Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 4 - Chương 3: Đau đớn

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Ánh trăng rọi qua mành, xuyên thấu chiếu vào bình hoa trên cửa sổ, bên ngoài song cửa lọ mai gốm trắng lờ mờ một mảnh, mơ hồ sắc sảo, đã nhìn không ra hình dạng ban đầu.

Lời nói Sở Tụ quá mức mềm nhẹ bình thản, thậm chí không nghe ra cậu muốn biểu đạt loại ý tứ nào, hô hấp Hoàng đế dừng một chút, nghiêng nghiêng người, vươn tay nắm lấy bàn tay Sở Tụ, vuốt ve. Lòng bàn tay Sở Tụ lưu lại vết chai mỏng do cầm bút lông, hắn vuốt vuốt thật lâu nơi ấy, mới mở miệng nói, “Nói là chuyển biến tốt, chỉ sợ là hồi quang phản chiếu.”

Sở Tụ không nghĩ tới Hoàng đế lại nói trực tiếp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết nói gì, trầm mặc quấy nhiễu hai người.

“Trẫm vẫn luôn trông coi Thục Trân, ngươi là ghen sao?” Hoàng đế nắm chặt tay Sở Tụ, trong bóng đêm, đôi mắt chăm chú nhìn biểu cảm Sở Tụ.

Sở Tụ nhắm mắt lại, thở ra nói, “Hoàng Thượng nói lời này cũng không sợ thần thật sự ghen?”

Nhưng thật ra trẫm hy vọng ngươi ghen, ngươi bộ dạng hờ hững bình thản như vậy, trẫm đều không thể phỏng đoán tâm ý ngươi. Hoàng đế có chút bất đắc dĩ, cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn là nửa giải thích, nửa cảm khái nói, “Thục Trân từ mười bảy liền đi theo trẫm, nhiều năm như vậy, trẫm đã sớm hình thành thói quen có nàng bên người trẫm. Nay nàng bị bệnh, bệnh lại rất nặng, cũng không còn bao nhiêu ngày, vô luận là nhớ tình cũ, vẫn là để nàng an tâm mà đi, trẫm hẳn là nên ở cùng nàng mấy ngày nay.”

Hoàng đế cư nhiên đối cậu giải thích loại chuyện này, dây cung Sở Tụ chôn giấu trong lòng lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất thời không nói được là cảm giác gì. Cậu cảm thấy không khí có chút oi bức, giật giật thân mình, nói, “Hoàng Thượng đối Hoàng hậu tình cảm thâm sâu là chuyện tốt, Hoàng hậu nhân đức hiền lành, sinh bệnh như vậy, vốn là ông trời bất công. Hoàng Thượng chiếu cố nàng, thần như thế nào có ý kiến khác.”

“Ngươi không phải nữ nhân, trẫm biết ngươi cũng không có lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngươi không ngại, trẫm thực vui mừng.” Hoàng đế vươn tay khoác lên eo Sở Tụ, nghe mùi hương trên người cậu vừa an tâm vừa thư thái, mấy ngày nay bởi vì phiền muộn Hoàng hậu rời xa mà đến, hắn thật sự có chút muốn ngủ một giấc.

Sở Tụ nghe Hoàng đế nói như vậy, thân thể cứng đờ, trong lòng như đổ một tảng đá lớn, dị thường khó chịu, chẳng lẽ cùng ngươi trên giường, thật đúng là nữ nhân hậu cung của ngươi sao, còn lo lắng ta tranh giành tình nhân?

Trong lòng Sở Tụ khó chịu, chỉ có thể cứng rắn áp lại đáy lòng, mặt mũi một trận toan chát, cuối cùng đành phải nhắm chặt hai mắt, điều chỉnh tâm tình, dùng thanh âm vững vàng nói, “Hoàng Thượng, đoạn thời gian trước thần đến Phượng phủ làm khách, ở nơi đó gặp được Phượng Uyển Dung tiểu thư, nàng đoan chính xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kì thi họa không gì không giỏi, nàng……”

“Ngươi nói đây là ý tứ gì, nằm trên giường trẫm, lại còn suy nghĩ đến nữ nhân khác, ngươi không phải muốn trẫm tứ hôn cho ngươi? Hả?”

Sở Tụ còn chưa nói xong, không nghĩ tới Hoàng đề nghe vậy tựa như bị giẫm lên móng vuốt bạo long, lập tức xoay người từ trên giường đứng dậy, hai tay chống bên người Sở Tụ, từ trên cao nhìn xuống cậu, đôi mắt sâu đen cho dù trong bóng đêm hôn ám cũng có thể rõ ràng cảm nhận được ánh lạnh trong đó. Ngữ khí hắn áp lực phẫn nộ cùng bất mãn lạnh lùng cực độ, ngữ khí chất vấn làm Sở Tụ lăng lăng không theo kịp phương thức suy nghĩ của hắn.

Rõ ràng là muốn làm mai, không nghĩ tới vừa nói ra miệng cư nhiên bị hiểu lầm thành chính mình muốn nữ nhân. Trong lòng Sở Tụ cảm thấy vừa bi thương vừa buồn cười, bị Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống có chút áp lực, thậm chí làm cậu hít thở không thông, tựa đầu chuyển qua một bên không nhìn đến ánh mắt Hoàng đế.

“Không phải….., ngô, ân……”

Còn chưa nói lời biện giải, cằm đã bị Hoàng đế bắt lấy, miệng bị bắt mở ra, Hoàng đế không chút thương tiếc cắn đến, trong miệng Sở Tụ lập tức tràn đầy hương vị huyết tinh. Môi bị cắn nát, lúc sau, tất cả đều là hương vị của Hoàng đế, đầu lưỡi bị dây dưa, khoang miệng bị xâm nhập.

Khi Hoàng đế buông cậu ra, cậu đã bị hôn đến thiếu dưỡng khí, ý nghĩ hôn trầm một mảnh. Rốt cục thở hổn hển hấp đầy không khí, khi đầu óc cũng thanh tỉnh chút ít, hạ thân yếu hại đã bị Hoàng đế cầm trong tay. Hắn vuốt ve phân thân cậu, Sở Tụ một trận hoảng hốt, còn chưa từ câu nói đả kích kia của Hoàng đế lấy lại bình tĩnh ngày thường, phân thân dù trực tiếp bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, du͙© vọиɠ của cậu cũng không có bao nhiêu phản ứng.

Hoàng đế nhìn này nọ của Sở Tụ trong tay một chút phản ứng cũng không có, nghĩ đến vừa rồi Sở Tụ giúp hắn làm cũng không có lên du͙© vọиɠ, tức giận ban đầu càng tăng thêm, hung hăng ở nơi yếu ớt đó nhẹ nhéo một phen. Sở Tụ hô đau, thúc chân theo phản xạ loạn đá Hoàng đế, Hoàng đế vốn đang tức giận, một phen ấn chân Sở Tụ an vị lên đùi hắn, đột nhiên mạnh mẽ áp tới làm cho Sở Tụ cảm thấy chân cũng bị áp gãy.

Nảy một chút, nghĩ muốn biện giải, còn chưa mở miệng, chợt nghe Hoàng đế ngữ khí hung ác nói, “Bị trẫm chạm vào ngay cả cảm giác cũng không có sao, có phải không là nữ nhân nơi này liền không chịu đứng dậy hay không? Đã nhiều năm, Tần Nguyệt còn đối ngươi nhớ mãi không quên, thân thể ngươi nhược như vậy, có thể làm cho nữ nhân thỏa mãn sao?” Hoàng đế nói tới đây, lại ở phân thân Sở Tụ nhẹ nhéo, Sở Tụ đau đến tức giận, thanh âm đều không phát ra được, nước mắt từng giọt rơi ra, vặn vẹo thân thể, nhưng như thế nào cũng vô pháp đào thoát từ dưới thân Hoàng đế.

Hắn lạnh lùng tiếp tục nói, “Cư nhiên nằm trên giường trẫm còn muốn nữ nhân, trẫm có phải nuông chiều ngươi hỏng rồi hay không!”

“Không phải, không phải……” Tuy rằng đau đớn truyền đến thần kinh còn chưa hoãn lại, Sở Tụ vẫn đè ép thanh âm run run muốn giải thích, “Hoàng Thượng, ngài hãy nghe ta nói, không phải…..”

“Không phải cái gì?” Hoàng đế cắn cắn trên cằm, lỗ tai và cổ Sở Tụ, cảm giác được răng nanh đυ.ng vào, làm cho Sở Tụ cảm thấy Hoàng đế giống như bình thường muốn đem cậu ăn sạch.

“Thần không nghĩ thú nàng, thần chỉ là thưởng thức tài nghệ nàng, muốn……” Sở Tụ tránh đầu muốn thoát khỏi đôi môi Hoàng đế đang quấy rầy, một bên rất nhanh sắp xếp lại ngôn ngữ muốn giải thích.

Sẽ mất đi người bạn lâu năm, Hoàng hậu hiền đức như tỷ như mẫu, Hoàng đế vốn đã thống khổ chịu không nổi, nỗi lòng không yên, tâm tình nôn nóng. Sở Tụ đối với tình cảm của hắn trước nay luôn luôn lạnh nhạt thanh xa, chỉ mấy ngày nay mới biểu hiện có chút ôn nhu thuận hòa, làm hắn cảm thấy phân tình cảm đã mất đi theo Hoàng hậu rời xa cũng có thể tìm một nơi ký thác, mà ký thác này hắn thậm chí cả đời cũng không muốn mất đi, chỉ có thể càng khắc sâu tồn tại. Nhưng Sở Tụ đối hắn thuận theo chỉ là muốn từ miệng hắn thú nữ nhân khác, nghĩ đến đây, Hoàng đế luôn luôn suy nghĩ cơ trí cũng một phen cân não, chỉ cảm thấy tức giận không chịu nổi, thống khổ dị thường.

“Ngươi muốn thế nào? Ngươi là của trẫm, ngươi đừng mong kết hôn cùng nữ nhân, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hoàng đế nổi giận đùng đùng nói xong liền ngăn chặn miệng Sở Tụ, Sở Tụ phản kháng nghĩ muốn né ra, lại như thế nào cũng trốn không thoát vòng vây của Hoàng đế. Mà hạ thân này nọ của Hoàng đế lại đứng thẳng lên, ở trên đùi Sở Tụ ma sát làm cho Sở Tụ cảm thấy hết hồn.

Hoàng đế cưỡng chế muốn đem hai chân Sở Tụ tách ra, một tay tới lui trên quần Sở Tụ, Sở Tụ tay nắm quần cũng không muốn thoát, Hoàng đế một phát nhéo vào ngực cậu, đau đớn cùng chấn kinh làm cho Sở Tụ buông nhẹ tay, tiết khố liền bị xả xuống.

“Hoàng Thượng, thật sự không phải như ngài tưởng, không cần, ngài không thể như vậy……”

Hoàng đế thoải mái xoay người Sở Tụ để cậu nằm úp sấp lên giường, ngón tay hắn trực tiếp vói vào mông cậu, Sở Tụ đau đến kinh hô, “Ngài không thể như vậy, ngài làm vậy chỉ khiến tâm ta càng thêm băng lạnh, a, buông, ngươi hỗn đản, ngươi buông ra……”

Hoàng đế bởi vì Sở Tụ phản kháng cực kì không kiên nhẫn, nghe cậu không ngừng gọi chỉ cảm thấy trong lòng càng xiết chặt, so với trên chiến trường từng chịu qua tiễn đầu bắn vào bả vai còn đau hơn. Hắn nắm lấy bả vai Sở Tụ, ở trên mặt cậu đánh một cái tát, Sở Tụ bị đánh đến sửng sốt tinh thần, giống như đột nhiên mất hồn, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn, cắn chặt môi không nói được một lời.

Sở Tụ quái dị mới làm hắn cảm thấy tình huống không đúng, Hoàng đế lập tức đình chỉ động tác không biết nên làm sao bây giờ.

Tẩm cung trở nên yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của hai người, sau đó nghe được bên ngoài tẩm cung vang lên tiếng bước chân hỗn độn, nghe được thanh âm đầu gối va vào sàn.

Sau đó, là tiếng nức nở vang lên, “Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương đau đến khó chịu, nàng muốn gặp ngài.”

Sở Tụ nghe hết thảy thanh âm bên ngoài, cũng không nhúc nhích, bởi vì hàn lãnh, thân thể cứng ngắc co rút một chút.

Hoàng đế giống như hoàn toàn thanh tỉnh, hắn chậm rãi đắp chăn lên người Sở Tụ, nhưng không trả lời thỉnh cầu bên ngoài.

Bởi vì trong này không động tĩnh, sau, chính là Di Nhuận cố ý đè thấp thanh âm, “Hoàng Thượng nghỉ ngơi, ngày mai lại đi.”

“Là nương nương sắp không được, nàng nói muốn gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài mau đi đi! Nương nương sau cùng muốn gặp ngài.” Thanh âm đã biến thành khóc kêu, cho dù Hoàng đế đang ngủ say cũng sẽ bị đánh thức. Cùng với tiếng khóc chính là tiếng dập đầu va chạm trên sàn, thanh âm bang bang phanh phanh làm Sở Tụ cảm thấy thân thể lạnh đến phát run.

Hoàng đế sửng sốt một chút, sau đó rối loạn hoang mang rời giường, từ bên móc treo quần áo lấy kiện y phục khoác lên người liền đi ra ngoài.

Hoàng đế đi ra, bên ngoài là tiếng tạ ân, thanh âm Di Nhuận quát lớn bảo cung nữ lấy y phục cùng giầy cho Hoàng đế, sau đó là tiếng bước chân càng lúc càng xa. Sở Tụ nằm trên giường, hết thảy rõ ràng như vậy, so với đau đớn trên thân thể càng thêm rõ ràng.