Edit: Kriez
Thừa An năm hai mươi.
Trong thời tiết xuân về hoa nở, ban đêm Liên Thái sư đang ngủ thì qua đời.
Nhân sinh thất thập cổ lai hy. (ngày xưa hiếm ai sống được đến bảy mươi tuổi.)
Kia cũng chính là sinh thần của lão.
Thời điểm sinh ra dùng tiếng khóc nỉ non tuyên cáo đến thế giới này, thời điêm ra đi, cũng là an an tĩnh tĩnh.
Thế giới bên ngoài ồn ào náo động như vậy, nhưng bên tai Liêm Thái sư chỉ vang lên đạn khúc vài thập niên trước có một người ở trước mặt lão đàn – .
Tuy rằng biết đây không phải là đàn cho mình nghe, nhưng làn điệu uyển chuyển duyên dáng như vậy, lại làm cho lão vĩnh viễn vô pháp quên đi.
“Nhuy Chi…… Nhuy Chi……” Thanh âm Liêm Thái sư khàn khàn nhẹ nhàng gọi, nhưng tiếng động ồn ào trong vườn đem thanh âm của lão che giấu, người canh giữ ngoài cửa căn bản không hề nghe thấy.
Ngoài cửa sổ ánh trăng đang chiếu, hoa đang nở, cây xanh đưa bóng, cả thế giới im lặng, bên trong chỉ có người kia, Liêm Thái sư ở thế giới này vượt qua bảy mươi năm, con cháu cả sảnh đường, phú quý đến cực điểm, lúc sắp chết, tất cả mọi thứ đều hóa thành hư vô, riêng chỉ có người kia tồn tại.
Bởi vì Tam tử Tứ tứ rất có năng lực, cho nên Liêm phủ vẫn thỉnh vượng như trước.
Giống như khi sinh ra chúng ta chỉ có thân thể này mang đến, khi chết đi, chúng ta chỉ có thể mang theo tình yêu và hồi ức.
Phải rời khỏi, lão không có cảm giác bi thương, chỉ là hy vọng, nếu còn có thể nhìn thấy người kia, lão muốn nói cho y biết, ta vẫn yêu ngươi, ngươi không cần đi yêu người khác.
Cùng với Hỉ Nhạc, Hoàng đế cũng đến bái lạy vị cựu thần này.
Tại một mảnh tiếng khóc bi thương, tâm Hoàng đế chỉ còn bình tĩnh.
Ban đêm, Sở Tụ ngủ ở bên cạnh hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy thế giới này chính là tốt đẹp, chỉ cần cậu còn tại.
Hoàng đế biết chính mình đang nằm mơ, vì mộng này hắn đã mơ vài lần.
Trong ngự hoa viên, mẫu đơn vừa lúc nở, phụ hoàng đang ôm đứa nhỏ nghe quý phi của hắn đánh đàn.
Mạc Vũ Hạo tránh ở một bên gốc cây đứng nhìn, nhìn ba người hòa thuận kia.
Dịch quý phi là nữ nhân xinh đẹp nhất hắn từng gặp, nàng mặc một thân áo trắng, trên người không có bội sức gì, tóc cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ mun cài lên, nàng không giống những phi tần khác hồng trang diễm mạt, cũng không có phục hoa chuế sức, nhưng là nàng ngồi ở chỗ kia, trên mặt thậm chí còn không có dáng cười, Mạc Vũ Hạo cảm thấy nàng chính là nữ nhân xinh đẹp, giống như thiên tiên hạ phàm.
Lúc trước Mạc Vũ Hạo chưa từng thấy Dịch quý phi cười, nhưng là, cũng không có nghe người ta nói Dịch quý phi không cười.
Mạc Vũ Hạo nghĩ, vị mỹ nhân được phụ hoàng sủng ái này nói không chừng chỉ cười với mình phụ hoàng.
Đạn khúc được hai bài, đã có người tìm tới phụ hoàng đến ngự thư phòng nghị sự, nhìn ra được, phụ hoàng không nguyện ý rời đi nữ nhân hắn tâm ái, nhưng là, cơ nghiệp đế quốc hắn cũng không thể không quan tâm, bằng không sẽ có triều thần tham tấu, bách tính sẽ bàn luận, nói nữ nhân phụ hoàng sủng ái là yêu phi, là mê hoặc hoàng đế.
Lúc đó Mạc Vũ Hạo đã mười một tuổi, đế vương thuật cũng đã học nhiều năm, nhóm phu tử cũng dạy hắn này nọ rất nhiều, mẫu thân cũng ghé vào tai hắn nói rất nhiều đạo lý, nên những điều này hắn đều hiểu được.
Tỷ như ngự nhân thuật*, tỷ như lấy cơ nghiệp tổ tông làm trọng, tỷ như
thủy năng tái thuyền, diệc năng phúc thuyền**, tỷ như không thể dễ dàng tin nữ tử, không thể chuyên sủng hậu phi……
(*)
Thuật chế ngự người khác.
(**)
Sức nước có thể đẩy thuyền đi, nhưng cũng có thể đánh thuyền chìm.
Mạc Vũ Hạo biết mỗi ngày phụ hoàng trông giữ bên Dịch quý phi là không đúng, hắn biết mẫu hậu luôn rơi lệ, mẫu hậu ở trước mặt hắn nói, nếu hắn còn nhìn đến ta…
Phụ hoàng theo thái giám đi rồi, Dịch quý phi cũng không đàn nữa, đạn khúc nhu hòa uyển chuyển như vậy, Mạc Vũ Hạo chưa từng được nghe qua.
Hắn nghĩ, có lẽ đây là đạn khúc của Cẩm Quốc, cho nên mới vui vẻ mềm mại như nước thế này.
Dịch quý phi ngồi ở ghế nằm trên đình,
trong lòng nàng ôm đứa nhỏ, trên mặt đều là một vẻ ôn nhu.
Mạc Vũ Hạo biết, đứa nhỏ kia chính là đệ đệ mình, tên là Mạc Vũ Trạch, nhũ danh gọi là bảo bảo.
Chính mình lại không có nhũ danh, bởi vì khi sinh ra đã là trưởng hoàng tử, sau đó chính là Thái tử, mẫu hậu cũng không có cấp chính mình nhũ danh, cũng không để người khác kêu nhũ danh của mình, trừ bỏ phụ hoàng mẫu hậu, cũng không có người khác kêu nhũ danh của hắn.
Nhưng là, hiện tại, nhóm cung nhân đều đang nói, mẫu hậu cũng nhắc nhở hắn, phụ hoàng muốn phế đi Thái tử vị, để cho đứa bé còn mang tả lót kia thay thế.
Mạc Vũ Hạo có chút hận hài tử kia, dựa vào cái gì đứa bé đó có thể có được nhiều thứ như vậy, còn được yêu mến của phụ hoàng, được phụ hoàng ôm ấp, còn có nhũ danh, mẫu phi của bé cũng thương bé như vậy…
Mạc Vũ Hạo không biết khi đó chính mình nghĩ như thế nào, hắn từ sau cây đi ra.
“Thái tử điện hạ! Muốn đến uống chút trà không?”
Thời điểm Dịch quý phi hướng hắn mời đến, hắn cũng không cự tuyệt mà bước vào tòa bạch ngọc đình.
Hắn biết hắn không thể tùy tiện uống đồ của người khác trong cung, nhưng là, hắn không có cự tuyệt, chắc là nhìn thấy phụ hoàng cũng vừa mới uống nước trà này, cho nên, hắn mới không có bất luận đề phòng gì đi, có lẽ, từ trong đáy lòng hắn cũng không muốn đề phòng.
Hắn uống trà, cũng ngồi trên ghế nghe các nữ nhạc công đàn.
“Các nàng đàn cái gì?” Mạc Vũ Hạo nhìn Dịch quý phi, hỏi.
“Là một thủ khúc dân gian của Cẩm Quốc, tên ‘Tri nhạc’.” Dịch quý phi ôm đứa nhỏ trong lòng, nhìn Mạc Vũ Hạo cũng là vẻ mặt ôn nhu, điều này làm cho trong lòng hắn dâng lên một cỗ ấm áp, đó là một loại cảm giác rất ít có trong hoàng cung, cho dù là mẫu hậu hắn, hắn cũng chỉ là cảm thấy tôn kính.
“Vì sao tên là ‘Tri nhạc’?”
“Ta là muốn cho bảo bảo nghe, để sau này bảo bảo có thể thưởng nhạc.” Dịch quý phi nhìn đứa nhỏ trong lòng, khóe miệng nhếch lên tươi cười.
Mạc Vũ Hạo nhìn nụ cười của Dịch quý phi, nhìn chằm chằm nàng vẫn không nhúc nhích, cảm thấy trong hậu cung có nữ nhân như vậy, có lẽ nàng là người xinh đẹp nhất, phụ hoàng sủng ái nàng cũng là không sai.
Nữ nhạc công lại bắt đầu đạn một khúc, nhạc thanh du dương nhu hòa.
Thời tiết buổi chiều vãn xuân, gió rất nhỏ, thái dương ấm áp dạt chiếu vào đình, Mạc Vũ Hạo ngồi, lẳng lặng nghe không nói gì, kỳ thất, buổi chiều này hắn phải đi luyện tập kỵ xạ*, nhưng hắn không muốn đi.
(*)Cưỡi ngựa bắn cung.
“Bảo bảo tỉnh!” Dịch quý phi nhẹ nhàng nói xong, đùa với đứa nhỏ trong lòng.
“Vì sao phải gọi bé là ‘bảo bảo’?” Mạc Vũ Hạo không có đứng dậy, nên nhìn không thấy được mặt đứa nhỏ, hắn nhìn Dịch quý phi hỏi.
“Nhìn bé, liền muốn gọi là bảo bảo, Hoàng hậu nương nương nhìn đến Thái tử điện hạ, trong lòng nhất định cũng muốn gọi ngươi là ‘bảo bảo’. Không tin, lần sau Thái tử điện hạ cứ hỏi Hoàng hậu nương nương.” Dịch quý phi nói xong, tươi cười trên mặt càng sâu thêm một chút, Mạc Vũ Hạo nghĩ, nguyên lai Dịch quý phi đối với đứa nhỏ này cũng sẽ cười.
“Muốn ôm bé một cái không?” Dịch quý phi nhìn Mạc Vũ Hạo nói.
Mạc Vũ Hạo sửng sốt một chút mới đứng dậy, nói, “Sẽ không xảy ra vấn đề chứ?”
“Bé cũng đã một tuổi, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không sao.” Dịch quý phi đưa đứa nhỏ trong tay giao cho Mạc Vũ Hạo.
Mạc Vũ Hạo nhìn đứa nhỏ trong lòng, trừng lớn mắt.
Ánh mắt đứa nhỏ thật to tròn tròn nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn nộn nộn đỏ bừng, miệng cùng mũi đều rất nhỏ, liếc mắt nhìn một cái giống như chỉ thấy trên mặt có đôi mắt là to nhất.
“Bảo bảo thực thích Thái tử ca ca.” Dịch quý phi xoay người ở một bên nhìn.
“Nha nha……” Tiểu tử kia đem tay bé nhỏ từ trong bọc y phục của bé vươn ra, huy huy hai cái, trong miệng cũng phát ra âm tiết đơn lẽ.
Mạc Vũ Hạo biết, thời điểm đứa bé này sinh ra là sinh non, thân thể từ lúc đó cho đến giờ cũng không tốt, có một lần tưởng đã chết yểu, nhưng hiện tại cũng là một tuổi, bé vẫn chưa đi được, vẫn được bọc ở trong tả lót, bé cũng không nói chuyện, chỉ biết nha nha kêu hai tiếng. Người khác nói đứa nhỏ này về sau không chừng sẽ là ngốc tử, nhưng là, Mạc Vũ Hạo biết được, bé sẽ không như vậy, bởi vì ánh mắt bé trong suốt xinh đẹp, bên trong mang vẻ chuyên chú, tràn ngập mê hoặc nhìn thế giới xa lạ trước mắt.
“Bảo bảo!” Mạc Vũ Hạo hướng tiểu tử kia nở nụ cười, ôn nhu gọi tên của bé.
“Nha nha!” Ánh mắt bảo bảo nhanh như chớp đảo quanh hai vòng, đem Mạc Vũ Hạo nhìn chằm chằm, cái miệng nhỏ nhắn kêu vài tiếng. Vươn tay thành một nắm nhỏ muốn sờ sờ mặt Mạc Vũ Hạo.
“Bảo bảo muốn sờ sờ Thái tử điện hạ!” Dịch quý phi ở một bên nhìn, ôn nhu cười nói.
“Nga!” Mạc Vũ Hạo đem bảo bảo ôm cao một ít, tay bảo bảo liền chạm vào mặt hắn.
Ánh mắt bảo bảo sáng lên, khanh khách cười rộ.
Mạc Vũ Hạo cũng cười, cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu.
Hắn nhìn nhìn Dịch quý phi đang ngồi một bên, nghĩ, nếu ta cùng đệ đệ chung một mẫu phi sở sinh thì thật tốt.
Sau, Mạc Vũ Hạo lại ‘xảo ngộ’ vài lần Dịch quý phi đang ôm bảo bảo, qua một tuổi, bộ dạng bảo bảo cũng lớn hơn rất nhiều, đến mùa hè, bé cũng không còn dùng tả lót thật dày, Mạc Vũ Hạo cảm thấy bé chính là một tiểu tiên đồng. Thời điểm hắn ôm bảo bảo, bảo bảo sẽ cười vươn tay đi sờ mặt hắn, lúc này, Mạc Vũ Hạo cảm thấy đây là khoái hoạt lớn nhất từ lúc hắn chào đời đến giờ, so với lúc còn nhỏ, khát vọng được mẫu hậu ôm ấp, sau đó thật sự được mẫu hậu bế còn làm cho hắn cảm thấy vui sướиɠ hơn.
Thời điểm đến mùa thu, bảo bảo đã biết nói một ít, khi được Mạc Vũ Hạo ôm lấy, bé còn có thể gọi hắn ‘Thái tử ca ca’, sau đó sẽ vươn bàn tay đi sờ mặt hắn.
Đôi khi nằm mơ Mạc Vũ Hạo sẽ mơ thấy đứa nhỏ kia, sau đó ở trong mộng nở nụ cười, lúc ấy, nhũ mẫu tới hỏi hắn, có phải đã gặp chuyện gì đáng mừng hay không, hoặc Thái tử điện hạ đã muốn trưởng thành, muốn được an bài nữ quan linh tinh.
Mạc Vũ Hạo nghe các nàng hỏi vậy, trong lòng thực không có tư vị.
Ngày đó, Mạc Vũ Hạo theo phu tử học tập, đó chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày.
Nhưng là, thời điểm khi hắn trở lại tẩm cung, ngồi ở nội điện hắn lại nghe thấy các cung nữ ở bên ngoài cằn nhằn liên miên nói, rất nhiều người còn một trận ai thán, hắn nghe được, “Tiểu điện hạ xinh đẹp nhu thuận như vậy a, thân thể cũng ngày chuyển biến tốt, như thế nào nói không còn sẽ không còn chứ. Nghe nói, quý phi nương nương cũng thương tâm bị bệnh, Hoàng Thượng tự mình trông giữ nàng, Thái y đều đi, cấp nàng chẩn trị…”
Sau các nàng còn nói cái gì, Mạc Vũ Hạo cũng không nghe thấy, chỉ nhớ một từ ‘Không còn’, hắn có chút mờ mịt đi ra nội điện, muốn các cung nữ đem chuyện nói rõ ràng, nhưng là thời điểm các nàng nói, hắn không muốn nghe, không muốn nghe.
Hắn không tin, thân thể bảo bảo rõ ràng rất tốt, hai ngày trước còn ở khúc hành lang tại ngự hoa viên gặp mặt qua, thời điểm đó bé vẫn còn vui vẻ, kêu, ‘Thái tử ca ca’ tiếng vừa rõ ràng vừa lớn, làm sao có thể nói không còn thì không còn.
Mạc Vũ Hạo chạy đến tẩm cung quý phi, nhưng khi trên đường đã bị người của hoàng hậu ngăn lại, hoàng hậu đem hắn triệu đi, để cho hắn ở trong cung quỳ nửa ngày mới làm hắn yên tĩnh trở lại.
Đúng vậy, hắn chính là mất đi một người đệ đệ sẽ cùng hắn tranh ngôi vị hoàng đế mà thôi, hắn còn có rất nhiều đệ đệ, chỉ cần phụ hoàng hắn muốn, về sau cũng có thể sinh cho hắn thật nhiều đệ đệ.
Chỉ là, tâm thiếu đi một mảnh, như thế nào có thể bổ khuyết vào đây.
Khi Mạc Vũ Hạo thành Hoàng đế, hắn lại đến tòa bạch ngọc đình lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ kia, hắn có chút mơ hồ, mơ hồ tình cảnh ban đầu, bất quá hắn vẫn nhớ rõ, đôi mắt kia, lúng liếng mà chuyển, miệng kêu nha nha, còn có, tay nho nhỏ muốn chạm khuôn mặt hắn.
Hắn thật sự tin tưởng, bảo bảo kia còn sống, bằng không, hắn đã không ở trong mộng tưởng niệm như vậy, hắn làm sao thể quên đi giấc mộng chứ.
Hắn đợi nhiều năm thế này, làm sao có thể quên đi.
Bảo bảo còn tại.
Mạc Vũ Hạo tin tưởng.
Chính mình vươn tay là có thể chạm vào. Bảo bảo vươn tay, là có thể chạm được mặt hắn.