Ngốc tử mời Thao Thiết ăn cơm rồi cũng xuất hiện. Ở tầng thứ tám trong Bách Vị lâu, bốn cái bàn đã hợp lại cùng một chỗ. Kim Phi Dao và Mập Mạp không hề tranh nhau, ngồi trước bàn cuồng ăn lạn uống, Hoa Uyển Ti và Hải Lam Âm ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn hai kẻ tham ăn này.
“Ngươi ăn chậm một chút, ta đã giúp ngươi ăn ba ngày rồi, trong vòng ba ngày ngươi có thể tới đây ăn. Cái gì có thể ăn ta cũng đã nói với ngươi, ngươi cứ yên tâm mà ăn.” Hải Lam Âm uống một ngụm trà, cười nói.
“Bách Vị lâu buổi tối có đóng cửa không?” Hoa Uyển Ti đột nhiên mở miệng hỏi.
Hải Lam Âm lắc đầu, “Không, tu sĩ làm sao phân ban ngày hay đêm tối, buổi tối là thời điểm để hấp thu khí của ánh trăng, người tu luyện càng nhiều.”
“Vậy là tốt rồi. Ba ngày này xem ra bọn họ sẽ không rời Bách Vị lâu đâu.” Hoa Uyển Ti không cần hỏi Kim Phi Dao liền đoán được nàng muốn hỏi cái gì.
“Ngươi không ăn gì sao?” Hải Lam Âm trước kia vốn không nhìn ra Hoa Uyển Ti là con rối, hiện tại nàng đã có Thức Hải, kể cả tu vi tới Hóa Thần trung kỳ cũng không nhận ra. Vì thế liền tò mò hỏi, Mập Mạp và Kim Phi Dao có thể ăn nhiều như vậy, vì sao nàng lại ngay trà cũng không uống.
Hoa Uyển Ti cười khẽ, nói: “Không cần, ta ăn linh thạch, mấy thứ này không có tác dụng với ta.”
“Đúng rồi, người Nhậm gia muốn chung sống hòa bình với các ngươi, lúc trước Kim Phi Dao cũng đã nói với ngươi rồi, ý ngươi thế nào?” thấy Kim Phi Dao có vẻ sẽ miệng không ngừng ăn ba ngày, chuyện của Nhâm Hiên Chi chắc chắn nàng không rảnh nói cho nên Hoa Uyển Ti liền hỏi Hải Lam Âm thay nàng.
Hải Lam Âm không lưỡng lự nói: “Ta hoàn toàn không có ý nghĩ cướp địa bàn của bọn họ, đám nam nhân đó đều là tự mình tới. Kỳ thực ta căn bản không kiếm được bao nhiêu ưu việt trên người bọn họ, ngược lại bọn họ còn kiếm được không ít thứ từ chỗ ta. Lại nói, ta hiện tại cũng không cần tới những thứ bọn họ đưa cho nên có lấy cũng vô dụng.”
“Chính là vì nguyên nhân này cho nên mọi người mới chạy hết sang chỗ ngươi. Ý của Nhậm gia là ngươi có thể làm theo quy củ, nên thu cái gì thì thu, nếu không thì người khác sao còn làm ăn được nữa. Tu sĩ hoa lâu cũng phải tu luyện, không ít người dựa vào những thứ đó, nam nhân có thể tới chỗ ngươi nhưng nữ thì không thể.” Hoa Uyển Ti nhàn nhạt nói.
“Ta không ngại chuyện người khác song tu thu đi thứ này thứ khác nhưng cũng không thể bắt buộc ta cũng thu, ta vốn không phải dựa vào việc này để sống, hoàn toàn không ảnh hưởng đến người khác.” Trong lòng Hải Lam Âm vẫn luôn mâu thuẫn, nàng muốn báo thù nhưng tình huống hiện tại cũng không phải nàng muốn, cho nên nàng vẫn luôn không nhận bất kỳ thứ gì, chỉ là muốn lừa gạt bản thân, để có thể cảm thấy bản thân không làm việc gì không vừa ý người khác.
Quá ngây thơ rồi… Hoa Uyển Ti không tiếp xúc nhiều với Hải Lam Âm nhưng chỉ qua những lời này đã cảm thấy người này hết sức hồn nhiên. Nàng nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Suy nghĩ của ngươi là tốt, nhưng những người khác ở hoa lâu cũng không có cách nào, vì sao ai cũng không chọn song tu với họ? Ngươi hoàn toàn có thể chọn lọc, những người có tu vi không cao thì bỏ qua, để bọn họ đi tìm nữ tử khác.”
“Không được, ta phải bảo trì lượng linh lực trong cơ thể có thể vượt qua Thức Hải, nếu nhân số quá ít thì lượng linh lực ta lấy được sẽ không đủ. Những nam nhân đó đều là một phần nhỏ, nếu bỏ qua thì linh lực bản thân ta sẽ không đủ.” Hải Lam Âm rũ mắt xuống nói.
Hoa Uyển Ti có chút không hiểu sao lại như thế, ở trấn Liễu Khê có tới gần hai vạn nam tu sĩ, dạng Thức Hải gì có thể lớn đến nước này, lại cần phải có nhiều nam nhân như vậy cung cấp linh lực. Vì thế, nàng quay sang đánh giá Hải Lam Âm, tuy tu vi Hải Lam Âm cao hơn nàng nhưng về khí thế thì nữ vương Hải Lam Âm lại yếu hơn Hoa Uyển Ti một chút.
Sau một lúc lâu, Hoa Uyển Ti đột nhiên hỏi: “Ngươi nhiều năm hấp thu linh lực vượt qua năng lực của Thức Hải như vậy sẽ không tốt với Thức Hải, ngươi tốt nhất nên cân nhắc kỹ. Báo thù quả thật rất quan trọng nhưng cũng không nên chưa kịp báo đã mất mạng. Quan hệ của ngươi và Bách Vị lâu không bình thường, hoàn toàn có thể thỉnh bọn họ báo thù hộ ngươi, sao phải vất vả ép buộc mình như vậy.”
“Không báo được…” Hải Lam Âm cười khổ một cái, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Hải Lam Âm nhìn Kim Phi Dao ăn uống vui vẻ, chậm rãi kể: “Đương gia hiện tại của Bách Vị lâu và Nhật Nguyệt môn rất quen thuộc, mà kẻ thù của ta hiện tại ngay cả tên môn phái cũng đã thay đổi, kêu Tân Long môn. Tân Long môn, tên môn phái còn có tên hắn, ta đã bỏ lỡ cả môn phái rồi. Nếu không có chuyện kia thì ta chỉ cần chưa tới trăm năm là có thể tiến giai Luyện Hư kỳ, diệt môn bọn họ, không để lại một tên nào.”
Nhìn bộ dáng phẫn hận của nàng, Hoa Uyển Ti không chen lời, lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục kể.
Hải Lam Âm chau mày, oán hận nói: “Nếu không phải có chuyện Thiên Đỉnh Thần giới thì Tân Long môn cũng không thể vì cứu Liễu Cơ mà được Liễu Cơ trọng dụng, không chỉ đưa họ vào Nhật Nguyệt môn mà còn giao cho trọng trách, bây giờ còn có địa bàn Thần cấp giới. Hiện tại Bách Vị lâu không chịu trực tiếp ra mặt giúp ta chuyện này nữa, cứ thế kéo dài mãi. Đều do những hắc y nhân đó, không gϊếŧ thì đừng làm người ta bị thương, cuối cùng còn khiến người khác làm ra việc anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Khụ khụ khụ…” Kim Phi Dao đột nhiên ho mãnh liệt, dùng sức đấm ngực, hoảng loạn tìm kiếm nước trà. Đυ.ng đến ấm trà, nàng vội vàng cầm lên, liều mạng uống.
“Ngươi ăn chậm một chút, đừng ăn quá nhanh, còn nhiều mà.” Hải Lam Âm thấy nàng bị sặc thì vội vàng nói, chỉ cảm thấy kỳ quái, tu sĩ ăn còn có thể bị sặc?
Hoa Uyển Ti nhịn cười, cắn môi nín lại, sau đó nghiêm trang nói: “Nàng không sao đâu, hẳn là ăn nhanh quá, chúng ta tiếp tục tán gẫu đi.”
Kim Phi Dao uống hết ấm trà mới lau miệng nói: “Đừng nghĩ rằng ta chỉ mải ăn, ta vẫn nghe các ngươi nói chuyện đấy. Ta là bị đám hắc y nhân kia làm cho tức giận, vậy mà lại làm loại chuyện dong dài dây dưa đó, không gϊếŧ chết được một người còn tiện nghi Tân Long môn.”
“Đấy vẫn là chuyện sau này. Nghe nói lúc đó ở hiện trường còn có một con Thao Thiết, trên Thế Đạo Kinh có ghi, là ngươi sao?” Hải Lam Âm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thuận miệng hỏi.
“A? Uh.” Kim Phi Dao sửng sốt, Thế Đạo Kinh thối, cái thứ chó mà gì cũng viết. Tuy nhiên, điều này không thể làm khó nàng, nàng lập tức cười nói: “Đúng vậy, lúc đó ta vừa khéo đi ngang qua, không ngờ lại gặp đánh nhau, vì thế liền nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhặt một ít rác, thiếu chút nữa còn mất cả mạng. Đáng tiếc là không thấy được Liễu Cơ đại danh đỉnh đỉnh kia trông như thế nào.”
“Aizzz…” Hải Lam Âm vạn phần đáng tiếc thở dài, đương nhiên không phải cảm thán Kim Phi Dao không gặp được Liễu Cơ mà là vì chuyện này khiến việc nàng báo thù trở nên khó khăn hơn rất nhiều, bây giờ còn nửa vời, tiến lui đều không được.
“Nếu thật sự không được thì ngươi không cần phải diệt môn, trực tiếp gϊếŧ chết người ngươi hận nhất là được, không tất yếu phải diệt môn.” Kim Phi Dao thấy nàng không nghi ngờ mình thì tiếp tục ăn. Thật sự không ngờ Long Kế Tường của Tân Long môn lại nhân họa đắc phúc, kéo gần được tới đại thụ Nhật Nguyệt môn, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Có điều, đám Hồng làm việc thật dở tệ, ngay cả một người cũng gϊếŧ không chết, không chỉ Liễu Cơ còn sống mà ngay cả Long Kế Tường cũng không chết, thật sự quá vô dụng.
Hải Lam Âm lại càng cười khổ: “Hiện tại Bách Vị lâu không cho ta tùy ý rời đi.”
“Vì sao? Chỉ là đi gϊếŧ vài người, cũng không phải đi làm chuyện gì to tát, cùng lắm thì gϊếŧ người xong sẽ trở về là được.” Hoa Uyển Ti có chút không hiểu, thấy Kim Phi Dao chỉ mở đầu câu chuyện lại vùi đầu ăn uống, liền nói tiếp lời nàng.
“Bởi vì ta phải thôi đồ ăn cho bọn họ, nếu không thì Bách Vị lâu sao có thể mở lớn như vậy. Trước kia đại tiểu thư vì không có cách giải quyết vấn đề hương vị đồ ăn cho nên cả cửa hàng mới có sáu cái bàn, hơn nữa đồ ăn thức uống còn phải đăng ký trước cả trăm năm, căn bản không giống như bây giờ, ai cũng được ăn.” Hải Lam Âm vừa nói xong, Mập Mạp và Kim Phi Dao nhất thời ngừng ăn, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng.
“Thôi đồ ăn? Đó là cái gì?” Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy có phải bản thân đang ăn thứ cổ quái không.
Hải Lam Âm nhìn chung quanh, xác nhận cách âm che phủ không có vấn đề mới nhỏ giọng nói: “Chuyện này vốn không thể nói ra ngoài nhưng vì ngươi là Kim Phi Dao cho nên ta có thể yên tâm nói. Mỗi phần đồ ăn của Bách Vị lâu đều phải cho thêm một loại phấn tổng hợp từ mười loại hương liệu, loại phấn này gọi là Mê Vị phấn, chỉ cần cho phấn này vào thì đồ ăn sẽ sinh ra vị ngon khác hẳn với nguyên liệu ban đầu. Nhưng mười loại hương liệu này đều rất thưa thớt, thời gian sinh trưởng lại rất dài, kể cả có giới tử cảnh vực gia tốc sinh trưởng cũng vẫn hoàn toàn không đủ dùng.”
“Nếu Bách Vị lâu không có Mê Vị phấn này thì không biết hương vị của những đồ ăn này sẽ như thế nào nữa. Dù sao đây cũng không phải nấu cơm bình thường mà cứ rửa rửa nấu nấu, nêm gia vị là xong, chủ yếu chính là công hiệu bên trong. Coi trọng công hiệu thì sao hương vị có thể tốt cho được.” nghe Hải Lam Âm nói xong, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới thực thần, nếu tên kia biết thức ăn Bách Vị lâu ngon là do nạp liệu thì có hối hận việc đi luyện nấu ăn không?
Tuy nhiên, hôm đó hắn ăn sủi cảo Ngọc Dung của Bách Vị lâu lại không hề hài lòng, có lẽ đệ tử hiện tại không làm ra đồ ăn ngon, còn kém tay nghề của đại tiểu thư, nhưng vì kiếm linh thạch nuôi dưỡng đại tiểu thư trên Độ Thiên giới cho nên mới phải bỏ thêm Mê Vị phấn này.
“Vậy ngươi giúp Bách Vị lâu làm cái gì?” Kim Phi Dao đã có suy đoán nhưng vẫn hỏi một chút mới dám khẳng định.
Hải Lam Âm quả nhiên không ngoài sở liệu đáp: “Lúc ta song tu sẽ hấp thu linh lực, trước tiên phải dùng để thúc đẩy tốc độ phát triển loại hương liệu này cho Bách Vị lâu, sau đó thừa lại mới đến phiên ta sử dụng. Tuy nhiên, lần nào cũng cơ hồ vét sạch cả Thức Hải, số lượng hương liệu Bách Vị lâu gieo trồng thật sự quá nhiều cho nên hơn hai vạn nam tu sĩ này ta không thể bỏ một ai, nhân số càng đông càng tốt.”
“Vậy công hiệu của đồ ăn…” Kim Phi Dao cầm đũa, hỏi.
“Công hiệu thì có, tuy nhiên so với đại tiểu thư làm thì vẫn kém không ít. Thêm Mê Vị phấn vào chỉ là để nó ăn ngon thôi, vì trình độ không đủ cho nên có thể làm ra công hiệu thì không thể đảm bảo hương vị.” Hải Lam Âm cười nói.
“Bảo sao!” Mập Mạp ở bên cạnh đột nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Bảo sao bánh bao lão đại làm lại khó ăn như vậy. Ăn đồ ăn Bách Vị lâu mất linh thạch, ăn bánh bao của nàng là mất mạng nha.”
“Mập Mạp chết bầm!”