Thứ Kình

Chương 26

Lý Cửu Lộ xin phép Giang Mạn, ban đầu Giang Mạn không đồng ý, Chu Khắc ở bên cạnh thuyết phục, khuyên bảo khách quan một lúc bà mới cho đi.

Trước khi đi bà đưa ra giờ giới nghiêm với Cửu Lộ, muộn nhất 10 giờ phải về nhà.

Trì Kiến chờ cả buổi trong sân, tối đến, nhiệt độ trong không khí giảm sâu, gió lạnh buốt xương, phong cách ăn mặc của anh tuy đẹp mắt nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, không nhịn được ôm chặt cánh tay, co quắp như con tôm.

Có thứ gì đó lành lạnh rơi lên mặt, vừa chạm đã tan. Hóa ra trời bắt đầu có tuyết.

Cuối cùng cũng thấy Lý Cửu Lộ từ trên bậc thang đi xuống, Giang Mạn đi theo phía sau: "Các con không được đi lung tung, thăm người bệnh xong phải lập tức quay lại đấy."

Trì Kiến bảo đảm: "Chủ nhiệm Giang, dì cứ yên tâm ạ."

Sau khi bóng dáng hai người khuất sau cổng chính Giang Mạn mới trở về, Cửu Lộ quay đầu nhìn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Bình thường mẹ em đều quản nghiêm như vậy à?"

Cô gật gật đầu, đã sớm tập mãi thành thói quen.

Trì Kiến kéo cao khóa áo lên, liếc cô một cái, kỳ quái hừ hừ hai tiếng.

Lý Cửu Lộ: "Anh muốn nói cái gì?"

"Cách giáo dục của gia đình em, rất dễ làm tức nước vỡ bờ."

Cửu Lộ không hiểu, chờ anh giải thích.

"Thực tế "Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng". Chính là bởi vì mẹ em quản quá nghiêm, em mới trốn học, không học tập, nói dối, xăm mình, uống rượu, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ." Trì Kiến dịch lại gần, lấy vai huých nhẹ vai cô: "...... Còn lén hôn người ta."

Bước chân Cửu Lộ bỗng dừng lại, Trì Kiến xông lên mấy bước, quay đầu, đối diện với một đôi mắt tràn ngập xấu hổ và tức giận.

Cô mím chặt môi, hai má ửng hồng, không biết do lạnh hay bị chọc tức.

"Sao em dừng lại......"

Cửu Lộ xoay người đi về.

"Này, này, em đi đâu......" Trì Kiến sải hai bước đuổi theo chắn trước mặt cô, giọng mềm dịu: "Sao nói trở mặt liền trở mặt thế."

"Đâu có." Cửu Lộ nói: "Trời lạnh quá, nếu không một mình anh đi đi."

Cô vừa nói vừa muốn đi sang bên phải, Trì Kiến vượt lên trước một bước ngăn lại, Cửu Lộ lại chuyển sang trái, anh nghiêng người về phía trước, nắm chặt cánh tay cô.

Cơ thể hai người đưa đẩy chạm vào nhau vài lần, Trì Kiến nghiêng đầu mỉm cười, giống như đang trêu đùa chú mèo nhỏ, cánh tay ôm hờ bên cạnh khống chế cô, nét cong nhỏ nơi khóe môi kia làm bầu không khí càng thêm mập mờ.

Cửu Lộ dừng lại, ngẩng đầu thở dốc nhìn anh, làn hơi trên cánh mùi dày đặc hơn, ngực nhẹ nhàng phập phồng.

Bọn họ còn đang đứng cạnh bờ tường rào ngoài nhà cũ, ánh đèn đường trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp cổ xưa, xuyên qua làn tuyết trắng, rơi trên mái tóc đen mượt của cô.

Trì Kiến đặt tay lên bả vai cô, bỗng nhiên, hai người đều không nói lời nào.

Bông tuyết bướng bỉnh, lất phất xoay tròn trên bầu trời, khẽ khàng dừng trên chóp mũi Cửu Lộ, trong nháy mắt, đã tan thành giọt nước nhỏ trong veo lấp lánh.

Đột nhiên, không còn tiếng pháo trúc, đêm tuyết thật yên tĩnh, hai người hít thở đều có vẻ cẩn thân, sợ rằng nếu thở lớn, hơi thở của đôi bên sẽ quấn lấy nhau.

Yết hầu Trì Kiến cuồn cuộn, xuyên qua làn sương trắng, rũ mắt nhìn từ hàng lông mi rồi rơi xuống đôi môi cô, anh chợt nhớ tới nụ hôn gấp gáp mà thô bạo kia, nhưng bất kể dư vị có như thế nào, cũng không nhớ nổi cảm giác và hương vị ngay lúc đó.

Trì Kiến hít sâu một hơi, ngăn lại ý nghĩ ngu ngốc trong lòng. Ngu ngốc. Ham muốn. Rung động. Cuối cùng ánh mắt chuyển đến giọt nước lấp lánh trên chóp mũi cô, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi.

Anh lại phá vỡ không khí xấu hổ này: "Thật sự tức giận à?"

Cô lén thở ra một hơi.

"Không có."

Lý Cửu Lộ quả thật là không có. Mấy ngày gần đây, hành vi của cô có hơi khác thường, nhưng một chút cô cũng không muốn thừa nhận đây là cậy sủng mà kiêu, khi đó cô vẫn không biết cách sử dụng quyền lợi mà đàn ông tặng cho phụ nữ này.

Trì Kiến sợ là anh đã nóng vội rồi, lùi về sau nhìn cô: "Nhỏ mọn như vậy à?"

Cửu Lộ nói: "Không rộng lượng như anh."

Trì Kiến nhìn cô vài giây, đột nhiên cười: "Vậy chúng ta còn đến bệnh viện hay không?"

Cô gật đầu: "Không đi sủi cảo sẽ lạnh mất."

Trì Kiến nhướn mày.

"Có đi không?"

"Đi." Anh nói.

Trì Kiến không lập tức cất bước, trước tiên nhấc mũ của Cửu Lộ, đội lên đầu cho cô. Tầm mắt ngang nhau: "Lý Cửu Lộ, thật ra em chẳng ngoan một chút nào cả......" Anh không nặng không nhẹ kéo thắt lưng, mặt không thay đổi khẽ cười: "Đều là giả dối."

Trì Kiến đứng thẳng người, tiên phong cất bước về phía trước.

Hôm nay khá đặc biệt, hai người đi ra rất xa mới gọi được một chiếc xe.

Bệnh viện nằm ở phía Tây trấn Tiểu Tuyền, trên đường đi qua một con sông ô nhiễm, tài xế sốt ruột dẫm chân ga, địa hình ở đây trống trải, tiếng gió gào rít giận dữ không ngừng đập vào mặt kính.

Xe cô đi lại trên đường rất ít, bình thường phải đi hết mười lăm phút, hôm nay chỉ mất năm phút đồng hồ đã đến rồi.

Tiến vào khu nội trú, hỏi thăm phòng bệnh của Mã Liên với y tá trực ban, sau đó đi thang máy mãi cho đến tầng 11. Tầng này là khoa ung bướu, vào đây đều là người đã mắc bệnh rất nặng.

Ở đây cũng không cô quạnh như trong tưởng tượng, dường như mỗi phòng đều có người bệnh và người nhà, đối với bọn họ mà nói, ba mươi Tết so với ngày thường cũng chẳng khác là bao, thậm chí càng khó chịu hơn.

Lý Cửu Lộ bước theo sau Trì Kiến, quan sát một vòng, lặng lẽ hỏi: "Gặp được bà Mã anh định nói gì với bà vậy?"

Trì Kiến nói: "Chúc mừng năm mới."

Trên hành lang treo tấm biển trắng "Giữ trật tự", y tá vội vã bước đi nhẹ nhàng.

Cửu Lộ nhỏ giọng: "Không còn lời khác à?"

"Không còn. Em thì sao?"

"Nói chút chuyện khiến bà vui vẻ thôi."

"Ừ." Trì Kiến chiều theo chiều cao của cô, hơi cúi đầu, ghé lỗ tai lại gần.

Cô nghĩ nghĩ: "Nói với bà dưỡng bệnh cho tốt, tất cả mọi người đều mong bà trở về, đặc biệt là bà Trần. Còn có, không cần lo lắng đến mấy con chim, người giúp việc sẽ giúp chăm sóc thật tốt, cây thủy tiên và cây lan quân tử mà bà trồng cũng nở hoa rồi......"

Trì Kiến cưng chiều liếc cô một cái, cười hỏi: "Sao mà lải nhải thế?"

Cửu Lộ không để ý đến lời chế nhạo của anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô nhẹ nhàng đẩy anh một chút, ngẩng đầu: "Vừa rồi y tá bảo phòng số bao nhiêu nhỉ?"

"1109."

"...... Đây rồi."

Bước chân bọn họ không tự giác mà đi nhẹ hơn, từ ngoài cửa sổ nhỏ có thể thấy tình hình bên trong. Đây là phòng bốn người bình thường, sắp xếp gọn gàng, không gian coi như rộng rãi.

Trì Kiến đứng đằng sau, lướt qua cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bên trong ngoài Mã Liên còn có một người khác.

Hai người không hẹn mà cùng dừng lại bước chân, nhìn nhau.

Trong phòng truyền đến tiếng cầu xin của một người đàn ông.

"Mẹ không muốn nhìn thấy con cũng được, con xin mẹ, chỉ cần ăn xong sủi cảo, con đi ngay lập tức."

Người nằm trên giường bệnh nhắm chặt hai mắt, ngực phập phồng yếu ớt.

Cửu Lộ không nghĩ đến, mấy ngày không gặp Mã Liên đã gầy đến mức không rõ hình người.

Dường như người đàn ông kia hoàn toàn đắm chìm trong nỗi bi thương, cũng không phát hiện ra ngoài cửa có người.

"Sủi cảo này là tự tay con gói cho mẹ...... Món rau hẹ trứng gà mà mẹ thích nhất." Anh ta đặt hộp cơm xuống, cúi đầu, cơ thể không tự chủ được lung lay: "Con cán bột không được tròn, luôn cán ra hình dạng kỳ quái, mẹ nhìn xem, có phải rất xấu hay không?"

Đối mặt với một người, lại biến thành độc thoại.

"Con còn nhớ lúc mẹ gói sủi cảo...... Nhớ rõ vào ngày nghỉ từ đại học về, mẹ nấu vằn thắn luôn làm hai loại nhân, một loại là rau hẹ trứng gà, một loại là thịt ba chỉ. Mẹ thích ăn chay, con thích ăn thịt...... Mẹ gói rất chuẩn xác, những viên sủi cảo nhân thịt đó, phải có một con tôm bóc vỏ hoàn chỉnh, không quá nhiều, cũng không quá ít."

Sau khi nói xong là một khoảng yên lặng, người đàn ông kia mạnh mẽ lau mặt.

"Thật ra...... Thật ra thì, mẹ không thích ăn chay, chẳng qua là không nỡ......" Anh ta vùi mặt vào trong lòng bàn tay: "Mẹ......"

Giọng nói anh ta càng nghẹn ngào: "Mẹ, con sai rồi, là con trai bất hiếu...... Mẹ mở to mắt nhìn con có được không?" Cơ thể anh ta trượt xuống "Rầm" một tiếng, đầu gối thẳng tắp quỳ trên mặt đất: "Xin mẹ hãy tha thứ cho con......"

Một tiếng vang này trời đất cũng phải rung động nặng nề.

Lý Cửu Lộ nắm chặt tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Trì Kiến nắm lấy tay cô, sức lực rất lớn.

"Mẹ!"

Người trên giường bệnh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt ảm đạm không còn ánh sáng.

"Mẹ, mẹ chịu nhìn con rồi sao?"

Mã Liên cố sức nuốt một chút, nhìn trần nhà: "Tiểu học con ở bên ngoài trấn, mẹ đạp xe đạp qua đường sắt đưa cơm trưa cho con...... Khoai tây thái sợi chua cay, ớt xanh thái sợi xào cà...... Bánh nướng, cậu bé ngồi cùng bàn với con mồm miệng rất ngọt, nói...... Thích nhất là bánh nướng lạc của mẹ......"

Người đàn ông vội vàng nói: "Con nhớ rõ, một cái đưa của mẹ đã hết 5 năm trời."

Bà đã cố hết sức để nói chuyện, tốc độ rất chậm: "Thời kỳ phản nghịch của con tới sớm, lên cấp hai đã học đánh nhau, hút thuốc...... Mẹ được giáo viên gọi đến nói chuyện mười lăm lần...... Bốn lần bồi thường tiền thuốc men, con bị người khác đánh hai lần...... Từng khuyên can......"

Mã Liên đau đớn ho khan một lát, ngực quặn đau, giọng chua chát, chỉ cảm thấy từng dòng chất lỏng từ dưới cổ đi lên.

Người đàn ông căng thẳng đứng lên: "Mẹ uống ngụm nước đi."

Bà chậm rãi lắc đầu: "Còn may lên cấp ba có cố gắng, phấn đấu cho mẹ một lần...... Năm chín lăm con đỗ đại học, mẹ hận không thể làm cả trấn...... mấy bà cô xem thường mẹ trong cả trấn...... Mời đến......"

Nửa người trên của Mã Liên bỗng nhổm dậy, nôn ra một ngụm máu tươi.

Cơ thể Cửu Lộ run lên, theo bản năng lùi về phía sau, bả vai bị Trì Kiến nắm chặt.

Tình trạng của Mã Liên có vẻ không ổn, bắt nói năng lộn xộn: "...... Năm bảy sáu khi con sinh ra, nhà không có tiền đi bệnh viện...... Bác gái hàng xóm sang đỡ đẻ...... Mẹ ôm con, bố con không có ở nhà...... Bố con đã cùng người khác chạy mất......"

"Mẹ, mẹ làm sao vậy!"

"Hôm nay...... Đến Tết rồi à?"

Người đàn ông kia đã khóc không thành tiếng, trong tay nắm chặt khăn lông trắng nhuốm máu, gật đầu lung tung.

"Con về nhà ăn tết đi."

Bà nói xong câu này chưa kịp đứng dậy, từng dòng máu tươi từ khóe miệng tràn ra, dọc theo cổ, chảy xuống tấm ga trắng như tuyết.

"Mẹ ——"

Anh ta điên cuồng, bước chân lảo đảo, quên mất chuông bấm trên đầu giường, nghiêng ngả chạy ra cửa: "Bác sĩ, bác sĩ ——"

Anh ta thấy có người lạ đang đứng ngoài cửa, nhưng không quan tâm: "Mau gọi bác sĩ ——"

Cửu Lộ chợt hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt mơ hồ, phía sau không có người, Trì Kiến sớm đã xông ra ngoài.

Mã Liên bị đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ trực ban cùng vài người y tá bước nhanh vào, hơn mười phút sau, bác sĩ Lưu trưởng khoa cũng chạy đến.

Anh ta giữ chặt ông ấy: "Chủ nhiệm Lưu, xin ông nhất định phải cứu được mẹ của tôi." Dù anh ta cố giữ giọng bình tĩnh nhưng cũng không kìm được run rẩy.

Chủ nhiệm Lưu nói: "Anh đừng gấp, để tôi vào xem tình hình thế nào."

Bác sĩ để lại một câu rồi vội vàng đi vào, cửa sắt vô tình đóng lại. Cánh cửa này như ngăn cách "Sự sống" và "Cái chết", làm người ta phải tuyệt vọng.

Đèn "Phòng phẫu thuật" sáng lên, người đàn ông nhìn về phía cửa sắt, "Rầm" một tiếng quỳ gối xuống, không giữ được hình tượng thấp giọng khóc rống......

Lý Cửu Lộ quay người đi lau khóe mắt, đi ra kéo người đàn ông kia nhưng không được.

Hai mắt Trì Kiến đỏ bừng, cơ thể dựa vào vách tường không ra tay trợ giúp, anh lạnh lùng nhìn anh ta, mặt không cảm xúc, trong mắt một chút cảm động hay đồng tình cũng không có. Anh nhớ tới Trần Anh Cúc.

Người đàn ông khóc đến khản cổ, giọng nghẹn ngào.

"Mẹ, nếu mẹ cố gắng sống sót, con sẽ không để mẹ chịu khổ nữa, con đón mẹ về nhà......"

Chính là thời gian không thể trôi ngược, qua đi rồi thì không còn cách nào thay đổi, trên đời này làm gì có "Nếu như". Không nên đợi đến khi có người chết đi mới hiểu được, không có cái gì đã đánh mất mà tìm lại được, không có kỳ tích, càng không có "Nếu như".

"Con muốn phụng dưỡng mà bố mẹ chẳng còn", mới là nỗi đau lớn nhất.

Thời gian chậm rãi trôi đi, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng lên.

Trì Kiến ra ngoài nhận điện thoại, anh cầm di động đi ra cầu thang nghe.

Cửu Lộ ngơ ngác ngồi trên ghế, trong mắt khô khốc.

Cô không nghĩ tới những lời nói đã chuẩn bị trước đó sẽ không có cơ hội nói ra, sủi cảo mang đến đã sớm lạnh, túi hoa quả sặc sỡ đặt trong góc, quả táo rơi đầy đất.

Lại không biết qua bao lâu, Mã Liên tạm thời qua cơn nguy hiểm, được đẩy ra từ phòng phẫu thuật.

Bà lâm vào hôn mê, trực tiếp vào phòng theo dõi.

Trì Kiến và Cửu Lộ không vào nghe bệnh tình, yên lặng rời đi.

Khi từ bệnh viện đi ra, bên ngoài đã là một mảnh trắng xoá. Tâm trạng hai người không còn nhẹ nhàng như lúc mới đến, trong bầu không khí đặc sắc của ngày lễ, cảm giác đè nặng trong ngực càng nhiều.

Ngoại trừ im lặng thì chẳng biết nên nói cái gì, hai người yên tĩnh đi về, cô chìm vào thế giới của chính mình, nên không phát hiện thời gian đã trôi đi.

Trì Kiến: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Cô ngẩng đầu, không biết khi nào, hai người đã đi đến bờ sông.

"Vừa rồi chủ nhiệm Giang gọi đến, hỏi chúng ta vì sao còn chưa về."

"Mấy giờ rồi?" Cô giật mình bừng tỉnh, kéo đồng hồ ra nhìn, rất sợ hãi.

Còn có hơn mười phút nữa là sang năm mới, bất tri bất giác, đã ở trong bệnh viện trông coi gần bốn giờ.

Cửu Lộ muốn đi ra ven đường đón xe, Trì Kiến giữ chặt cô: "Đừng vội, anh đã giải thích với chủ nhiệm Giang rồi."

"Mẹ tôi không giận à?"

"Không." Trì Kiến hất cằm: "Qua bên kia chờ thêm lát nữa."

Con đường này rất lạnh lẽo, tuyết trắng xóa bao trùm mặt đất, mặt sông, cả lan can bên bờ. Trì Kiến dẫm lên lan can thở một hơi, chống khuỷu tay lên, châm một điếu thuốc.

Sương đêm và khói trắng thở ra hòa quyện vào nhau, mùi nicotin trong bóng tối càng thêm nồng đậm.

"Trì Kiến." Cửu Lộ cũng chống lên lan can, đột nhiên hỏi: "Anh nói xem, vì sao người ta lại phải trưởng thành?"

"Vì kiếm tiền cưới vợ." Một câu nói không giống vui đùa, anh lặng lẽ nói ra.

Thật lâu sau, Cửu Lộ nói: "Trưởng thành không tốt chút nào, phải đối mặt với sự ra đi của người thân."

"Đây là cái giá phải trả."

Anh nói xong rất lâu không thấy cô đáp lại, cô đưa lưng về phía anh, dường như mũ lông đã che khuất tất cả biểu cảm trên khuôn mặt cô, cơ thể gầy nhỏ hơi cuộn tròn, có vẻ vô cùng cô độc bất lực.

Đêm nay có lẽ đã gợi lên chuyện thương tâm của cô.

Trì Kiến nhìn thấu cô từ trước tới nay luôn cố tình xây dựng tính cách giả, hờ hững, độc lập, lạnh nhạt, kiên cường...... Đều là giả.

Cổ họng Trì Kiến tắc nghẽn, đặt điếu thuốc lên môi: "Tâm trạng không tốt à?"

"Không phải." Cô cử động, chớp mắt liên tục.

Trì Kiến đứng thẳng người, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu vai cô, thử thăm dò một lát, sau đó từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô. Anh tháo găng tay ra, kéo tay Cửu Lộ, xỏ từng ngón tay cô vào, động tác rất cẩn thận.

"Em không cần cảm thấy cô đơn, tất cả mọi người đều giống nhau." Anh nói.

"Con đường này rất dài, lại khó đi, cũng không phải bước một bước là xong. Mà em chỉ cần vẫn luôn đi về phía trước, thì sẽ đến được nơi em muốn đến."

Vậy sao? Trước mắt Cửu Lộ xuất hiện một hòn đảo nhỏ, có nhìn mãi cũng không thấy mặt biển và tầng tầng lớp lớp sóng biển.

Cô hít hít mũi, ánh mắt dừng trên tay anh, ngón tay anh vì buốt lạnh nên trông có vẻ hơi cứng.

Cửu Lộ bỗng nhiên ngăn động tác của anh lại, dễ như trở bàn tay cởi găng tay ra.

Sống lưng Trì Kiến cứng đờ, giây tiếp theo, tay bị Cửu Lộ nắm lấy.

Cô đặt tay mình lên tay anh, sau đó mở bàn tay to lớn kia ra, úp lòng bàn tay mình lên lòng bàn tay của anh, khép từng ngón từng ngón tay anh lại.

"Lần sau anh nhớ phải mặc nhiều quần áo vào."

Tiếng chuông mừng năm mới reo vang, phía sau tiếng pháo trúc giòn giã, pháo hoa đua nhau nở rộ.

"Được." Anh nghe thấy mình nói thế.

Trì Kiến nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn kia, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, trong lòng anh thậm chí không có một chút ý nghĩ xấu xa nào, chỉ nghĩ đơn thuần, phải sưởi ấm lẫn nhau.

"Lý Cửu Lộ."

"Dạ?"

Cửu Lộ hơi ngẩng đầu lên.

Anh nhìn thẳng phía trước, bình thản nói: "Chúc mừng năm mới."

Hết chương 26

Lời editor: Đọc chương này cảm động quá T.T Quả thật là nước mắt chảy xuôi chứ không bao giờ chảy ngược, người làm cha mẹ luôn hy sinh hết mình vì con cái nhưng không bao giờ có ngược lại. Cuối cùng hai bạn trẻ cũng đến với nhau rồi ~ Ôi tim tớ ~