Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 92: Thủ khoa từ phòng nồi hơi bước ra

Lý Diệu thật sự là đang sửa nồi hơi.

Hắn là một trong những thí sinh nộp bài sớm nhất cả Tinh Diệu Liên Bang, cuộc thi đại học tiến hành được hơn 3 giờ, hắn đã hoàn thành xong toàn bộ đề thi, phủi mông một cái rời khỏi phòng học.

Còn hai giờ kết thúc kì thi, Lý Diệu không có gì làm, dứt khoát chắp hai tay sau lưng, vô tư tự tại đi chậm trong sân trường, bất giác đi tới nhà tắm bỏ hoang phía sau trường học.

Khi khu Khôi Nham phồn hoa nhất, trường trung học Quảng Công Tử Đệ từng có hơn mười ngàn học sinh, trong khu sinh hoạt phía sau trường học, xây một nhà tắm quy mô lớn, bình thường phục vụ cho học sinh, ngày nghỉ cũng mở ra cho xã hội.

Nhưng, theo sự khô kiệt của khoáng sản, khu Khôi Nham dần dần suy sụp, học sinh trường trung học Quảng Công Tử Đệ càng ngày càng ít, đến tắm rửa lác đác vài người, vì hai ba con mèo mà mở một hồ nước nóng thật sự không thỏa đáng, không biết từ khi nào, nhà tắm đã đóng cửa.

Lại trải qua mấy chục năm hoang phế, phòng nồi hơi phụ trách cung cấp nguồn nhiệt cho nhà tắm cũng rỉ sét loang lổ, phủ đầy mạng nhện cùng bụi bặm.

Lý Diệu tùy tiện nhìn phòng lò hơi xuyên qua cửa sổ thủy tinh không trọn vẹn, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, tầm mắt dừng lại trên nồi hơi đen sì.

Hắn phát hiện trong phòng lò hơi đặt một lò hơi “hỏa hùng” được luyện chế hơn 90 năm trước, loại nồi hơi này là một trong những pháp bảo dân dụng đầu tiên sử dụng cơ cấu phù trận lập thể, trong lõi nồi hơi, lắp hai tầng Hỏa Diễm phù trận trên dưới, có thể liên tục không ngừng phát ra nhiệt năng, độ ấm vô cùng ổn định, kết cấu này có thể nói là kinh điển.

Lý Diệu trước kia chỉ thấy qua hình giải phẫu của mẫu lò hơi này trong sách vở, cho tới bây giờ chưa từng thấy máy thực sự.

Là một fan pháp bảo, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội lớn này.

Cửa phòng lò hơi căn bản không khóa, chỉ là trục cửa đều bị sét, Lý Diệu dùng sức đẩy, cửa “két két” mở ra, bụi trong phòng lò hơi tung bay, còn “chít chít” bay ra mấy con dơi và chim nhỏ.

Một chú chim nhỏ còn ị một bãi trên đầu Lý Diệu.

Lý Diệu cũng chẳng quan tâm nhiều, hai mắt nhấp nháy tỏa sáng, giống như chuột phát hiện lu gạo, không màn tất cả nhào qua, ôm lấy nồi hơi “hỏa hùng”, tập trung tinh thần nghiên cứu.

Suốt hơn ba giờ, hắn đều đắm chìm trong thế giới pháp bảo kỳ diệu.

Nồi hơi hỏa hùng mặc dù là pháp bảo dân dụng gần một trăm năm, nhưng kết cấu hai tầng phù trận lại vô cùng huyền diệu, tổng cộng ba mươi sáu Hỏa Diễm phù trận liên kết thông qua hơn một trăm tinh tuyến sợi cưc mảnh, có thể nói là rút dây động rừng, mỗi một chỗ thiết kế đều khiến Lý Diệu hiểu được nhiều điều, vô cùng đã nghiện.

Trong vô tình, Lý Diệu chổng mông lên, cả người bò vào trong nồi hơi, trên mặt, trên tay, trên người hắn dính đầy mỡ, mặt xám mày tro, chỉ còn lại có hai hàm răng chỉnh tề vẫn là màu trắng, nhìn qua muốn bao nhiêu lôi thôi có bấy nhiêu lôi thôi.

Ánh mắt của hắn lại càng lúc càng sáng, mười ngón tay mềm mại như lông ngỗng, lướt nhẹ qua tinh tuyến, giống như nhạc công cao siêu khẽ vuốt dây đàn, gảy ra âm nhạc tuyệt vời.

Trong mơ hồ, hắn dường như nắm được sự tinh túy của kết cấu phù trận lập thể, nồi hơi lớn như vậy biến thành linh kiện mờ mờ, sâu trong não bộ của hắn không ngừng phân chia, phiêu tán, lại tổ hợp, vận hành lần nữa.

“Thì ra là như vậy, thiết kế kết cấu này quá vi diệu rồi, đem Hỏa Hệ linh năng tiêu tán ra thu trở về một lần nữa, phòng ngừa linh năng lãng phí ở trình độ lớn nhất, thật sự là thiết kế thần kỳ!” Lý Diệu tấm tắc thán phục.

“Bạn học Lý Diệu? Bạn học Lý Diệu? Lý Diệu!”

Hiệu trưởng Mao chạy tới mặt đỏ tai hồng, thở hồng hộc, tay chống đầu gối đứng nghỉ ở cửa phòng nồi hơi một lúc lâu, kêu hắn mấy tiếng cũng không phản ứng, thật sự hết cách rồi, đánh giá xung quanh một chút, xách lên một cây gậy đốt lửa, chọc nhẹ lên mông Lý Diệu một cái.

“Bạn học Lý Diệu!”

“Đợi một chút, hiệu trưởng Mao, có chuyện gì cũng đợi một chút, tôi sắp hiểu ra rồi, là như vậy, thì ra là như vậy... Thật lợi hại! Sao tôi không nghĩ ra sớm nhỉ, thì ra đây là tác dụng của ba sợi tinh tuyến!”

Lý Diệu vỗ đùi, cũng không quay đầu lại, vô cùng hưng phấn nói:

“Hiệu trưởng Mao, ông chờ một chút, tôi tuyệt đối chắc chắn có thể sửa được cái nồi hơi này, cam đoan giống như mới!”

Hiệu trưởng Mao dở khóc dở cười, hét lớn một tiếng:

“Lý Diệu! Đến lúc nào rồi, cậu còn sửa nồi hơi gì nữa? Mau ra đây nhận phỏng vấn, cậu trở thành thủ khoa đại học thành Phù Qua rồi!”

“Đừng ồn ào, trong nồi hơi có tiếng vang, rung đến tôi đau đầu, chuyện lớn gì cũng chờ tôi sửa xong nồi hơi hãy nói, không phải chỉ là thủ khoa đại... Cái gì? Tôi là thủ khoa đại học!”

Lý Diệu trong nồi hơi phát ra tiếng la inh ỏi, hưng phấn nhảy lên một cái.

Lại nghe “đùng” một tiếng, cả phòng nồi hơi đều rung lên, trên xà nhà tro bụi lả tả bay xuống.

Lý Diệu đã quên chính mình còn trong nồi hơi, đầu đυ.ng mạnh vào tấm thép, đυ.ng tới nồi hơi lồi lên, đỉnh đầu cũng sưng lên một cục.

Lý Diệu chẳng quan tâm đau đớn, ôm đầu từ nồi hơi bò ra, hít hai hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, bắt lấy bả vai của hiệu trưởng Mao dùng sức lay:

“Hiệu trưởng, tôi thật sự là thủ khoa đại học thành Phù Qua?”

“Ôi, ôi, ôi, cậu muốn đem bộ xương già này của tôi phá hủy hay sao? Có phải hay không cậu tự mình lên mạng xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Hiệu trưởng Mao đau đến chảy nước mắt.

Lý Diệu vội vàng buông tay, hơi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, một mảnh tro bụi bay ra từ mái tóc loạn xì ngầu, hắn mở tinh não ra, vào trang chuyên dụng thi đại học, nhập mã học tịch của mình, nhấn xác nhận, rất nhanh nhảy ra thành tích và bảng xếp hạng.

“ Lý Diệu trường trung học Quảng Công Tử Đệ thành Phù Qua, tổng điểm thi đại học 781, độ phát triển linh căn 92%, thành tích cuối cùng 718.52, hạng nhất toàn thành phố!”

“Quá tuyệt vời!”

Lý Diệu kích động vô cùng, hai chân phát lực, lộn nhào liên tiếp ba cái, sau đó nhảy lên cao ba mét, ở giữa không trung mạnh mẽ khua tay.

Bộ dáng kia giống như là một con tinh tinh trải qua chém gϊếŧ, rốt cục ngồi lên được ngai vàng!

“Tôi thành công rồi!”

“Trong vòng một tháng, tôi từ một phế nhân độ phát triển linh căn 7%, một lần nữa trở thành thiên tài tu luyện độ phát triển linh căn 92%, hơn nữa đạt được danh hiệu thủ khoa đại học thành Phù Qua!”

“Tôi không có phụ lòng tin tưởng của Tôn Bưu, Bành Hải, Đinh Linh Đang, Vương gia gia và hiệu trưởng Mao!”

“Quan trọng nhất là tôi lại tiến tới gần ước mơ thêm một bước, thành tích này, toàn bộ chuyên ngành cửu đại tôi cũng có thể tùy ý chọn lựa!”

“Bạn học Lý Diệu, cậu bình tĩnh một chút, bên ngoài còn có hon trăm nhà báo chờ phỏng vấn cậu... cậu đừng kích động, bình tĩnh, ngàn vạn lần bình tĩnh!” Hiệu trưởng Mao run cầm cập nói.

Hắn bảo Lý Diệu bình tĩnh, nhưng bộ dáng của hắn cũng giống như vừa mới tiêm vào thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ liều lượng cao, đỏ mặt tía tai, tay chân run rẩy, kích động tới cực điểm.

Thủ khoa đại học đó. Trường trung học Quảng Công Tử Đệ thành Phù Qua xây dựng hơn trăm năm tới nay, đừng nói thủ khoa đại học, cả top 1000 cũng chưa có một ai, bảo hiệu trưởng Mao sao có thể bình tĩnh, sao có thể bình tĩnh?

Nếu không phải tuổi già sức yếu, hắn hận không thể cũng giống như Lý Diệu lộn nhào mấy cái!

Nghe xong lời của hiệu trưởng Mao..., Lý Diệu hít sâu một hơi, dùng sức chà xát hai má, tự lẩm bẩm:

“Bình tĩnh, bình tĩnh, không phải chỉ là một thủ khoa thành Phù Qua nho nhỏ sao? Tôi chính là muốn trở thành luyện khí đại sư nổi tiếng Liên Bang, rung động toàn bộ người Thiên Nguyên giới, trường hợp nhỏ này liền kích động đến không biết đông tây nam bắc, quá mất mặt rồi...”

Nói thì nói như thế, trên mặt Lý Diệu vẫn nổi lên nụ cười thật thà chất phác, mặt đen như mực phối với hàm răng trắng sáng, trông như một tên ngốc.

Thấy hắn có chút phơi phới, hiệu trưởng Mao nhắc nhở nói:

“Bạn học Lý Diệu, tôi vừa rồi nghe những nhà báo kia bàn luận, bọn họ hình như rất hứng thú với mối quan hệ giữa cậu và trường trung học Xích Tiêu, đợi một lát lúc phát biểu cậu chú ý một chút, cố gắng đừng nói lời đắc tội người khác, dù sao mọi người không có thù oán sâu nặng, hoàn toàn vạch mặt cũng không tốt, cậu hiểu chứ?”

“Ồ?”

Nghe được bốn chữ “trung học Xích Tiêu”, Lý Diệu ngẩn người, thu hồi nụ cười, đáy mắt toát ra hai tia sáng quỷ dị, bước nhanh ra khỏi phòng nồi hơi.

Một đoàn nhà báo giống như là chó hoang mất cương, tranh nhau phóng tới phòng nồi hơi.

“Bạn học Lý Diệu! Bạn học Lý Diệu! Mời nhận phỏng vấn của chúng tôi!”

Lý Diệu tâm tư thay đổi thật nhanh, nhanh chóng nghĩ sẵn trong đầu, sau một lát, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến ra đón.

Vội ho một tiếng, đang muốn phát biểu, một đoàn nhà báo lại đối với hắn nhìn mà không thấy, giống như nước sông gặp đá ngầm, tự động tách ra, lách qua hai bên hắn.

“Bạn học Lý Diệu, cậu ở đâu? Mời ra đây nhận phỏng vấn của tôi đi!”

Lý Diệu có chút lúng túng giơ tay phải lên:

“Tôi ở đây!”

“Ở đâu? Chúng tôi không thấy cậu bạn học Lý Diệu!”

Một đoàn nhà báo vây quanh bao bọc Lý Diệu, mấy chục ánh mắt nghi hoặc từ bên cạnh Lý Diệu đảo qua, chỉ là không có ánh mắt nào dừng trên người hắn.

Cũng không thể trách các nhà báo có mắt không tròng, thật sự tạo hình của Lý Diệu giờ phút này hoàn toàn khác xa “thủ khoa đại học” mà mọi người chú ý..

Cả người hắn đen sì, như vừa mới đào than ba ngày ba đêm, tóc rối tung, giữa đầu bị sưng một cục to, trên vai còn có một bãi phân chim, cả y phục cũng không biết khi nào thì bị linh kiện gỉ sét của nồi hơi rạch thủng cái lỗ to, muốn bao nhiêu mộc mạc có bấy nhiêu mộc mạc, muốn bao nhiêu sa sút có bấy nhiêu sa sút.

Nhà báo đưa mắt nhìn nhau, ước chừng tìm hơn nửa phút, tầm mắt mới từ từ ngừng trên người Lý Diệu, một nữ nhà báo có chút chần chờ lấy khăn ước từ trong túi ra đưa qua:

“Cậu... là bạn học Lý Diệu?”

Lý Diệu nói tiếng cám ơn, nhận lấy khăn ướt dùng sức lau lau mười mấy giây, cuối cùng đem mặt đen như mực lau thành mèo mướp, lờ mờ có thể nhận ra ngũ quan.

Lý Diệu là người nổi tiếng thành Phù Qua, lúc hắn hôn mê rất nhiều nhà báo đều tới bệnh viện thăm hắn, bài viết “Yêu tinh lóe lên một cái rồi biến mất” đúng là được viết từ tay một trong những nhà báo đó.

Lập tức liền có người kêu lên:

“Đúng vậy, là Lý Diệu!”

Lúc này toàn bộ nhà báo đều hai mắt phát sáng, tranh nhau xúm lại đây, từng chiếc khuếch âm tinh như trượng bát xà mâu đâm về hướng Lý Diệu, nữ phóng viên đưa khăn ướt cho hắn lại càng gần quan được ban lộc, ôm bả vai Lý Diệu, đem một chiếc khuếch âm thanh tinh đặt giữa hai người.

“Bạn học Lý Diệu, biểu hiện của cậu trong cuộc thi đại học năm nay, có thể nói là thần ma hiện thân, nghịch chuyển siêu cấp lớn, khiến cho mọi người hoàn toàn điên cuồng! Mọi người đối mọi việc của cậu đều hết sức tò mò, nhưng chúng tôi quan tâm nhất là vì sao cậu nghỉ học tại trường trung học Xích Tiêu, lại đi tới ngôi trường không có danh tiếng này? Phải biết rằng, trường trung học Xích Tiêu là trường nổi tiếng thành Phù Qua, thực lực tổng hợp hàng năm xếp trong top 3, mà trường Quảng Công Tử Đệ đã đứng chót toàn thành phố liên tục mười mấy năm, xin hỏi có ẩn tình gì trong đó hay không?”