Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 608: Chuyện năm ấy

Kim Phi Dao tức giận bất bình hỏi: “Dựa vào cái gì mà không cho ta đi? Hùng ca ở đó thì liên quan gì đến ngươi? Ta và hắn quan hệ tốt như vậy, nhìn liếc qua một cái thì đã sao, chẳng lẽ hắn quy thuận Nhật Nguyệt môn?”

Tay Hồng lại dùng lực, ngữ khí nghiêm túc nói: “Ngươi biết rõ tâm ý của hắn đối với ngươi nhưng lại không chịu nhận. Hắn bình thường đều vô cùng bình tĩnh, chỉ cần nhắc tới ngươi liền phiền muộn, nhiều năm không gặp ngươi thì còn tốt một chút. Lần này mà ngươi gặp hắn thì hắn càng khó chịu.”

“Nói cái gì vậy chứ?” Kim Phi Dao ngẩng đầu, không phục nhìn hắn, cao thì giỏi sao?

“Ngươi đi là quấy rầy hắn, trong thế giới của hắn không cần thiết phải có ngươi. Hắn đối với ngươi căn bản không phải là thích mà chỉ là loại cảm xúc khó hiểu thôi, chẳng lẽ ngươi không thể tự giác một chút, tốt nhất cách hắn xa một ít hay sao?” Hồng lạnh mặt cảnh cáo nàng.

Kim Phi Dao ngừng giãy dụa, nghiêng đầu, ánh mắt không tốt nói: “Đây cũng là chuyện giữa ta và Hùng ca, không liên quan gì đến ngươi. Ta không cần hắn, hắn cũng không cần ta, cách xa hay ở gần thì sao?”

“Lần đầu tiên hắn thổ lộ tâm tư với ta là sau mười một năm chúng ta quen biết. Ngày đó hắn uống rượu, hắn nói với ta chuyện của ngươi, sau này còn đưa ta tới Kim Khôn môn, đắc ý lại ngượng ngùng cho ta nhìn tượng đá của ngươi. Ta chỉ nhìn thoáng qua liền biết là ngươi, ta đã khuyên hắn nhưng hắn lại không chịu nghe, như thế thì ta chỉ có thể ngăn cản ngươi, không cho ngươi gặp lại hắn.” Hồn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói.

“Ngươi ngăn cản được sao?” Kim Phi Dao thoát khỏi tay hắn, liếc mắt nhìn hắn, chuẩn bị rời đi.

Hồng lúc này không kéo nàng nữa mà đứng phía sau nói: “Đêm đó hắn nói với ta, bằng hữu tốt nhất của hắn đã gϊếŧ mẫu thân hắn.”

Thân mình Kim Phi Dao ngưng lại, bước chân thật lâu không nhấc lên được. Một lát sau, nàng xoay người nhìn Hồng, nhàn nhạt hỏi: “Hắn biết là ta gϊếŧ?”

“Biết!” Hồng nghiêm túc nói: “Mẫu thân Thiên Khôn vì bảo vệ con mà từng hạ chú trên người hắn. Giữa hai người mặc kệ là ai chết trước, cảnh tượng nhìn thấy cuối cùng đều sẽ truyền vào thần thức đối phương. Cho nên, lúc đó hắn đã thấy mặt ngươi.”

“Vì sao?” Kim Phi Dao hỏi.

“Thiên Khôn lựa chọn ngươi, ngươi có thể hiểu mỗi lần hắn nhìn thấy ngươi thì trong lòng sẽ rối rắm đến mức nào.” Hồng lớn tiếng quát.

Kim Phi Dao thở dài, nhìn Hồng cười nói: “Ngươi thật đúng là bạn tốt, hiện tại bằng hữu tốt nhất của hắn hẳn là ngươi rồi. Ta đã biết, ta sẽ không xuất hiện trước mặt hắn, ngươi có thể yên tâm.”

“Ta hy vọng ngươi nói được thì làm được, nếu ngươi còn coi hắn là bằng hữu.” thấy nàng đồng ý, Hồng cảnh cáo một tiếng rồi phi thân rời đi.

“Hóa ra hắn luôn biết! Không nói ra thì ta cũng quên rằng mình đã từng làm một chuyện như vậy.” Kim Phi Dao tựa vào mạn thuyền, nhìn các tu sĩ bận rộn. Lắc đầu, nàng đột nhiên rời khỏi phi thiên thuyền, bay tới tổng đàn Nhật Nguyệt môn.

Việc tấn công tổng đàn Nhật Nguyệt môn đã giằng co hai canh giờ, đại bộ phận nhân sổ đều đang công kích Phiêu Miểu quy, một số ít công kích tổng đàn. Hiện tại là thời điểm phá cấm chế, còn chưa tới phiên Lang đại nhân xuất thủ, hắn ngồi trên một con thuyền, mắt lạnh nhìn chiến sự đối diện.

Đột nhiên, hắn hơi nghiêng đầu hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

Từ phía sau cái ghế của Lang đại nhân thò ra một cái đầu. Kim Phi Dao cợt nhả nói: “Lang đại nhân còn chưa đi sao? Ta muốn đến xem tiến triển cuộc chiến nhưng Hồng không cho ta xuất hiện, cho nên ta chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ tới xem.”

“Hồng?” Lang đại nhân có chút kỳ quái, tuy Hồng và Kim Phi Dao không hợp nhưng còn chưa tới mức sẽ ngăn cản nàng làm việc.

“Chính là hắn.” Kim Phi Dao giận dữ gật đầu, tiếp tục nấp sau ghế nhìn ra bên ngoài, tìm nửa ngày cũng không thấy Hùng Thiên Khôn ở đâu. Theo thói quen bình thường, Hùng ca chắc chắn sẽ mặc quần áo màu tím, lẽ ra phải không khó tìm mới đúng. Chỉ trách người quá nhiều, tụ tập hết ở đây như chó dữ chụp mồi, đều ngóng trông một lát nữa đi vào lập công lớn.

Vương Dạ không ở đây, có đi vào cũng không có khả năng lập công quá lớn, chỉ là cướp chút ưu việt thôi. Không biết sẽ là ai làm tới thứ tốt, thật sự là đáng tiếc, tên Hồng kia đúng là giỏi xen vào việc của người khác!

Kim Phi Dao vừa nhìn vừa lải nhải, cơ hội tốt cứ thế không có, đợi xong việc nàng sẽ đi tìm hắn, bắt hắn đưa thứ kiếm được cho nàng làm bồi thường.

Kim Phi Dao ghé vào sau ghế nhìn một lúc lâu, Lang đại nhân đột nhiên đứng dậy, không nói hai lời liền bay ra ngoài. Hóa ra là từ Nhật Nguyệt môn bay ra năm tên tu sĩ Luyện Hư kỳ cho nên đã tới phiên bọn họ xuất thủ. Kim Phi Dao vội vàng thay hắn khống thuyền.

“Thật sự không ngờ, cơ hội tốt như vậy mà ngươi lại trốn ỏ đây xem náo nhiệt.” Đúng lúc này, trên ghế của Lang đại nhân lại có người nói.

Là ai mà gan lớn như vậy, dám ngồi vào vị trí của hắn? Kim Phi Dao nhìn lên, nhất thời tức giận mắng: “Ta còn tưởng là ai, Bố Tự Du, sao ngươi lại ở đây?”

“Vốn là đến để lấy tình báo, nhưng xem tình hình hiện tại thì hình như cũng không có tình báo gì để lấy, dù sao đi lên cũng không giúp được gì, không bằng ngồi ở đây nhìn pháp bảo và công pháp của người khác, loại tình báo này về sau cũng có thể bán lấy tiền.” Bố Tự Du lấy bút ra, nhanh chóng ghi nhớ vào quyển sổ.

Nhìn Bố Tự Du bận rộn, Kim Phi Dao mất mặt ngồi trở về. Đột nhiên nhớ tới một thứ, nàng vội vàng lục tìm trong túi càn khôn, đây chính là bản đồ kho báu yêu long đưa cho nàng năm đó, nhiều năm như vậy còn chưa đi lấy. Hiện tại đợi chuyện này xong rồi nàng mới có nhàn tâm đi tầm bảo.

Có điều, nàng không có khái niệm gì về nơi viết trên bản đồ, hình như Linh giới Du Cảnh kính cũng không có chỗ này. Nhìn thoáng qua Bố Tự Du đang vùi đầu viết tình báo, Kim Phi Dao hỏi: “Tiểu Bố, ngươi có biết ở Thần cấp giới có chỗ nào có núi lửa không?”

“Núi lửa? Có rất nhiều chỗ có.” Bố Tự Du không ngẩng đầu, thuận miệng đáp.

“Ta nói là núi lửa rất lớn cơ, phi thường phi thường lớn, toàn bộ Thần cấp giới là một ngọn núi lửa ấy.” Kim Phi Dao liếc nhìn bản đồ, rõ ràng có thể nhìn thấy núi lửa trên này vẽ trong mây, chung quanh không có lục địa hay cái gì khác, không quá giống loại núi lửa ở trên đất bằng.

Viết xong, Bố Tự Du ngẩng đầu nghĩ, thật nghiêm cẩn nói: “Núi lửa ở Thần cấp giới và Linh cấp giới không giống nhau, chúng nó tuy cũng có phun nhưng không phải là nham thạch nóng chảy mà là những tạp vật. Một Thần giới là một ngọn núi lửa thì không có, tuy nhiên có một chỗ đúng là có rất nhiều núi lửa, là một rừng núi lửa tạo thành Thần giới.”

“Mau nói cho ta biết, Thần giới kia tên là gì?” Kim Phi Dao đoán hẳn là chỗ này. Chỉ vẽ một ngọn núi lửa cũng không nhất định đại biểu nơi này chỉ có một ngọn núi lửa, có khả năng là rất nhiều núi lửa nhưng vẽ hết ra thì rất phiền toái nên chỉ vẽ một cái to.

“Năm khối linh thạch trung phẩm.” Bố Tự Du duỗi tay ra, không hề ngượng ngùng nói.

Kim Phi Dao khó chịu giao năm khối linh thạch cho hắn, thật sự là quá nhỏ nhen, hỏi cái địa chỉ cũng phải thu linh thạch. Những người này rốt cục là có chuyện gì xảy ra, không có ai hào phóng một chút sao?

Cười hì hì thu hồi linh thạch, Bố Tự Du mới nói: “Long Tức Thần giới, nơi đó có Viêm long cửu giai, toàn thân là hỏa diễm. Nếu ngươi muốn đi săn yêu đan thì có thể đến đó thí nghiệm.”

“Cửu giai, ta ăn no quá mới đi liệp sát. Ngươi tiếp tục xem đi, đừng để ý đến ta.” Kim Phi Dao khoát tay với hắn, tiếp tục náu mình ra sau ghế.

Nàng tìm trên Linh giới Du Cảnh kính, tìm được Long Tức Thần giới trong một góc phi thường hẻo lánh, phóng đại lên nhìn thì Thần giới hình con rồng kia dường như rất dài, quả nhiên là có đặc sắc. Có điều, nơi này tựa hồ không có bóng người, cả tam tộc đều không chiếm chỗ này.

Vậy mà lại có địa bàn không ai cần, Kim Phi Dao nghiêng đầu tìm tòi, lại hỏi Bố Tự Du: “Tiểu Bố, vì sao nơi này không có ai ở vậy?”

“Hoàn cảnh kém, yêu thú lại khó gϊếŧ. Hơn nữa cả ngày núi lửa phun trào, căn bản không thích hợp cho người ở, có chiếm tới tay cũng không có chỗ hữu dụng.” Bố Tự Du giải thích cho nàng, đột nhiên nhìn thấy ở đối diện cửa Nhật Nguyệt môn xuất hiện một người quần áo tím, nhất thời cảm thấy hứng thú. Hắn nhanh chóng lật sổ, tìm được một chỗ, nở nụ cười: “Lại gặp được ngươi, lần này để ta xem ngươi còn tin tình báo gì đáng ghi nhớ nữa, Ma Nhan Ác Quỷ.”

“Ai?” Kim Phi Dao ngồi phía sau dựng thẳng người, lập tức nghe được bốn chứ Ma Nhan Ác Quỷ. Đây chẳng phải là danh hào Hùng ca dùng khi cướp bóc hay sao? Nàng vội chui ra, ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt một cái đã thấy ở cửa Nhật Nguyệt môn có một người mặc đồ màu tím đang cầm kiếm chém gϊếŧ hai người khác.

Đột nhiên nghĩ ra bản thân lộ ra quá nhiều, nàng vội lui lại phía sau, lén lút nhìn hắn.

“Ngươi nhận thức Ma Nhan Ác Quỷ? Có tin tình báo gì có thể cung cấp không?” Bố Tự Du cầm bút, tủm tỉm cười nhìn nàng, muốn moi tin tức.

“Đi sang bên cạnh đi, không có tình báo gì hết.” Kim Phi Dao vẫy vẫy tay với hắn, lại đẩy hắn ra một chút, không để hắn chắn mất tầm mắt.

Bố Tự Du đành phải nhích sang bên phải để không chắn nàng rình coi người khác.

Hùng Thiên Khôn vẫn đeo cái mặt nạ che đi khuôn mặt nhu mì xinh đẹp như trước, tay hư không khống chế Cúc Sát kiếm, nghênh chiến hai gã tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. Thân hình hắn sắc bén, không nhìn ra một nửa nữ tử khí, nơi Cúc Sát kiếm đi qua liền nhấc lên một cỗ sát ý lợi phong.

Không còn bộ dáng ngại ngùng mỗi lần nhìn thấy Kim Phi Dao, hắn bình tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi, lại dễ nhìn một cách khác thường. Kim Phi Dao khoanh tay nhìn chằm chằm vào hắn, đây chính là một mặt của hắn mà nàng chưa từng thấy.

Một người đối phó với hai người có chút cố hết sức, đúng lúc này từ bên cạnh bay ra một đám tu sĩ, gia nhập vào cuộc chiến đấu của bọn họ. Một thân ảnh màu đỏ dừng ở bên người hắn, hai người một sử dụng kiếm một dùng con rối, phối hợp phi thường hoàn mỹ. Hai người kia lập tức bị Hồng và Hùng Thiên Khôn xử lý, sau đó tựa hồ còn liếc nhau, liền đánh về phía người khác.

Trên bầu trời không ngừng có thanh âm truyền đến, tháp tên trên người Phiêu Miểu quy bị phá, cấm chế chủ đàn của Nhật Nguyệt môn rốt cục bị phá, đại lượng tu sĩ điên cuồng tuôn ra, bỏ chạy tứ tán.

Mà hai bóng người một đỏ một tím kia cũng lẫn vào đám đông, bắt đầu điên cuồng chém gϊếŧ.

Lúc này, Bố Tự Du di một tiếng, lại thấy được người khác, chậc lưỡi nói: “Tiểu tử này, dùng gϊếŧ hại để tiến giai, cũng đừng đến mức mệnh cũng không cần a.”

“Biếи ŧɦái quá nhiều, không có cách nào cả, tuy nhiên ngữ khí của ngươi cũng quá lão khí hoành thu rồi.” Kim Phi Dao thuận miệng đáp, lực chú ý lại dồn cả lên những người Nhật Nguyệt môn vừa trốn ra, tìm kiếm người có vẻ như mang theo tài sản của Nhật Nguyệt môn.