Những hắc y nhân này không biết là chui từ đâu ra, có lẽ vốn đang ngồi ăn cơm ngay trong bàn tiệc, sau đó liền cởϊ qυầи áo, nhấc mông nhảy ra. Dù sao cũng không ai biết là ai, chỉ biết là đột nhiên xuất hiện.
Ngoài đầu lĩnh là hai gã Luyện Hư sơ kỳ ra thì những người khác đều Hóa Thần kỳ, mặc hắc y, che mặt lướt qua đầu mọi người, xông đến chỗ Liễu Cơ. Không biết có phải vì che giấu tung tích hay không mà trên tay bọn họ đều cầm kiếm giống nhau, quang mang đẹp mắt bức thẳng Liễu Cơ.
ngẩng đầu nhìn hắc y nhân lướt qua trên đầu, đột nhên phát hện tu sĩ bàn bên cạnh đều khϊếp sợ nhìn hắc y nhân, nàng liền tới gần, giơ đũa gắp thịt Phù Dung Ngọc Thủy trên bàn người ta.
Tu sĩ kia phục hồi tinh thần, lăng lăng nhìn nàng, Kim Phi Dao trừng mắt nói: “Nhìn ta làm gì? Nhìn bên kia mới đúng, Liễu Cơ cũng bị người gϊếŧ.”
Nàng ở trong này chập chờn người khác, cũng không quản ám sát hay không ám sát, cầm đũa quét qua từng bàn tìm kiếm thịt Phù Dung Ngọc Thủy.
“Mập Mạp, các ngươi bên kia thế nào?” Hoa Uyển Ti hô qua đám yêu binh.
Mập Mạp ngẩng đầu nhìn, ngoài những yêu binh này ra thì không thấy cái gì khác, liền đáp: “Không có chuyện gì, chỉ là chung quanh thêm đám Yêu tộc này. Lão đại ăn uống càng ngày càng không chọn lọc, không biết đang làm gì bên ngoài nữa.”
“Mọi người cẩm thận một chút, những Yêu tộc này đều có tu vi Hóa Thần kỳ, nếu tất cả cùng ra tay thì chúng ta sẽ xong đời.” Hoa Uyển Ti khó hiểu nhìn những Yêu tộc này, mấy nghìn Yêu tộc Hóa Thần kỳ, đây là đội ngũ dàng gì chứ, vậy mà lại bị Kim Phi Dao ăn hết.
Đột nhiên, yêu binh giật mình, mở mắt ra, trong mắt toàn là màu đỏ. Hoa Uyển Ti bất giác lui ra sau một bước, kinh ngạc nhìn yêu binh, chỉ thấy trên người bọn họ bắt đầu toát ra yêu khí. Nơi này là bụng Kim Phi Dao, nếu bọn họ nháo ở trong này thì sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
Kim Phi Dao lúc này đang ôm bụng, chau mày vịn vào một cái bàn, ngồi xuống đất, mồ hôi lạnh ứa ra trên đầu. Mà Liễu Cơ phía xa xa thì lấy ra một chiếc khăn lụa, ném vào không trung, chặn màn công kích mãnh liệt vừa rồi. Lúc này, nàng lại lấy ra một chuỗi chuông, cười lạnh phe phẩy.
Nàng vừa bắt đầu rung chuông là Kim Phi Dao cảm thấy đau bụng, nói vậy chiếc chuông kia chính là để thúc giục Dẫn Hồn châm. Trong lòng nàng thầm oán Lang đại nhân, không phải nói bỏ vào giới tử cảnh vực là sẽ không có chuyện gì sao? Sao hiện tại bụng lại đau? A, đúng rồi, bụng ta chẳng phải là giới tử cảnh vực.
Không thể để ba nghìn yêu binh này phá bụng mà ra, Kim Phi Dao còn chưa muốn chết, nàng cắn răng, nhanh chóng dùng linh lực bao vây đám yêu binh hết tầng này đến tầng khác.
Hoa Uyển Ti nhìn những yêu binh kia đang bắt đầu động thì có linh lực màu đen bay tới, nhanh chóng bao vây toàn bộ yêu bnh, yêu binh giật giật mấy cái rồi chậm rãi nhắm mắt, một lần nữa tiến nhập trạng thái nhập định. Thấy bọn họ không động, khôi phục nguyên trang, Hoa Uyển Ti mới nhẹ nhàng thở ra.
Cưỡng chế yêu binh trong bụng xong, mặt Kim Phi Dao đã tái xanh. Tu sĩ bàn này thấy bộ dáng ôm bụng thống khổ vạn phần của nàng, lại nhớ tới cảnh tượng nàng cướp thịt Phù Dung Ngọc Thủy ở các bàn liền tốt bụng hỏi: “Đạo hữu, có phải là ngươi bị đau bụng không? Ăn phải đồ thiu sao?”
Kim Phi Dao vươn tay ra vẫy vẫy, người nọ lại nói: “Chúng ta ích cốc nhiều năm, muốn ăn gì cũng không nên ăn quá nhiều, kể cả là tu vi cao, cứ ăn nhiều quá sẽ nhất thời không thích ứng, bụng sẽ khó chịu. Ngươi dùng linh lực tiêu hóa đi thì sẽ thấy tốt hơn.”
“Cám ơn ý tốt của ngươi, ta không sao.” Trấn áp được yêu binh, bụng Kim Phi Dao không đau nữa, nàng nói tạ với tu sĩ kia rồi lại vươn tay gắp mấy miếng thịt Phù Dung Ngọc Thủy trên bàn bỏ vào miệng. Trước ánh mắt kinh sợ của tu sĩ kia, nàng lại ôm bụng tiếp tục đi tìm thịt.
Lúc này, sắc mặt Liễu Cơ đã đại biến, những yêu binh mà môn chủ Nhật Nguyệt môn làm ra cho nàng không thấy đâu, mặc kệ nàng lắc chuông thế nào cũng không thấy đáp lại, không có một gã tới cứu nàng.
Những yêu binh này được dùng linh dược và bí thuật làm mạnh mẽ tiến giai đến Hóa Thần kỳ, cách làm này sẽ làm cho bọn họ mất đi ý thức nhưng chỉ cần dùng Dẫn Hồn châm là có thể khống chế. Loại phương pháp này không thể dùng trên người tu sĩ bình thường nhưng lại có thể làm cho những yêu binh kia tiến giai đến Hóa Thần kỳ trong thời gian ngắn nhất, tuy chỉ là năng lực đến Hóa Thần, các phương diện khác không tăng theo nhưng cũng không ảnh hưởng tới thực lực của bọn họ.
Cho nên, trong Phong Lương cung không có tu sĩ Luyện Hư kỳ tọa trấn. Trước kia cũng có ý định phái người tới nhưng tu sĩ Luyện Hư không muốn bảo vệ cho một con gái nuôi, mà Liễu Cơ cũng cảm thấy có người tu vi cao hơn mình ở trong cung làm nàng không được tự nhiên, bản thân giống như bị nhìn chằm chằm cho nên Phong Lương cung hiện tại chỉ trông vào ba nghìn yêu binh Hóa Thần kỳ này đối địch. Kể cả có tu sĩ Luyện Hư kỳ tới, chỉ cần những yêu binh không sợ chết, không sợ đau này lên sân khấu thì Liễu Cơ cũng có thể thoải mái thắng.
Nhưng hiện tại yêu binh lại không xuất hiện, cứ thế bị người ta lấy đi, Liễu Cơ cũng mất đi đội quân hộ vệ của mình. Lúc này phải làm sao? Dựa vào những người đến chúc thọ kia sao? Hay là sử dụng cái kia?
“Tiên tử hãy mau lui ra phía sau!” lúc này có một người anh dũng vọt lên, chính là Long Kế Tường, thiếu chủ Tân Long môn. Hắn đẩy mạnh Liễu Cơ ra, sau lưng liền bị một thanh kiếm đâm xuyên qua, ngã uỵch xuống đất.
Coi như hắn may mắn, phi kiếm này bị trượt một chút, không đâm trúng tim hắn. Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Cơ, hắn đã anh dũng cứu mỹ nhân, môn chủ Nhật Nguyệt môn hẳn sẽ có vài phần kính trọng đối với hắn, Tân Long môn coi như làm được công to. Nhưng hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Liễu Cơ bị đao đâm vào bụng.
Cú đẩy vừa rồi của hắn là nhằm đẩy Liễu Cơ ra ngoài, tránh phi kiếm đang bay tới, nhưng Liễu Cơ vốn đã có thể xuất ra pháp bảo phòng ngự trung phẩm ra ngăn trở phi kiếm lại bị Long Kế Tường đẩy mạnh, thân hình nàng nghiêng đi, được một thị nữ Trúc Cơ kỳ phía sau đỡ lấy.
Không đợi nàng đẩy thị nữ ra, chiêu vật kia ra đối phó địch nhân thì bụng đã đau nhói, một thanh đoản đao pháp bảo thượng phẩm đâm từ sau lưng tới, xuyên qua bụng nàng. Nàng kinh ngạc quay đầu, tung cho thị nữ Trúc Cơ kỳ kia một chưởng, nữ nhân kia lăn một vòng, khói đen trên người quay cuồng, nhất thời hóa thành một nam tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ che mặt.
Người nọ vung tay lên, hư không khống chế đoản đao, bụng Liễu Cơ bị khoét ra một lỗ hổng. Sau đó, tay hắn với vào trong bụng Liễu Cơ mà ngoáy, tràng cảnh kia thực khiến cho người ta sợ hãi.
“Mau cứu tiên tử!” các tu sĩ ở đây đều ngây ngẩn cả người, bọn họ vốn nghĩ rằng Liễu Cơ là con gái nuôi của môn chủ Nhật Nguyệt môn, thứ tốt có rất nhiều, giờ phút này vừa vặn để nàng bộc lộ tài năng, sau đó mọi người sẽ có cơ hội để vuốt mông ngựa. Bởi vậy, ngoại trừ tên Long Kế Tường không hiểu chuyện, mù quáng xông lên thì các tu sĩ khác đều ở bên cạnh vây xem.
Trong mắt bọn họ, Liễu Cơ muốn gϊếŧ hai mươi hắc y nhân
này là chuyện khá đơn giản, dù sao nàng cũng có tới ba nghìn yêu binh Hóa Thần kỳ. Đây là chuyện mà người người đều biết, đi lên nhúng tay có khả năng còn làm người ta mất hứng. Nhưng hiện tại không có nửa yêu binh xuất hiện, Liễu Cơ còn bị tu sĩ ngụy trang thị nữ mổ bụng, nếu nàng ta chết ở đây thì môn chủ Nhật Nguyệt môn còn không ăn thịt bọn họ?
Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội tốt, chỉ cần có thể cứu nàng thì công lao này sẽ rất to.
Vì thế, không hẹn mà gặp, các tu sĩ ở đây đều nổi giận gầm lên một tiếng, rút pháp bảo ra, vọt tới hai mươi hắc y nhân không biết trời cao đất rộng kia. Chỉ cần mỗi người một chiêu thì mấy nghìn người ở đây có thể thay thế yêu binh đánh cho những hắc y nhân kia thành cặn bã.
Thậm chí có người còn ngại hắc y nhân quá ít, mới hơn hai mươi người, người đến ăn cơm đã ba, bốn nghìn người, động tác chậm có khi ngay cả ngón tay hắc y nhân cũng không động vào được, không thể cướp được công lao.
Nhìn những tu sĩ điên cuồng xông lên kia, Kim Phi Dao nhanh tay gắp hết thịt Phù Dung Ngọc Thủy rồi quay đầu tìm ở những bàn chưa ăn hết. Có tu sĩ không thể nhìn được nữa liền gọi nàng lại, hỏi: “Đạo hữu, hiện tại cứu người quan trọng hơn, chỉ là chút thịt Phù Dung Ngọc Thủy thôi, ngươi không cần phải như vậy chứ? Liễu Cơ đã bị thương thành như vậy rồi mà ngươi còn nuốt trôi sao?”
Kim Phi Dao mờ mịt nhìn hắn: “Nàng cũng không phải là con gái nuôi của ta, đâu có liên quan gì tới ta? Hơn nữa, nếu nàng chết rồi thì sau này sẽ không có ai làm thịt này trong tiệc mừng thọ nữa, ta phải thừa lúc này mà ăn nhiều một chút chứ, chẳng lẽ sau này ngươi mời ta ăn sao?”
“Cha nuôi của nàng là môn chủ Nhật Nguyệt môn, cứu nàng rồi ngươi còn sợ không có thịt Phù Dung Ngọc Thủy ăn?” không phải là tu sĩ này nhiệt tâm mà là đối mặt với người không nói lý lẽ như nàng, hắn không nói hai câu thì trong lòng rất không thoải mái.
Thấy bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của hắn, Kim Phi Dao liền chỉ vào Liễu Cơ, nói: “Ngươi hiện tại mau mau lấy đan dược tốt nhất ra, chạy qua bón cho nàng, sẽ bớt việc hơn những kẻ xông lên gϊếŧ hắc y nhân kia nhiều, lại có thể cho nàng thấy mặt, hữu ích hơn những kẻ bay lượn không thấy cả bóng lưng kia gấp trăm lần.”
Tên tu sĩ kia dừng một chút, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đa tạ đạo hữu, ngươi cứ từ từ ăn!” sau đó, hắn phi thân lên nhằm về phía Liễu Cơ.
“Ngốc tử!” Kim Phi Dao nhún nhún vai cười, nhìn ra bốn phía, may là tu sĩ đánh nhau đều bay lên không trung, các bàn trống khá nhiều. Nàng lại thấy có vài bàn vẫn còn thịt Phù Dung Ngọc Thủy, liền vui tươi hớn hở chạy qua.
Hiện trường nhiều tu sĩ như vậy, hơn hai mươi hắc y nhân thấy mọi người xông lên liền toàn bộ tập trung tới chỗ Liễu Cơ. Tên tu sĩ thò tay vào bụng Liễu Cơ đột nhiên lạnh giọng quát: “Tìm được rồi!”, sau đó hắn nhanh chóng rút tay ra khỏi bụng Liễu Cơ, trên bàn tay dính đầy máu nắm một tấm ngọc bài màu lá cọ.
“Huyền Vũ, ra!” hắn nhanh chóng rót thần thức vào trong ngọc bài, chỉ nghe oanh một tiếng, ngọc bài phát ra một luồng yêu khí cường đại, đánh cho những công kích đã tới gần bọn họ và các tu sĩ bắn ra ngoài. Sau đó, dưới chân nổi lên một trận đất rung núi chuyển, phía trên Vạn Không thành xuất hiện một lốc xoáy vĩ đại.
“Làm cái gì vậy?” Kim Phi Dao cắn một nửa miếng Phù Dung Ngọc Thủy, ngẩng đầu nhìn lốc xoáy vĩ đại kia, lập tức nghĩ ra mục đích thực sự của Lang đại nhân hẳn là cái này đi.