ trước đến nay tình cảm anh dành cho Kỳ giống như Tuấn Anh dành cho em ấy, như một người anh trai. Khi Kỳ mất, mẹ em ấy đưa anh quyển nhật ký này.
Anh mở hộp gỗ lấy ra một quyển sổ màu tím, mở ra đưa tôi xem.
"Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình đau đầu nhiều lắm, nhưng không dám nói với mẹ vì sợ mẹ lo lắng."
...
"Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình tự đi khám bệnh, họ nói rằng mình có khối u ở não, mình hoàn toàn suy sụp, mình sợ lắm, mình sợ sẽ chết, rồi mẹ phải làm sao? Còn anh Yong, mình muốn cùng anh ấy là một gia đình, muốn sinh ra những đứa con xinh xắn cho mẹ bồng bế để mẹ hết cô đơn..."
...
"Ngày... tháng...năm...
Mình ngày càng đau đầu nhiều hơn, mình biết, thời gian của mình không còn nhiều nữa vì vậy mình phải cố gắng làm những điều mình yêu thích nhất mới được. Không biết mình có thể chịu đựng được cơn đau đầu bao lâu nữa nhưng mình sẽ cố gắng..."
...
"Ngày... tháng...năm...
Gửi anh Yong, người em yêu đầu tiên cũng là cuối cùng trong cuộc đời này.
Thời gian của em sắp hết rôi, có lẽ khi anh đọc những dòng này thì em đã không còn trên thế gian nữa, em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã vì em suốt quãng đường vừa qua. Anh biết không? Em thật rất mong được cùng anh xây tổ ấm, nhưng ba và anh hai đang đợi em ở bên kia. Em mong rằng sau khi em đi rồi, anh có thể tìm được người anh yêu hơn em, người mà anh thật sự yêu thương. Và em biết, anh đối với em giống như anh hai đối với em vậy, tất cả chỉ là tình anh em từ bé đến nay, nhưng em vẫn hạnh phúc lắm.
Anh có nhớ cái lần em bị té không? Haha, là cái lần bị té xuống giếng đó, cái giếng sau vườn tuy nó không sâu nhưng lúc đó còn bé quá nên em bị gãy chân, lúc mẹ kéo em lên rồi đợi ba đưa xe tới chở em đến bệnh viện mà anh đã khóc quá chừng, lúc đó em hạnh phúc lắm.
Rồi anh nhớ cái lần anh len lén hôn vào má em không? Lúc đó mình mới mười một tuổi, anh nói anh thích em nhiều lắm rồi nắm lấy tay em, tuy chỉ đơn giản như vậy em cũng đã rất mãn nguyện rồi.
Nhưng thời gian nhanh quá, mới đây mà... em sắp phải đi rồi.
Dù gì đi nữa, em vẫn yêu anh, em đi rồi em sẽ cầu nguyện và chúc phúc cho anh được gặp người thương anh hơn cả em..."
Tới trang này, có rất nhiều đốm màu đen che mất. Thoạt nhìn là biết đó là máu, có lẽ tới lúc này em ấy đã cố gắng lắm rồi. Đọc tới đây, nước mắt tự dưng chảy xuống, tình cảm của họ thật trong sáng biết bao nhiêu, nhưng cũng cảm ơn em ấy, có lẽ em ấy đã mang anh tới cho tôi.
- Có lẽ Kỳ thấy anh hư đốn như vậy không đành nên ở bên kia đã khiến anh gặp được em, vì gặp em anh mới trục khỏi con đường hư hỏng. Không gái gú bê tha, và đã cho anh một thiên thần nhỏ._ anh hôn trán tôi rồi nói tiếp - ngày mười một tháng mười âm lịch, là ngày em ấy đã ra đi, là ngày hôm nay, bây giờ là không giờ năm phút. Hôm nay là giỗ lần thứ năm của em ấy, sáng ngủ dậy em có muốn đi thăm mộ em ấy với anh không?
Anh lay nhẹ tôi, nhưng tôi đang bất động vì đau đớn, bụng bắt đầu đau như lúc sắp hạ sinh cu Shin, trán túa mồ hôi lạnh tựa vào vai anh miên man. Anh nắm tay tôi vò vò một lúc không thấy tôi trả lời mà tay chân ngày càng lạnh đi.
- Bum à, nghe anh nói gì không? Em ngủ rồi à?_anh đẩy tôi nằm xuống giường - em ngủ hả? Sao người lạnh vậy? Bum...
Anh đặt tôi nằm qua một bên, định kéo mền đắp lại thì thấy vệt máu đỏ tươi ngay chỗ tôi vừa ngồi, anh hoản quá chạy lại cửa phòng gọi lớn.
- Vυ'... vυ' có đó không? Chị Han, ba mẹ có ai ở đó không???
Trong cơn mê tôi vẫn còn nghe được tiếng hắn gọi lớn, phải nói là rất lớn. Rồi bắt đầu có tiếng nói ồn ào, tôi nhận ra là tiếng của chị Han, muốn lên tiếng nhưng tiềm thức cứ im lặng như thể không cho tôi lên tiếng.
- Bum chảy máu, làm sao giờ chị??
- Mày làm gì nữa vậy hả thằng này, nó có bầu đó con mày đó thằng ôn con này.
- Chuyện gì vậy Yong?_ mẹ anh chạy lên vừa bước vào phòng đã tát anh nột cái - thằng con trời đánh, con Bum có gì là mày xác nhận ra khỏi nhà này nghe chưa.
Vυ' lúc này mới chạy lên, mẹ anh thấy vậy nên kêu vυ' gọi cấp cứu, ba anh lại không đồng ý, đợi cấp cứu tới thì lâu nên ba ra lệnh cho chị Han kêu anh Bin chở tôi đến bệnh viện, còn chị Han đi theo giúp đỡ, dù gì chị Han cũng là bác sĩ sản khoa.