Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
Vân Hi thấy hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng nên không nhịn được liền hỏi: “Tại sao chỉ mặc như thế?”
Đoạn Dịch khẽ giật mình, hắn nghiêng người cúi đầu nhìn mặt nàng, môi hơi cong lên: “Dường như ta cảm thấy… nàng đang quan tâm ta?”
Vân Hi lập tức lùi lại một chút, nàng cũng cong môi lên thầm nghĩ người nào quan tâm chứ? Lúng túng trên mặt cũng thể hiện ra rất rõ ràng.
Đoạn Dịch cười một tiếng, cũng không vạch trần nàng, “Đi thôi, thừa dịp người trong Cố phủ còn ngủ, chúng ta đi xem một chút.”
Hắn đưa tay về phía nàng, ngón tay thon dài như trúc. Vân Hi nhìn nhưng không có phản ứng gì.
“Muốn đi thì phải nắm vững thời gian, nếu bị người gát đêm của Cố phủ hay hộ vệ nhìn thấy thì rất phiền toái.” Hắn nắm tay nàng rồi bước nhanh về phía tường viện, tay của hắn bao phủ toàn bộ tay nàng, bên trong lòng bàn tay lại hơi lạnh, có lẽ vì mặc ít đồ.
Đoạn Dịch lên xuống vài cái đã nhảy ra khỏi Mặc viên. Nhìn hắn rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động nào, nếu như hắn muốn san bằng tường viện của Cố phủ này còn sợ bị mấy tên gác đêm ở đây phát hiện sao? Tám phần là đối phương còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì đã bị hắn ném vào trong góc nào rồi.
Nhờ vào ánh trắng, Đoạn Dịch mang theo Vân Hi thi triển khinh công đến rừng mai của Cố gia, khắp nơi đều tràn ngập hương hoa mai. Vân Hi dõi mắt nhìn lại, dưới ánh trăng hồng mai nở vô cùng rực rỡ, nếu là ban ngày thì nhất định sẽ đẹp như những đám mây lúc ráng chiều, chói lọi mềm mại như tơ.
Đứng ở phía trước, đột nhiên Đoạn Dịch nói: “Mai viên của Cố gia rộng hơn mười mẫu, là mai viên lớn nhất Kinh thành, bởi vậy người của Cố gia vô cùng coi trọng nơi này, gần hai mươi năm nay đều không cho người ngoài phủ tiến vào nửa bước, nếu không được sự cho phép của Cố Quý phi thì cho dù là người bên trong phủ cũng không thể tự ý vào đây được. Người trông coi cũng chỉ cố định hai người. Nhưng lần này Cố Quý phi lại cho hai thị nữ vào Mai viên, còn bố trí trận nữa, không thể không nói là có chút kỳ lạ.”
Vân Hi không lên tiếng, chỉ nhíu mày trầm tư.
“Đi theo ta, chớ tùy tiện đi lại.” Đoạn Dịch thấp giọng nói.
Dưới ánh trăng sáng yên bình, gương mặt hắn đẹp như vẽ, một nhánh Hồng Mai nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu hắn, một người một mai tạo thành một bức tranh hoàn mỹ.
Hắn chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, khóe môi dần dần cong lên dịu dàng nói: “Nhìn gì vậy?”
Vân Hi đưa tay về phía bàn tay của hắn,”Đi thôi.”
Đoạn Dịch nhanh chóng nắm lấy tay nàng rồi cẩn thận dắt nàng đi vào trong Mai viên, vẻ mặt hắn lạnh lùng,”Nơi này có bố trí trận để bắt người nên nàng đừng đi loạn, bước theo dấu chân của ta.”
Vân Hi gật đầu một cái, “Được.”
Đoạn Dịch đi phía trước, nàng ở phía sau, dường như vì chú ý đến nàng nên hắn đi rất chậm, đi hai bước lại quay đầu nhìn Vân Hi một chút.
Hai người đi vào rừng mai được khoảng mười trượng thì Đoạn Dịch dừng lại, hắn phất tay ra hiệu cho Vân Hi dừng lại theo.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Đoạn Dịch bẻ gãy một cành nhỏ trên thân cây mai gần đó, lập tức tảng đá trên mặt đất nhẹ nhàng dịch chuyển, sau đó một tấm gỗ mỏng bắn ra, Đoạn Dịch nhanh chóng kéo Vân Hi nhảy ra xa.
Vài giây sau lại có mấy mũi tên nhỏ đồng loạt bắn ra trúng vào thân cây đối diện.
“Ám khí?” Vân Hi hoảng sợ thầm kêu lên trong lòng,”Cố Quý phi muốn hại người nào?”
Đoạn Dịch rút một chiếc roi nhỏ trong tay áo ra rồi nhổ mấy mũi tên nhỏ kia xuống cầm trong tay, Vân Hi quay đầu sang nhìn, chỉ thấy mấy mũi tên ấy dài chừng hai tấc, được làm từ sắt với màu đen huyền, đầu mũi tên lóe lên ánh sáng màu lam u ám.
“Tại sao phía trên lại có màu lam?” Vân Hi vươn tay ra muốn chạm vào lại bị Đoạn Dịch nắm lại, “Đừng động vào! Phía trên có độc.”
“Có độc?” Nàng hít vào một hơi sâu, Cố Quý Phi lại dùng thủ đoạn hèn hạ này để trừ khử một nữ tử, ngoài ác độc thì còn có hèn hạ.
Bà ta không dám đường đường chính chính tiêu diệt mà lại dùng thủ đoạn thế này.
Đoạn Dịch xoay mũi tên lại, chỉ thấy trên chuôi của chúng có khắc hình con rắn hai đầu rất rõ ràng, trong miệng chúng lại khè ra chiếc lưỡi đỏ thẫm.
Đột nhiên mặt Vân Hi trắng bệch, cơ thể cũng không tự chủ được phát run lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào hình vẽ rắn hai đầu.
Đoạn Dịch phát hiện sự khác lạ của nàng nên ôm chặc nàng, thấp giọng nói: “Lạnh sao? Có muốn ta đưa nàng về trước hay không?”
“Không!”
Đúng là Tìm mòn gót giày mà không thấy, có được lại chẳng tốn chút công lao.
Cơ thể nàng run lên, môi cũng run rẩy, nhưng trong lòng một nửa vui mừng như điên, một nửa lại là đau khổ.
Năm năm trước, một nhóm người che mặt đuổi gϊếŧ cả nhà nàng, nàng may mắn chạy trốn được, lúc tìm thấy thi thể của phụ thân thì trên cổ ông cũng có một mũi tên ngắn khắc hình rắn hai đầu.
Rốt cuộc nàng đã tìm được hung thủ!
Cố Quý phi cho người bố trí chỗ này, như vậy nhất định hung thủ kia có liên quan đến Cố Quý phi.
Thì ra là cha mẹ đang giúp nàng, nàng chạy ra khỏi phủ của Đoạn Dịch, cảm thấy thật xui xẻo khi bị Cố Phi Mặc bắt về Cố phủ, nhưng kỳ thật có lẽ cha mẹ đang giúp nàng tìm ra kẻ thù!
Kẻ thù! Nàng cắn chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, nước mắt từ vành mắt lăn từng giọt xuống má.
Trời xanh có mắt, nàng sẽ không để cha mẹ bị chết không minh bạch! Năm năm trước để mặc cho kẻ thù chạy mất là vì nàng còn nhỏ, năm năm sau nàng sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa, dù có tan xương nát thịt nàng cũng phải đâm chết kẻ thù bằng đôi tay này!
Đoạn Dịch cả kinh vội khoác vai nàng, “Xảy ra chuyện gì?”
Vân Hi hít sâu một hơi: “Có hai người thân của ta, gần nơi họ chết cũng có mũi tên khắc hình rắn hai đầu.”
“Người thân?” Đoạn Dịch kinh ngạc hỏi: “Người thân nào?” Người của Tạ phủ rất lạnh lùng với nàng nên người nàng vừa nhắc không thể nào là họ được.
Vân Hi ngẩn ra, nói cho hắn biết sao? Không! Nàng là quái vật, nàng có thể nói bí mật của mình cho người khác biết ư? Đoạn Dịch sẽ xem nàng là gì? “Tóm lại có hai người như vậy.” Nàng mập mờ lên tiếng.
Đoạn Dịch không hỏi thêm nữa, hắn giơ tay lên lau nước mắt cho nàng rồi lạnh lùng nói: “Cố Quý phi đã tự chui đầu vào rọ.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Nàng đứng chỗ này đừng đi đâu hết nhé, ta vào trong rừng xem một chút.”
Hai tay của Đoạn Dịch khoác lên vai nàng, hắn nghiêm túc dặn dò nàng.
“Đưa ta đi cùng.” Vân Hi nắm lấy tay áo của hắn. Những người đó hại cha mẹ kiếp trước của nàng, làm sao nàng không phá âm mưu của họ được?
Đoạn Dịch nghiêng đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm áo mình, môi hắn khẽ cong, đuôi mày nâng lên: “Sợ ta không cần nàng nữa?”
Mặt Vân Hi đỏ lên, hắn nghĩ gì thế? Trái tim vốn bị lấp kín bởi hoảng sợ cùng bi ai bỗng nhiên giảm xuống không ít, “Ta hiếu kỳ về chuyện này thôi, muốn đi cùng ngài để xem thử.”
Đoạn Dịch nhìn mặt nàng khẽ cười rồi kéo tay của nàng xuống khỏi áo mình, “Nàng cũng thấy rồi đấy, nếu không cẩn thận thì tến sẽ bắn ra, nếu ta dẫn nàng ra khỏi đây ngay bây giờ thì một chút cũng không có vấn đề nào, nhưng mà ta muốn đổi vị trí của toàn bộ pháp trận này.”
Mắt Vân Hi sáng lên: “Đổi được thì chúng ta sẽ khống chế được.”
“Đúng, chúng ta.” Hắn nói, hai chữ chúng ta phát ra thật mạnh.
Vân Hi hơi giật mình, gật đầu một cái: “Ta sẽ đứng ở đây, ngài mau về nhé.”
Đoạn Dịch nhìn nàng rồi xoay người nhanh chóng lao vào trong rừng mai. Chỉ thấy trong vô vàn cành hoa mai đỏ rực, người nọ cứ như đi xuyên qua chúng.
Không biết qua bao lâu thì Đoạn Dịch trở lại, thấy nàng đứng tại chỗ không dám cử động thì không khỏi cau mày: “Thật sự là nàng đứng một chỗ sao?”
Vân Hi chớp mắt mấy cái: “Không phải ngài bảo ta đứng tại chỗ à?”
Đoạn Dịch nhíu mày: “Nàng có thể ngồi tại chỗ mà.”
Vân Hi: “…”
Bị hắn trêu chọc hai lần nên tảng đá đè nặng trong lòng nàng đã nhẹ đi từng chút một, tâm tình không còn đè nén như lúc nhìn thấy hình ảnh rắn hai đầu nữa.
Hai người ra khỏi rừng mai, Đoạn Dịch lại hỏi nàng: “Nàng vẫn muốn tiếp tục ở Cố phủ sao? Mặc dù Tạ phủ có người cải trang thành nàng, không cần nàng phải bận tâm. Nhưng Cố Phi Mặc cũng không phải là tên dễ đối phó, ta không yên lòng.”
Hai mắt hắn sáng quắc, không hề che giấu nỗi lo lắng trên mặt.
Vân Hi tránh né ánh mắt của hắn, “Ta sẽ cẩn thận. Không phải cơ quan pháp trận kia đã bị ngài đổi rồi sao?”
Đoạn Dịch nhìn nàng một lát rồi oán giận nói: “Tính khí thật bướng bỉnh. Theo ý nàng vậy.”
Quả thật đúng như Đoạn Dịch đã nói, bọn họ rời khỏi rừng mai, lúc trở lại Mặc viên thì Cố Phi Mặc đuổi theo ba người kia vẫn chưa về.
Đoạn Dịch gọi một tiếng với người bên kia tường viện: “Thanh Nhất.”
Thanh Nhất nhanh chóng leo tường nhảy vào: “Chủ tử.”
Đoạn Dịch nhìn phòng của Vân Hi rồi nhíu mày, đúng là tên Cố Phi Mặc kia để Hi Hi làm thị nữ sao? Lá gan của hắn to quá rồi! “Chuẩn bị nước nóng, lấy thêm một bộ chăn sạch sẽ và y phục cho nữ tử.”
“Vâng, chủ tử.” Thanh Nhất trả lời rồi nhanh chóng mất hút trong bóng đêm.
Khóe miệng Vân Hi cong lên, hắn thật phiền phức, nàng chỉ ở đây ngày mai thôi mà, mang chăn tới làm gì chứ? Chăn trên giường kia cũng mới đó!
Nàng lại nghĩ tới một chuyện: “Làm sao ngài tìm được ta?”
Sắc mặt Đoạn Dịch lại lạnh đi: “Khuya khoắt như thế mà một thân một mình chạy mất! Nàng không biết bên ngoài rất nguy hiểm sao?”
Vân Hi bị hắn mắng yêu thì đỏ mặt, sau đó mặt nàng lại đen thui, còn nói nàng sao, nếu không phải hắn ức hϊếp nàng, làm sao nàng sẽ sợ đến mức bỏ chạy?
Nàng vừa tức giận vừa xoay đầu không nói lời nào.
Đoạn Dịch nhìn thấy sắc mặt của nàng thì dịu giọng: “Nếu muốn tìm người ở trong Kinh thành mà không tìm được thì bổn vương xuất gia là hòa thượng cho rồi.”
Vân Hi: “…”
Động tác của Thanh Nhất rất nhanh, hắn vác theo một chiếc chăn bông nhảy vào Mặc viên, sau đó ném lên giường rồi trải đều ra.
Vân Hi giật giật môi, có phải Thanh Nhất hay làm chuyện này cho Đoạn Dịch không? Động tác vô cùng thuận thục, một nam tử sắp xếp mền gối có cạnh có góc như vậy, khiến nữ tử cũng cảm thấy không bằng mà…
Thanh Nhất nhìn gương mặt ngạc nhiên của Vân Hi, trong lòng không nhịn được kêu rên.
Hắn cũng không muốn làm đâu, chỉ trách Vương gia nhà hắn không muốn thị nữ nào cả, chỉ cần hắn thôi, cái gì mà giặt quần áo, chải đầu, quét sân lau bàn, trải giường chiếu xếp chăn màn, đều do hắn làm tất cả, Vương gia còn là một người hay xoi mói, bởi thế kỹ năng của hắn cũng càng ngày càng phát triển.
Cũng khó trách người ngoài đồn thổi hắn là sủng lam của Vương gia, sau này hắn còn có thể có lão bà sao?
Thanh Nhất ra vẻ uất ức đi ra ngoài, lúc đi vào lại vác một bao bố trên lưng, một tay xách một thùng nước nóng hổi, tay còn lại mang theo bồn tắm lớn. Bồn tắm ấy còn mới tinh.
Đoạn Dịch ra hiệu cho hắn để thùng nước vào trong phòng, lấy bao bố của hắn rồi mở ra xem, sau đó hỏi: “Là do Thanh Thường chuẩn bị?”
“Vâng.” Thanh Nhất trả lời rồi lui ra khỏi phòng.
Đoạn Dịch để bao bố trên giường, nhìn Vân Hi nói: “Nhìn bụi bẩn trên người nàng kìa, mau đi tắm đi.” Sau đó hắn đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Vân Hi mở bao ra, bên trong là một bộ y phục màu vàng nhạt, kiểu dáng vô cùng hoa mỹ, là loại gấm thượng hạng. Hơn nữa quần áo trong cùng áσ ɭóŧ và vớ cũng dùng loại rất tinh tế. Vân Hi chớp mắt mấy cái, nàng hóa trang là thị nữ của Cố Phi Mặc, có cần thiết phải ăn mặt hoa lệ như vậy không?
Đảo mắt lại thấy áo choàng bị ném trên đất mà Cố Phi Mặc chuẩn bị cho mình cũng có màu sắc giống y phục kia, nàng nhoẻn miệng cười, Đoạn Dịch cố ý chuẩn bị y phục cùng màu để gạt Cố Phi Mặc sao?
Còn nữa, thậm chí Thanh Nhất còn mang bồn tắm đến nữa.
Nàng hoàn toàn im lặng.
Sau khi tắm rửa thay y phục xong, nàng nhìn lại y phục cũ của mình, vừa bẩn vừa rách, trên vai còn có vết chém của Cố Phi Mặc nên không có cách nào mặc được nữa rồi. Nàng cuộn lại rồi ném vào trong lò lửa.
Lúc mở cửa chỉ thấy Đoạn Dịch đứng trước cửa, trong tay còn cầm hòm thuốc, Vân Hi nhìn hộp thuốc khá quen mắt, không phải đây là rương thuốc mà Cố Phi Mặc lấy ở trong tiệm thuốc sao?
Đoạn Dịch nhìn thấu suy nghĩ của nàng nên từ tốn nói: “Khó trách các ngự y nói gần đây họ thường bị mấy trộm, thì ra là do Cố Phi Mặc trộm đi. Mấy loại thuốc quý hiếm này cho hắn dùng thật là lãng phí mà.”
Hắn kéo tay Vân Hi qua, lúc nãy nàng leo cây nên da bị xướt vài chỗ, hắn lấy một bình thuốc trong rương rồi rắc lên vết thương, sau đó kéo một dải lụa trắng bó chặt lại. Kỹ thuật thuần thục không thua một đại phu nào.
Băng bó tay xong hắn lại nắm chân nàng, mặt Vân Hi đỏ lên, “Chân… Để tự ta làm.”
“Nàng xác định nàng làm được?” Đoạn Dịch không để ý tới nàng, tháo giày nàng ra, thấy ba ngón chân bị thương vì va chạm, hai ngón còn lại thì bị gãy móng, long mày nhắn nhíu lại thật chặt.
Hắn nhìn thấy nàng đi khập khiễng lúc đi bộ, biết nàng hoảng loạn chạy vội ra khỏi Vương phủ nên không mang giày, chân không bị thương cũng sẽ sưng lên, nhưng không nghĩ tới nghiêm trọng như thế.
Vân Hi bị hắn cầm chân thì cảm thấy nhột, mặt nàng đỏ lên, lập tức rút chân về, “Ta tự bôi thuốc cũng được. Không có vấn đề gì nghiêm trọng mà.”
Đoạn Dịch vẫn nắm không buông, hắn mở gói thuốc ra rồi thuần thục tách ngón chân, bôi thuốc, băng bó cho nàng, sau đó lại hỏi: “Vấp ở chỗ nào?”
Nàng hơi thẹn thùng, đến chạy đi cũng làm chân bị thương, “Trong phủ của ngài có một vườn hoa có góc, ta chạy vội nên…”
Ánh mắt Đoạn Dịch chìm xuống, hắn gọi người trước cửa: “Thanh Nhất!”
Thanh Nhất thò đầu vào trong: “Chủ tử.”
“Bây giờ ngươi về Vương phủ, đập vườn hoa trước phòng ngủ của bổn vương đi.”
Thanh Nhất đưa tay gãi gãi đầu: “Bây giờ ạ?” Đã là nửa đêm rồi, phá vườn hoa quan trọng như vậy sao?
“Đi ngay đi!”
“Vâng!”
Chân còn chưa được băng bó xong mà mí mắt Vân Hi đã bắt đầu đánh nhau, nàng vừa hoảng sợ vừa mệt mỏi nguyên cả ngày, thế là dụi dụi mắt, nhịn không được tựa lưng vào ghế ngồi.
Đoạn Dịch vươn tay vỗ vào cổ nàng một cái, nàng liền ngã vào ngực hắn.
Hắn nhìn ngoài cửa sổ, trăng đã không còn sáng rõ nữa, trời sẽ nhanh sáng thôi. Hắn đặt Vân Hi lên giường, cởi giày, kéo chăn đắp cho nàng, xong xuôi mới ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Thanh Y nhảy từ nóc nhà xuống, “Chủ tử, Hi tiểu thư muốn ở Cố phủ bao lâu?” Lá gan của Cố Phi Mặc cũng thật lớn, dám cướp Hi tiểu thư giấu trong phủ của mình sao? Hắn ngại mình thanh thản quá lâu rồi?
“Chỉ một ngày thôi. Chơi nhiều cũng không tốt.” Đoạn Dịch nói, “Trông chừng nàng ấy.”
“Vâng, nô tỳ sẽ canh thật kỹ.”
Đoạn Dịch đang muốn ra khỏi Mặc viên, suy nghĩ một chút thì quay ngược lại, bước vào phòng của Cố Phi Mặc, trong phòng hắn ta quay cuồng một trận, sau đó cơ thể của ai đó mới nhẹ nhàng lướt ra khỏi Mặc viên.
Nhưng hắn không trở về phủ Dịch Thân Vương mà đến cửa chính của Cố phủ rồi đập rầm rầm.
Một người làm trực đêm ló đầu ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy Đoạn Dịch thì kinh hãi: “Dịch… Dịch Thân Vương? Sao ngài lại tới đây? Hơn nửa đêm rồi?”
“Thế nào? Bổn vương không thể tới sao? Hôm nay trong phủ của bổn vương có chuyện kỳ lạ nên không ngủ được, muốn đến phủ Thái Sư ở tạm hai ngày.”
Người hầu kia vội vàng mở cửa ra, sau đó dẫn Đoạn Dịch vào phòng khách của phủ, tiếp đến lại đi thông báo cho Thái sư cùng phu nhân.
Lão Thái sư đáng thương cùng Cố phu nhân một đầu tóc trắng đêm muộn bị nữ nhi quấy rầy mệt mỏi vừa chợp mắt ngủ lại bị Đoạn Dịch đến đánh thức.
Hai người mắt còn ngái ngủ run rẩy quỳ lạy.
“Hạ thần… Thần bái kiến Vương gia.” Tuy nhà hắn có nữ nhi thân phận tôn quý, nhưng người này là Thân Vương có thân phận tôn quý nhất Lương Quốc, nếu Tiên Hoàng qua đời muộn nửa năm thì vị này chính là Thiên tử, tuy Thái hậu là kế hậu, nhưng hắn vẫn là đích tử, là trưởng tử đó, Đương kim Hoàng thượng chỉ là người được một mỹ nhân sinh ra mà thôi.
“Không cần đa lễ, tìm phòng nào đó cho Bổn vương ngủ là được.” Vì lòng hiếu kỳ mà nữ nhân kia muốn ở lại Cố phủ để tìm ra kẻ thù, làm sao hắn có thể bỏ nàng được chứ? Không phải như thế là dâng nàng vào miệng hổ hay sao?
Cố Thái sư bò dậy từ dưới đất rồi gọi quản gia: “Dọn dẹp Lạc Anh Cư trong phủ cho Vương gia ở.”
Đoạn Dịch đưa tay ngăn lại: “Bổn Vương hay qua lại với Cố công tử, nghe nói cảnh sắc ở Mặc viên không tệ nên tới viện của hắn đi, chẳng qua không biết Cố công tử có thấy bất tiện không.”
Cố Thái sư kinh ngạc chớp mắt mấy cái, mặc dù Mặc viên rộng rãi nhưng trừ cây thông già bên ngoài thì phong cảnh chung quanh trụi lủi. Cũng bởi vì Cố Phi Mặc thích luyện võ nên ngại trong viện có nhiều hoa sẽ không thực hiện chiêu thức được, mấy năm gần đây đều san bằng thành một khoảng sân rộng trống không.
Chỗ đó là viện đơn giản nhất ở trong phủ, làm sao Dịch Thân Vương lại thích chứ? Mặc dù nghĩ như thế nhưng ông vẫn trả lời: “Được Vương gia coi trọng là phúc khí của nó, không bất tiện đâu. Phòng ở trong Mặc viên rất nhiều, Vương gia cứ yên tâm mà ở.”
Đồng ý với Đoạn Dịch mà Cố Thái sư cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Tại sao Dịch Thân Vương lại thích ở Mặc viên? Hắn là người rất thích phong nhã, bây giờ lại thích chỗ đơn giản như Mặc viên sao? A! Có phải là chú ý đến Cố Phi Mặc nhà ông rồi không? Nếu như thế thì phải làm sao bây giờ? Nhất định ngày mai phải tìm hôn sự thay Cố Phi Mặc mới được, không thể để Dịch Thân Vương đưa nhi tử của ông vào con đường sai trái được. Ông còn phải bồng cháu mà!
“Vậy thì tốt, làm phiền Cố Thái sư sắp xếp.” Đoạn Dịch mỉm cười xoa trán nói.
Vì vậy, Cố Thái sư thầm nguyền rủa 1000 lần không muốn trong lòng nhưng vẫn phân phó quản gia đi sắp xếp mọi chuyện.
Cố phủ vừa yên tĩnh lại phát ra một trận tiếng động lớn. Quản gia mang theo mấy người làm đến Mặc viên dọn dẹp phòng trống, dòn phòng xong lại trải giường chiếu, mang hoa tươi đến, mãi đến lúc gà gáy lần hai mới hoàn thành công việc.
Trong phủ lại có tiếng động ồn ào nên kinh động đến Cố Quý phi, một thị nữ đi thám thính rồi nhanh chóng chạy vào bẩm báo: “Nương nương, trong phủ ồn ào là vì Dịch Thân Vương đến ở nhờ phủ chúng ta.”
Cố Quý phi tức giận ngồi dậy: “Ở nhờ sao? Nghe nói hắn chưa bao giờ vào viện của người khác. Lần này, không phải hắn muốn đối đầu với bản cung đấy chứ?”
Lan Cô thấp thỏi lo lắng đi tới: “Nương nương, có thể nào Dịch Thân Vương đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta hay không?”
“Vậy thì sao chứ? Dù sao, kế hoạch lần này không thể thất bại được.”