“Nói bậy! Nào có ai tự đánh mình? Rõ ràng các ngươi khi dễ tam tiểu thư hiền lành nên đánh nó!” Tạ lão phu nhân tức giận cười lạnh quát một tiếng, lại giục bà tử bên cạnh mình, “Còn không mau kéo đám người này ra ngoài!”
Bà mới tử bỏ việc quản lý nội bộ trong phủ vài năm mà người trong phủ lại dám làm loạn lấn át chủ tử như thế này sao? Nếu truyền ra ngoài phủ, người ta không chỉ nói tam tiểu thư trong phủ hèn yếu vô dụng, mà còn nói người quản lý chuyện nội bộ trong phủ không biết quản người hầu, gia quy bại hoại, chủ không ra chủ, nô tài không ra nô tài.
“Vâng, lão phu nhân!” Mấy bà tử to khỏe vén tay áo lên kéo mấy người làm trong phòng bếp đi ra ngoài.
“Lão phu nhân, nô tỳ bị oan…”
“Oan sao? Hừ, đánh mạnh cho ta!” Tạ lão phu nhân cắn răng gầm lên, mặt của bà còn chưa rửa đâu, những người này lại lo gội đầu, chỉ điểm này thì phải đánh chết rồi.
Rất nhanh sau đó, trong góc viện vang lên tiếng gậy đánh vào da thịt cùng tiếng van xin tha thứ không ngớt.
Vân Hi hạ mi mắt, khóe môi nhỏ đang cong lên cũng kìm nén không dám lộ rõ, nàng nghĩ muốn sống yên bình trong phủ này điều cần làm đầu tiên là phải dọn hết những bọn đầu trâu mặt ngựa kia. Người không đánh nàng, nàng không đánh người, nếu người ta động vào nàng, tuyệt đối nàng sẽ không nương tay!
Bọn nô bộc trong Bách Phúc Viện cũng không hiểu những gì lão phu nhân đang nghĩ, nhìn thấy lão phu nhân làm chủ cho tam tiểu thư, đánh đám người kia thật dã man, ở trong lòng bọn họ thầm oán, chẳng lẽ lão phu nhân bắt đầu thích tam tiểu thư rồi sao? Bỗng dưng bọn họ cảm thấy hơi sợ Vân Hi, lần sau không dám khinh thường nàng ta nữa.
Mà nói đến Thu Cúc khi thấy người trong phòng bếp không tố cáo được, trái lại còn bị đánh, làm sao nàng ta còn dám lên tiếng? Lúc nghe thấy tiếng cây gậy đánh vào mông cùng tiếng rêи ɾỉ của mấy người bị đánh, Thu Cúc lặng lẽ chạy ra khỏi Bách Phúc Viên.
Sau khi An thị nghe được tin này thì nhíu mày lại, Tạ Vân Hi sao? Mượn lão phu nhân để đánh người trong phòng bếp? Từ bao giờ mà lá gan của nó lại lớn như vậy?
An thị nhớ lại bộ dạng gần đây của Tạ Vân Hi, hình ảnh đầu tiên chính là bộ dáng ở Tiêu Viên ngày hôm qua. Nàng ta chỉ nhìn nàng một cái, khóe mắt mỉm cười, môi đỏ cười như không cười…
Đột nhiên, trong lòng bà giật mình, tại sao ánh mắt kia lại rất quen thuộc.
Bà che tay trước ngực, trấn an trái tim đang nhảy loạn, thầm an ủi chính mình.
Không, không thể nào, nhất định là hôm qua phát hiện tấm da người kia không còn hình bản đồ, lo âu một đêm không ngủ ngon giấc nên sinh ra ảo giác. Nhất định là vậy, làm sao nụ cười của Tạ Vân Hi lại giống Tạ Uyển được chứ? Làm sao có thể?
An thị đang phiền não thì có nha đầu đi tới nói: “Phu nhân, cữu cữu của phu nhân nói, muốn dùng dầu thơm của Tây Dương hòa vào nước rửa mặt, nói người mau đưa qua.”
Dầu thơm… Tây… Dương?
Trong lòng An thị lại co rút đau đớn. Dầu thơm kia chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng phải bỏ ra một trăm lượng bạc mới có, bà cắn răng, “Nhanh đi mua đi!”
…
Gió lạnh thổi qua, ban đêm vô cùng yên tĩnh. Hậu viện trong phủ của Binh bộ Thượng Thư đã ít tiếng động ồn ào như lúc ban ngày.
Sau canh hai, trong Hi Viện của Vân Hi.
Hai bà tử chuyên làm việc nặng đang vây quanh lò lửa, ngồi ở chỗ trực đêm của mình, chợt một thân hình mặc đồ đen bay ngang qua trước phòng trực, nhưng khinh công giỏi đến mức hai bà không hề phát hiện ra.
Đang ở trong phòng, Hồng Châu cùng Lục Châu mang một thùng nước nóng đổ xuống thùng tắm lớn ở trong nhà tắm. Vân Hi đóng cửa, đưa tay thử nước một chút rồi sau đó bắt đầu cởϊ áσ.
Bỗng nhiên cửa phòng rung lên dữ dội, bàn tay đang cởϊ áσ của Vân Hi ngừng lại, gương mặt cũng trở nên lạnh hơn, “Chuyện gì?”
“Tiểu thư, làm sao người lại khóa cửa lại chứ? Không muốn nô tỳ giúp người một tay sao?” Là giọng nói của Hồng Châu.
“Không cần đâu, ngươi đi làm ấm giường đi, ta tắm xong sẽ đi ngủ.” Vân Hi nhàn nhạt nói.
“… Vâng.” Gương mặt ở ngoài cửa của Lục châu tỏ vẻ không hiểu, làm sao tiểu thư không muốn nàng hầu hạ tắm rửa chứ? Nhưng nàng ta cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới phòng ngủ của Vân Hi trải giường chiếu.
Vân Hi thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước nàng bị An thị lấy mất tấm bản đồ ở sau lưng, bản đồ bí mật này chỉ có hai tỳ nữ bên cạnh nàng biết, chính là Xuân Yến bị đánh chết và Anh nhi đang không biết tung tích, trong hai người này phải có một người tiết lộ bí mật.
Nàng không dám để cho ai nhìn thấy cơ thể của nàng nữa, hai thị nữ chăm sóc nàng hiện tại là Hồng Châu cùng Lục Châu, thoạt nhìn cũng coi như trung thành, nhưng nàng không dám tín nhiệm quá mức.
Nàng nhẹ nhàng cởϊ áσ quần ra, đi tới trước một cái gương cao ngang người, nàng quay lưng nhìn phía sau của mình.
Trong phòng tắm có ba cây nến cao rất sáng, trong hơi nước mờ ảo, loáng thoáng có thể thấy được da thịt trắng như tuyết của thiếu nữ, mà sau lưng… lại có một tấm bản đồ. Bản đồ này giống như tấm phía sau lưng của Tạ Uyển như đúc.
Trong đêm nàng tỉnh lại, nàng ngồi một mình trong phòng tắm, lúc nhìn vào trong gương thì kinh sợ vì tưởng như mình chưa từng chết đi. Nếu không phải gương mặt hiện tại hơi khác so với trước kia thì nàng cho rằng nàng vẫn là Tạ Uyển, là người ở Tiêu Viên của Tạ phủ.
Rõ ràng lưng của người trong gương rất trơn bóng, nhưng dần dần hiện ra nhiều hoa văn, từ từ tạo thành một tấm bản đồ, phía trên có sông, có núi đồi, có rừng cây um tùm, có chữ viết cổ quái.
Nàng run rẩy vươn tay tới định vuốt sau lưng nhưng không chạm vào được, kiếp trước, nơi này đã bị người ta lột da. Đời này, bản đồ lại hiện lên như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Là kiếp trước còn oán hận quá sâu nên không thể để cho An thị được như ý, hay là Tạ Vân Hi có liên kết với Tạ Uyển?
vân Hi ngồi trong thùng nước nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ, cho đến khi nước lạnh nàng mới hồi phục lại tinh thần, nàng bước ra khỏi thùng nước, tay với lấy khăn vải chuẩn bị lau khô cơ thể, liền nghe Lục Châu ở phía ngoài lo lắng hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư tắm xong chưa?”
Chắc là nàng tắm rất lâu rồi, Lục Châu không yên lòng nên mới hỏi vậy.
“Rồi…”
Vân Hi còn chưa nói hết câu đã phát hiện bên trong phòng tắm còn có tiếng hít thở của ai đó.
Là tiếng của một nam tử… Có chút quen thuộc.
Nàng kinh hãi, vừa sợ khi người ta nhìn thấy cơ thể, vừa sợ người ta sẽ thấy bí mật sau lưng.
Nàng không để ý đến nước vẫn còn đọng trên người, nắm lấy quần áo trên giá mặc vội vào người.
“Tiểu thư, người có ổn không? Tiểu thư…” Lục Châu gõ mạnh vào cửa, rõ ràng nàng không nghe người bên trong trả lời chữ “rồi” kia, vì vậy càng thêm lo lắng.
Lúc này Vân Hi lại không có thời gian trả lời, nàng che kín thân thể tìm nơi người kia đang lẩn trốn. Lúc bên trái lúc bên phải, lúc cao lúc thấp, khinh công người này cao như thế sao?
“Tiểu thư?” Lục Châu đứng ở ngoài phòng tắm gấp đến mức giậm chân, “Hồng Châu, mau gọi hai bà tử giữ cửa tới, có phải tiểu thư xảy ra chuyện gì hay không? Người vào phòng tắm nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa ra!”
“Các hạ là người nào? Tại sao lại nấp trong phòng tắm dòm ngó ta?” Vân Hi hạ giọng hỏi, trong lòng biết rõ võ công của đối phương không thể nào không nghe được giọng nói của nàng, “Nếu vẫn không xuất hiện, ta sẽ gọi thị nữ vào.”
Cùng lắm thì lưới rách cá chết, cũng không thể không khỏi chịu nhục.
“Tổn hại đối phương một vạn, tự hủy bản thân tám trăm, thật là một biện pháp hạ sách. Tam tiểu thư của Tạ phủ nhìn như đóa hoa Ngọc Lan, nhưng thật ra là một đóa Mạn Đà La*” Một giọng nói lười nhác nhưng trầm thấp của nam tử vang lên sau lưng nàng.
* Mạn Đà La: Chính là hoa bỉ ngạn trắng. Loài hoa này có độc. Ý chỉ nhìn Vân Hi trong sáng như Ngọc Lan, nhưng thật ra lại có độc bên trong.