Tiệm Vằn Thắn Số 444

Chương 15: Diêm Vương Bệ hạ lên tiếng!

Trình Tiểu Hoa bưng chén hoành thánh nhân rau hẹ trứng gà đặt xuống trước mặt Tôn Danh Dương, lúc gã vừa định ăn thì Trình Tiểu Hoa lại dịch bát sang một bên, nói: “Lần trước anh vẫn còn chưa thành toán mười tệ đâu, trả trước đi rồi hẵng ăn.”

Tôn Danh Dương cao giọng nói: “Nực cười, chỉ có mười tệ, bổn sai sao lại quỵt của ngươi. Chờ ta ăn xong rồi tính!”

“Không được! Nếu anh không trả tiền, chén hoành thánh này anh cũng không được ăn. Tiệm của chúng tôi làm ăn nhỏ, không kiếm được bao nhiêu tiền, không chịu nổi ghi nợ.”

Lúc này trong tiệm còn có năm Quỷ sai khác, nghe vậy đều đồng loại quay đầu lại nhìn Tôn Danh Dương.

Có người trêu ghẹo gã: “Tiền của cậu quyên hết cho tổ chức phản Thanh phục Minh rồi à? Thế nên mới không có cả tiền để ăn hoành thánh?”

Quả thật, Tôn Danh Dương đã từng làm vậy. Thời Thanh sơ, gã đem toàn bộ số tiền lương vất vả tiết kiệm mấy năm đi quyên tặng. Kết quả là lúc người ta thấy toàn là Minh tệ đã đuổi đánh gã. Gã hoảng hốt, thi triển phép thuật biến mất ngay trước mặt người ta. Những người đó bị dọa sợ, cũng không dám bàn chuyện phản Thanh phục Minh nữa. Sau này, gã phát hiện mình đã vô ý giúp nhà Thanh loại bỏ một vài tên phản loại liền cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Giờ vết thương cũ bị động vào, Tôn Danh Dương tức giận, trừng mắt nhìn đám Quỷ sai: “Các người đừng có đắc chí! Gần đây ta có tham gia một vụ đầu tư, cực kỳ có triển vọng. Chưa đến một năm có thể kiếm được trăm vạn tệ!”

Tiểu Hoa: “Vậy là tất cả tiền anh có đều mang đi đầu tư nên không có tiền trả hoành thánh?”

“Không phải là không trả mà là trả sau thôi! Chờ ta thu hồi vốn, sẽ trả cô gấp bội.”

Trình Tiểu Hoa mặt mày nhăn lại, bưng chén hoành thánh đi về phía bếp, Tôn Danh Dương vội giữ lại: “Ta còn chưa ăn mà, sao cô lại mang đi?”

Trình Tiểu Hoa không vui nói: “Tiệm của ta không cho ghi nợ!”

Dù sao gã là Quỷ sai, đói cũng không chết được, cùng lắm chỉ hơi khó chịu chút thôi.

Tôn Danh Dương thật sự đói đến gấp gáp, nói khẽ: “Tiền của tôi đã mang đi đầu tư rồi, hay tôi lấy cái khác trả cho cô nhé?”

“Anh có cái gì trả được?”

Tôn Danh Dương xắn tay áo, hai tay duỗi ra, biến ra giấy, bút lông và mực nước: “Ta vẽ một bức tranh cho cô, tạm thay cho tiền hoành thánh nhé.”

Trình Tiểu Hoa nghe vậy lại cất bước muốn đi, Tôn Danh Dương dốc sức thuyết phục.

Trình Tiểu Hoa rơi vào thế bí, nghĩ thầm, dù sao chén hoành thánh này cũng không thể bưng cho người khác ăn được, thôi thì đành miễn cưỡng để gã ăn vậy.

Sau khi ăn xong, Tôn Danh Dương hào hứng múa bút vẩy mực, hơn một tiếng sau thì vẽ xong một bức “Tịch Giang Yên Vũ đồ”. Chính lúc gã cho rằng sẽ nhận được tiếng vỗ tay không ngớt thì lại phát hiện ra khách trong tiệm đều đã rời đi hết rồi.

Trình Tiểu Hoa ngồi ở phía sau quầy thu ngân, ngáp một cái dài: “Vẽ xong rồi hả?” Cô cũng không thông hiểu về quốc họa, nhìn một lát, chỉ cảm thấy cũng coi như là thuận mắt nên cầm lấy, dù sao cũng là đổi bằng ba bát hoành thánh đấy.

Đợi đến ba giờ sáng, lúc chuẩn bị đóng cửa thì cô nghe thấy tiếng chuông thông báo của di động. Trình Tiểu Hoa mở khóa điện thoại, thấy là thông báo của app Địa phủ Tư, hóa ra là Thường Tiểu Bạch tag cô trong nhóm chat.

Thường Tiểu Bạch T3: “@Trình Tiểu Hoa, vừa mở tư liệu thấy chị đã thành nhân viên chính thức, chúc mừng nha!”

Thành nhân viên chính thức? Quả nhiên, vốn từ cấp A1 đã thành cấp A2.

Tư liệu cá nhân cũng có một chút thay đổi:

[Họ tên: Trình Tiểu Hoa

Giới tính: Nữ

Tuổi: 19

Chức vụ: Nhân viên cửa hàng chính thức

Cấp bậc: A2

Linh lực: 10

Nhiệm vụ: 2]

Chỉ là Thường Tiểu Bạch cũng có thể xem tư liệu của cô à?

Trình Tiểu Hoa A2: “@Thường Tiểu Bạch T3, có thể là do chị hoàn thành nhiệm vụ nên được làm nhân viên chính thức. Mà, em cũng có thể xem tư liệu của chị sao?”

Thường Tiểu Bạch T3: “@Trình Tiểu Hoa A2, chỉ cần ấn vào avatar là có thể thấy nè”

Trình Tiểu Hoa cũng thử ấn vào avatar của Thường Tiểu Bạch, quả nhiên tư liệu của cô bé hiện ra:

[ Họ tên: Thường Tiểu Bạch

Giới tính: Nữ

Tuổi: 425

Chức vụ: Quỷ sai

Cấp bậc: T3

Linh lực: 400]

Không ngờ là cô bé có 400 điểm linh lực, có vẻ rất lợi hại. Mà không biết, Diêm Vương bệ hạ - người đứng đầu Minh giới có bao nhiêu linh lực nhỉ?

Trình Tiểu Hoa hiếu kỳ chạm vào avatar của Diêm Vương:

[Tôn xưng: Bệ Hạ

Giới tính: Nam

Tuổi: 10 020

Chức vụ: Diêm Vương

Cấp bậc: -

Linh lực: -]

Trình Tiểu Hoa vô cùng kinh ngạc, vậy mà đã hơn một vạn tuổi. Văn minh Hoa Hạ chỉ mới có hơn năm ngàn năm thôi, thật quá lợi hại!!!

Lúc Trình Tiểu Hoa đang ngẩn người nhìn avatar hoa bỉ ngạn của Diêm Vương, bỗng đóa hoa bỉ ngạn kia sáng lên, sau đó di động rung một cái. Cô chợt phát hiện Diêm Vương Bệ Hạ cao cao tại thượng vừa tag cô!!!

Diêm Vương: “@Trình Tiểu Hoa A2, chào đón người mới gia nhập”

Sau ba giây im lặng, phía dưới đột nhiên nhảy ra một loạt tin nhắn:

Từ Niên T7: “Chào đón!”

Lý Trung T5: “@Trình Tiểu Hoa, hoanh nghênh cô!”

Triệu Trung T3: “Chào mừng đồng nghiệp mới!”

Triệu Nịnh T7: “Chào mừng cô!”

Thâm T2: “Wow, cuối cùng cũng có người mới. @Trình Tiểu Hoa A2, chào mừng!”

Hứa Định T4: “Nhìn tên, đoán đây chắc là một em gái xinh đẹp. @Trình Tiểu Hoa A2 hoan nghênh a!”





Bỗng chốc xuất hiện hơn một ngàn tin nhắn chào mừng cô, có đến vài trăm tin là tag cô vào. Trình Tiểu Hoa sửng sốt, nghĩ bụng: Đồng nghiệp ở Địa phủ Tư thật nhiệt tình quá đi thôi! Vì thế cũng nhanh chóng nhắn một tin: “Cảm ơn mọi người! Tôi sẽ cố gắng nỗ lực làm việc!”

Khung chat riêng với Thường Tiểu Bạch nhảy ra: “Em còn tưởng mình nhìn nhầm cơ chứ, Diêm Vương Bệ Hạ vậy mà lại tag chị!!! Chị Tiểu Hoa thật lợi hại!”

Trình Tiểu Hoa: “Chắc là vì lâu rồi Địa phủ Tư không có nhân viên mới thôi. Haha”

Thường Tiểu Bạch: “Là Diêm Vương Bệ Hạ đấy!!! Em nhận chức đã mấy trăm năm rồi mà còn chưa bao giờ được gặp ngài. Từ sau khi có cái app này, cũng chỉ có những nhân viên tám chuyện với nhau thôi. Những vị lãnh đạo cao cấp kia chưa từng xuất hiện một lần nào cả. Hôm nay nhất định là do có Bệ Hạ mở lời trước nên toàn bộ bọn họ mới gửi tin nhắn đấy. Chính là mấy cái vị T7 đó!!!”

Nghe cô bé nói vậy, Trình Tiểu Hoa có chút mơ hồ, chẳng lẽ mình có sức hút cao vậy sao?