Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 512: Phía sau núi

Nữ tu sĩ đưa các nàng đi một vòng, qua Linh Sơ viên, cả Bạo Phong viên toàn những linh thú hung xấu lẫn Hương Thảo viên của các linh thú ôn nhu dịu hiền, cuối cùng chỉ còn Thiên Đoàn viên, nơi bán trứng linh thú là chưa đi.

Kim Phi Dao suy nghĩ, những nơi khả nghi chắc chắn không thể đi xem, vì thế liền giả vờ ngắm phong cảnh, ngồi trên thuyền cẩn thận quét mắt khắp núi. Còn có mấy chỗ phòng ốc chưa đi, đó là nơi ở của người Vạn Thú sơn trang, không tiện đi qua. Xem ra phải đợi đến lúc dạ hắc phong cao mới đến một chuyến được, đến xem chỗ của người ở, chỗ thú ở là không có hy vọng rồi.

“Tiền bối muốn tới Thiên Đoàn viên xem không? Hay là trực tiếp tới Linh Sơ viên?” Nữ tu sĩ nhìn Kim Phi Dao đầy chờ mong, các nơi có thể đi đều đã đi rồi, còn ở lại Bạo Phong viên và Hương Thảo viên rất lâu, mà quan trọng nhất là một khối linh thạch còn chưa móc ra.

Không coi trọng mãnh thú trong Bạo Phong viên có khả năng vì chúng xấu xí, nhưng những linh thú luôn làm các nữ tu sĩ yêu thích không buông tay ở Hương Thảo viên cũng không được vị tiền bối này nhìn một cái. Hơn nữa, miệng còn rất kín, rốt cục là thích dạng linh thú gì cũng không chịu nói.

Hiện tại chỉ còn nước tới Thiên Đoàn viên xem sao, nơi đó có rất nhiều trứng linh thú quý hiếm, đặc biệt có cả những linh thú vừa phá trứng liền nhận chủ là người đầu tiên nhìn thấy, đến lúc đó nhất định phải đề cử.

“Đi thôi, đến Thiên Đoàn viên xem, ta mua mấy quả trứng linh thú vậy.” Kim Phi Dao chuẩn bị trở về, không phải là nàng không ưng linh thú nào mà là viêm màng túi, cộng thêm nuôi linh thú rất phiền toái, nàng không có tâm tư này, cứ nhìn gia hỏa bên người là nàng không có hứng thú với việc nuôi linh thú mới. Nhưng dù sao người ta cũng đã phục vụ mình nửa ngày, cũng phải giữ ý một chút.

“Được, vậy chúng ta đi luôn bây giờ.” Rốt cục muốn mua, nữ thần thức điều động linh lực, thuyền liền bay về phía Thiên Đoàn viên.

Thấy sắp phải về, Kim Phi Dao lại cở cấm chế trên mũi ra, muốn thử lại lần nữa. Ai ngờ, vừa mở cấm chế, nàng đột nhiên giật mình, mắt dừng lại trên đỉnh núi. Thực hồn thần thú! Từ trên đỉnh núi bay tới hương vị của thực hồn thần thú! Tuy xen lẫn trong một đống mùi thối của linh thú nhưng loại mùi đặc biệt đó Kim Phi Dao không bao giờ ngửi nhầm.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao không chút để ý nói: “Tấn Thần giới thật đúng là nhỏ, nếu lớn hơn một chút là có thể làm một cái ao cho Phiên thủy long.”

Nữ hầu giả hiểu ý cười: “Tiền bối nói cũng đúng, Phiên thủy long thích nước, nuôi đến trưởng thành dùng để trấn thủ sơn môn là không có gì tốt hơn. Đáng tiếc là địa bàn Tấn Thần giới hơi nhỏ cho nên chỉ có thể nuôi Phiên thủy long ở Tiêu Thủy Thần giới. Nếu tiền bối muốn thì chúng ta có thể đưa tiền bối tới đó.”

“Không cần, ta chỉ thuận miệng nói thôi. Tuy nhiên, diện tích đã nhỏ hẹp như vậy tại sao lại không dùng cả phía sau núi? Phía sau núi tuy không lớn lắm nhưng xây kiến trúc lên hẳn không thành vấn đề chứ.” Kim Phi Dao uống một ngụm trà, cười tủm tỉm nhìn nàng.

Nữ tu sĩ sửng sốt một cái, liền cười nói: “Tiền bối có chỗ không biết, phía sau núi có Song Hợp viên, là nơi để linh thú giao hợp, đẻ trứng. Vì không phải là vật trực tiếp buôn bán, lại sợ kinh ưu đến linh thú đang có mang cho nên không để cho người khác tùy ý ra vào.”

“Nói cũng đúng, linh thú có mang và linh thú vừa sinh thường khá khó tính, thả ở sau núi cũng đúng.” Kim Phi Dao gật gật đầu đáp, cũng không nhắc lại chuyện này, ngược lại hỏi chút chuyện về trứng linh thú, tựa hồ thật sự muốn mua.

Đến Thiên Đoàn viên, vừa tiến vào căn phòng cao thoáng khí, ập vào mi mắt là chi chít chi chít trứng linh thú đặt trên các giá. Kim Phi Dao nhìn lướt qua, giá niêm yết trên đó đều có thể dọa chết người, tuy nhiên nàng là người trọng thể diện, vì thế liền nâng tay chỉ một cái, mở miệng nói: “Cho ta mười quả kia.”

“Mười quả!” nữ tu sĩ kích động đi qua chỗ nàng chỉ, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người. Đó là trứng của Bong Bóng thú, mỗi quả to như quả dưa hấu, lớn lên bộ dạng giống hệt quả cầu thịt, ăn vào cũng giống quả cầu thịt. Đương nhiên, cái này không phải để cho người ăn mà là cho những con linh thú còn chưa nhai được xương ăn.

Sau khi Bong Bóng thú nở, bọn họ ném nó ra trước mặt linh thú, cũng giống như ném một nắm thịt heo, vừa tươi lại tiện lợi, không có xương, rất dễ dàng tiêu hóa. Những quả trứng đó đều là tặng phẩm cho tu sĩ, cứ mua một linh thú ăn thịt sẽ tặng thêm một đôi trứng Bong Bóng thú, để sau này người mua có thịt viên trực tiếp bón cho tiểu linh thú. Bán riêng cũng có bán, tuy nhiên vì chỉ là thức ăn gia súc cho nên một quả chỉ mười linh thạch hạ phẩm, kể cả mua mười quả thì cũng chỉ một trăm linh thạch hạ phẩm thôi.

Thấy Kim Phi Dao muốn mua cái này, nữ tu sĩ còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, muốn tìm loại trứng linh thú nào gần đó xứng đôi với tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng Kim Phi Dao lại chỉ vào trứng Bong Bóng thú, thúc giục: “Chính là cái này, mười quả trứng Bong Bóng thú.”

“Tiền bối, nếu ngươi muốn nuôi linh thú thì chúng ta có Bong Bóng thú đã nở, tiện hơn mua trứng về ấp nhiều.” nữ tu sĩ không cam tâm nói.

Kim Phi Dao mờ mịt nhìn nàng: “Ấp trứng làm gì? Trứng Bong Bóng thú không phải có thể dễ dàng nướng chín sao? Hơn nữa, thịt viên to như vậy mà cho vào nồi nấu thì không hay, vỡ vụn ra mất ngon. Ta muốn luộc vài quả trứng ăn, thấy quả này rất vừa vặn.”

“Tiền bối, ngươi ăn cái này?” nữ tu sĩ kinh ngạc đến mức suýt nói không ra lời, không ngờ lại có người tới mua trứng linh thú về nấu ăn, lại là tới Vạn Thú sơn trang.

Nếu người trước mặt không phải là tu sĩ Hóa Thần kỳ, phía sau cũng không phải là Thần Thú kỳ và Nguyên Anh hậu kỳ thì nàng đã muốn mắng người. Nàng rất muốn gọi hộ vệ tới, sau đó đánh cho ba gia hỏa này văng ra ngoài, muốn ăn trứng luộc sao không mua luôn ngoài đường kia, ở đó toàn bán linh thú, muốn loại trứng nào mà không có, lại chạy tới đây đùa giỡn bản thân.

“Thế nào? Ta ăn cái này ngươi có ý kiến? Hay là nơi này của ngươi không làm sinh ý nhỏ như vậy?” Kim Phi Dao thấy trong mắt nàng lộ ra vẻ tức giận liền trầm mặt xuống, lạnh giọng hỏi.

“Ta đi lấy ngay đây.” Tu vi thấp hại chết nhân a, đối mặt với tu sĩ Hóa Thần kỳ, có thể nói chuyện với Trúc Cơ kỳ ngươi đã là vinh hạnh lớn cho ngươi rồi, nữ tu sĩ cúi đầu yên lặng đi lấy trứng Bong Bóng thú.

Nhưng một quả trứng đã to bằng quả dưa hấu, muốn một lần ôm mười quả là không thể. Kim Phi Dao liền ném túi linh thú trước đây Mập Mạp dùng cho nàng để đựng mười quả trứng, cuối cùng đưa nàng một trăm linh thạch hạ phẩm rồi cầm túi linh thú đi ra cửa.

Lúc này không có ai dùng thuyền đưa nàng ra cửa nữa, một trăm linh thạch hạ phẩm còn chưa đủ mua một nửa miếng điểm tâm, vừa vặn Kim Phi Dao muốn làm quen hoàn cảnh đi bộ, liền đưa Hoa Uyển Ti và Mập Mạp chậm rãi đi theo con đường bạch ngọc ra ngoài đại môn.

Ra khỏi Vạn Thú sơn trang, Hoa Uyển Ti liền nói: “Ngươi cũng quá ác độc, mua một lúc mười quả trứng Bong Bóng thú, có thể mua một con linh thú to to về nướng ăn mà.”

“Đúng thế, trứng luộc thì có gì ngon, mua Bong Bóng thú đã nở còn hơn. Như vậy chúng ta có thể ăn thịt viên nướng hoặc nấu canh thịt viên.” Thân là linh thú, Mập Mạp không hề có bất luận tâm tình đồng cảm với Bong Bóng thú, chỉ nghĩ đến viên thịt mềm mại.

“Bên ngoài bán một quả trứng Bong Bóng thú những một linh thạch trung phẩm đó, chỉ có trong Vạn Thú sơn trang là mười linh thạch hạ phẩm, còn các loại trứng khác thì không có loại nào dưới một trăm linh thạch trung phẩm cả. Ta không mua cái này thì mua cái gì, có đồ ăn là tốt rồi. Ta tám, Mập Mạp hai, Uyển Ti phụ trách nhóm lửa.” Kim Phi Dao vung túi linh thú trong tay, đắc ý nói.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp nhất thời ngây ngẩn cả người, người này cái gì cũng không nhớ chỉ nhớ giá. Người ta bán rẻ như vậy cũng chỉ là vì đây là tặng phẩm cho tu sĩ mua trứng, nếu thật sự muốn mua cái này thì ai có mặt mũi chạy tới Vạn Thú sơn trang mua chứ. Điều này khác nào chạy tới quán ăn cao cấp nhất để mua hai cái bánh bao, sẽ bị chủ quán hận chết.

Tuy nhiên Kim Phi Dao mới không quản cái này, hiện tại phải tìm một chỗ để ở đã. Mặc kệ có ngủ hay không, nếu tu sĩ nửa đêm vẫn ngồi ở ngoài trời sẽ làm cho người ta có cảm giác không phải chờ nửa đêm quyết đấu thì cũng là có âm mưu muốn gϊếŧ người.

Các Thần giới khác địa bàn rộng, nhiều chỗ hoang dã, sẽ không làm người ta cảm giác mãnh liệt lắm, nhưng Tấn Thần giới lại là một Thần giới làm buôn bán, nơi nơi đều người đến người đi, ngươi muốn ngồi ở góc tường như kẻ ăn xin cũng không được.

Trong một căn phòng trọ, ba người đang dùng chân hỏa nướng trứng Bong Bóng thú để ăn.

“Không ngờ thứ này là trứng mà ăn lại có vị thịt.” Mập Mạp lúc đầu còn không hứng thú ăn trứng này, đến lúc trứng chín cắn một miếng liền thích vị thịt của nó.

Kim Phi Dao vừa ăn vừa nói với hai người bọn họ: “Hôm nay ta phát hiện chỗ khả nghi ở Vạn Thú sơn trang, đợi đến đêm chúng ta đi xem sao, phía sau núi chắc chắn có vấn đề.”

“Vì sao ngươi lại cảm thấy phía sau núi có vấn đề?” Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đều kinh ngạc, hai người bọn họ luôn đi theo bên nàng, không phát hiện có gì khả nghi nha. Lời này vừa hỏi ra, Hoa Uyển Ti đột nhiên nói: “Ngươi lại ngửi thấy mùi lạ?”

“Không phải mùi lạ, là mùi của thực hồn thần thú, bay từ đỉnh núi tới. Bởi thế ta mới hỏi nàng phía sau núi có gì không. Trong Hợp Song viên lại có thực hồn thần thú, nghe qua đã cảm thấy khả nghi.” Các nàng ngồi dưới sàn phòng ăn trứng Bong Bóng thú, nhìn qua cửa sổ là có thể thấy ngọn núi của Vạn Thú sơn trang.

Nhìn màn cấm chế ẩn ẩn chớp động bên ngoài ngọn núi, Hoa Uyển Ti nói: “Buổi tối Vạn Thú sơn trang không mở cửa, chúng ta phải làm thế nào mới không đả thảo kinh xà?”

“Không vào, chúng ta tới phía sau núi nhìn trước xem sao, cách cấm chế cũng có thể nhìn thấy chút gì đó chứ. Ít nhất phải thuộc đường đi lối lại đã, đợi đến ban ngày sẽ theo cửa lớn mà vào, sau đó thì không ra nữa. Dù sao Vạn Thú sơn trang lớn như vậy, ẩu dấu vài người thì ai sẽ phát hiện được.” Kim Phi Dao nói.

“Nhưng vừa vào cửa liền ngồi thuyền, hơn nữa hôm nay ngươi còn mua mười quả trứng Bong Bóng thú, chắc chắc lúc đi vào sẽ bị chú ý. Nếu ngươi không đi ra không phải là làm người ta hoài nghi sao? Bảo ngươi bình thường hành động bình thường một chút ngươi cứ không nghe, ngươi định trà trộn vào kiểu gì?” Hoa Uyển Ti vừa giúp hai người bóc trứng vừa hỏi.

Kim Phi Dao nhét trứng vào miệng, nói như không có việc gì: “Hóa thành Thao Thiết đi vào, ở đó nơi nơi là linh thú, coi như ta từ Linh Sơ viên chạy đến đi.”

Hoa Uyển Ti nhẹ nhàng nói: “Tùy ngươi…”