Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 510: Cao độ cùng thấp độ

Nhìn Kim Phi Dao chuẩn bị xuất phát, Hoa Uyển Ti có chút lo lắng hỏi: “Ngươi thật sự không mua một pháp bảo hộ thân nào sao? Chỉ mang hai tờ Ẩn Thân phù cao giai là được?”

Kim Phi Dao thở dài một tiếng: “Không mua. Linh thạch không còn bao nhiêu, ta muốn để kiến Giáp Tinh sinh thêm mấy con, sau đó tất cả tiến giai kéo linh thạch trung phẩm, nhưng lại phát hiện Mập Mạp kéo quá ít, không đủ đá vì còn phải tiết kiệm cung cấp cho Ân Nguyệt làm giới tử cảnh vực nữa. Hiện tại ta rất nghèo, mang theo hai tờ Ẩn Thân phù để dùng lúc cấp bách là được.”

“Hay là để ta bán Chu Tước y đi, bộ đồ cực phẩm này có thể đổi được không ít thứ.” Hoa Uyển Ti lắc đầu, cứ như thế thì không được, vì thế liền vuốt bộ quần áo trên người, nói.

“Được rồi, ta cũng đâu phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở đây, trên người không có một pháp bảo hộ thân nào, không phải còn có Quạ Đen sao? Ta chỉ đi thăm dò tình báo chứ đâu phải tìm người quyết đấu, các ngươi lo lắng cái gì?” Kim Phi Dao cảm thấy các nàng làm quá lên, giống như bản thân đúng là cứ xuất môn sẽ trêu chọc thị phi vậy, nào có chuyện khéo như vậy.

Nghĩ nghĩ, bản thân đã dùng không ít linh thạch, vậy mà ngoài bộ quần áo thì một pháp bảo phòng vệ cũng không có, pháp bảo bản mạng thì nát, các loại pháp bảo khác cũng đã bị lấy ra chắn công kích hết rồi. Hiện tại nàng đúng là một nghèo hai trắng, ngoài một đống Ẩn Thân phù đê giai tự vẽ ra thì cái gì cũng không có.

Hoa Uyển Ti nghĩ, cứ như vậy tay không đi ra ngoài thì không tốt cho lắm, vì thế liền đề nghị: “Nếu không thì lấy một ít linh thảo trong tiểu đảo nổi ra bán đi, tạm thời mua vài món pháp bảo mà dùng?”

Linh thảo trồng trong tiểu đảo nổi đã được ba trăm năm, tuy không quá dài nhưng cũng coi như là được, lấy ra bán còn có thể đổi được pháp bảo.

Nhưng Kim Phi Dao lại không hề lưỡng lự mà lắc đầu: “Không được, mới hơn ba trăm năm, còn chưa đủ. Ta không muốn động đến số linh thảo này, về sau nếu có chyện gì cần linh thạch gấp thì số linh thảo này sẽ phát huy tác dụng. Hơn nữa, ít nhất cũng phải đợi tới năm trăm năm, linh thảo ngoài năm trăm năm và dưới năm trăm năm chênh lệch rất lớn, ta không muốn lãng phí.”

“Vậy nếu ngươi gặp phải địch nhân liền tay không tiến lên?” Hoa Uyển Ti đành phải hỏi.

“Uh, dù sao tất cả xương cốt trên tay ta đều là pháp bảo, tay không cũng giống như dùng pháp bảo vậy.” Kim Phi Dao gật đầu, đây cũng không phải là chuyện đáng ngại, chỉ là đi thăm dò tình báo, nhìn xem mục tiêu có quan hệ với Nhật Nguyệt môn hay không thôi, cũng không phải là đi chém người, có cần khẩn trương, giương cung bạt kiếm như vậy không?

Khuyên không được, Hoa Uyển Ti cũng chỉ có thể mặc kệ. Ba người sải bước lên phi thảm rời khỏi tổng điếm Thế Đạo Kinh, xuất phát tới Tấn Thần giới. Trong ba người thì Mập Mạp là vui vẻ nhất, ngồi phi thảm vui sướиɠ đón gió, liếc mắt một cái là biết nó phi thường vui vẻ.

Kim Phi Dao không hiểu nó vui vẻ vì cái gì, cũng không phải đi ăn cơm, có cần phải vui thành như vậy hay không?

Thấy Kim Phi Dao không rõ, Hoa Uyển Ti liền nói, Mập Mạp đã đợi đến mốc meo trong Thế Đạo Kinh rồi, chỉ ước gì được nhanh chóng rời đi. Nguyên nhân là vì tuy nơi đó rất nhiều nữ tử nhưng cơ hồ tất cả đều là tỷ muội của Bố Tự Du, người thì nhiều nhưng ai ai cũng vội rối tung rối mù, không có thời gian chơi đùa với nó.

Vì thế, kẻ ham chơi Mập Mạp đa phần thời gian đều ngồi trên sân thượng ngẩn người nhìn mây, ngốc đủ thì ngủ một giấc, căn bản không có chỗ nào để chơi.

Hiện tại có thể đi ra ngoài, Mập Mạp tự nhiên vô cùng cao hứng, vô số mỹ nhân còn đang chờ nó ôm ấp ngoài kia.

Không có cách nào với người này, Kim Phi Dao cơ hồ là phóng túng hắn, dù sao cũng là tai họa nữ tử nhà khác. Ếch lớn tự nhên sẽ có suy nghĩ của mình, quản cũng không quản được.

Từ Thế Đạo Kinh bay đến Tấn Thần giới mất bốn tháng, dọc đường đi ba người cơ bản không dừng lại. So sánh với Linh cấp giới, qua lại mất vài năm thì Thần cấp giới gần hơn rất nhiều. Chủ yếu là vì mỗi Thần cấp giới không quá rộng, số lượng lại nhiều cho nên khoảng cách cũng không quá xa. Nếu Thần cấp giới lại giống như Linh cấp giới, cái nào cũng siêu rộng, ở giữa lại cách nhau một vạn tám ngàn dặm thì đúng là làm người ta phải đau đầu.

Rốt cục các nàng cũng tới Tấn Thần giới. Còn chưa tới nơi đã thấy trên trời có rất nhiều tu sĩ bay qua bay lại, có vài người là bay ra, lại có không ít người bay vào Tấn Thần giới. Nhìn những tu sĩ không ngừng bay qua kia, còn có cả phi thiên thuyền, Kim Phi Dao thấy nơi này thật náo nhiệt.

Bình thường những gì có âm mưu thường sẽ không đặt ở nơi náo nhiệt, nhiệm vụ lần này hẳn là phi thường thoải mái. Tuy thù lao không nhiều lắm nhưng chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên cũng coi như một khởi đầu tốt.

Bay tới gần, một cái hồ rộng xuất hiện trước mắt, bên cạnh và phía sau hồ có núi, một Thần cấp giới giống như một cái ghế dựa lớn xuất hiện trước mắt. Ở giữa Thần cấp giới có một mảnh đất bằng rất lớn, có mấy dòng nước uốn lượn, từ xa đã có thể phát hiện những dòng nước này hợp thành chữ “Thú”. Mà vây quanh chữ “Thú” này là vô số phòng ốc treo đủ mọi loại cờ xí, có thể đoán được là các cửa hàng.

Trên ngọn núi giống ghế dựa kia có phòng ốc ẩn hiện trong cây cối, lộ ra mái ngói nhọn, quy mô cũng không nhỏ. Khắp không trung toàn là tu sĩ, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.

Kim Phi Dao mở cấm chế ở mũi ra, muốn tra tình báo thì ngửi được nhiều hương vị sẽ tiện hơn. Nhưng vừa mở ra, các loại mùi liền phô thiên cái địa ập tới, sợ tới mức nàng vội vàng bịt mũi lại. “Làm gì vậy? Sao nơi này lại nhiều yêu thú như thế, thật là thối!”

“Sao ngươi không suy nghĩ trước xem, nơi này là nơi buôn bán linh thú lớn nhất ở Thần cấp giới, đương nhiên đều là mùi linh thú rồi. Nghe nói linh thú ở Thần cấp giới chỉ cần là có bán trong tiệm thì đại bộ phận đều từ nơi này mà ra, chỉ có một bộ phận nhỏ là do tu sĩ tự mình bắt hoặc tự nuôi thôi. Nhìn thấy những phi thiên thuyền kia không? Đó đều là của các cửa hàng bán linh thú lớn tới nhập hàng đó. Những tu sĩ kia thì ngoài một số người chạy đến đây mua linh thú để tiết kiệm chút linh thạch thì những người khác đều là mua hàng về bán cả.” Hoa Uyển Ti thấy nàng bịt mũi thì cười.

“Được rồi, chúng ta giả dạng làm người tới mua linh thú đi. Để ta nghĩ xem mua linh thú gì nào… Đúng rồi, nói là muốn mua con ếch cái đi, cứ lấy cớ này, chúng ta đi thôi.” Kim Phi Dao vỗ tay một cái, gian trá nở nụ cười.

Mập Mạp ngẩng đầy nhìn nàng, hai mắt mở trừng trừng, há mồm sửng sốt một hồi mới nghiêm túc nói: “Ta hiện tại là người, ngươi không cần tìm ếch cái cho ta, nếu không, ta sẽ phun độc vào tất cả đồ ăn của ngươi, cho ngươi đi ngoài từ sáng đến tối.”

“Thật là ác độc! Ngươi đối xử với mẫu thân như thế sao! Lúc trước còn vui mừng gọ ta là mẫu thân, giờ lại muốn hạ độc ta. Ta mua ếch cái còn không phải là suy nghĩ cho ngươi hay sao, hơn nữa đây cũng chỉ là lấy cớ, cũng chưa nói nhất định phải mua, mà biết đâu lại gặp phải con ếch cái Thần Thú kỳ mỹ mạo, ngoại hình không thua kém Uyển Ti thì sao?” Kim Phi Dao ủy khuất nói, cuối cùng còn khoa tay múa chân miêu tả dáng người.

“Ngươi ngốc à!” Mập Mạp làm sao có thể bị lừa, lườm nàng một cái rồi mắng: “Ai lại lấy Yêu tộc Thần Thú kỳ ra bán, nếu ngươi thật sự có thể mua một con ếch Thần Thú kỳ mỹ mạo cho ta thì cứ mua đi, ta sẽ nhận.”

Kim Phi Dao thấy Mập Mạp nóng nảy thì nhùn vai cười nói: “Khó mà nói trước được nha, biết đâu Đại Nữu đã Thần Thú kỳ rồi, đang ôm tiểu hài tử của ngươi đợi ngươi trong một cửa hàng nào đó.”

“Ngươi đừng có nói hươu nói vượn!” mặt Mập Mạp lập tức tái mét, lắp bắp kêu lên.

“Được rồi, chúng ta mau đi thôi!” Hoa Uyển Ti day trán, quả thực không còn cách nào với hai gia hỏa này.

Ba người cùng đi tới Tấn Thần giới, vừa đáp xuống lập tức có một con Thính Đề thú cao bằng một người đi tới, miệng ngậm cái rổ. Thính Đề thú đứng trước mặt các nàng, hai cái mắt to cứ nhìn các nàng chằm chằm.

“Gì vậy?” Kim Phi Dao không hiểu nhìn vào trong giỏ, trong đó đã có không ít linh thạch trung phẩm, còn có một tấm bài đặt trong đó, bên trên viết: nhập giới mỗi người một linh thạch trung phẩm.

“Còn thu phí vào thành? Sau này ta cũng muốn chiếm một địa bàn, ta cũng muốn thu!” Kim Phi Dao tức giận bất bình ném hai khối linh thạch vào, vừa định đi lại thấy váy bị Thính Đề thú kéo lại. “Gì vậy? Ta đã đưa linh thạch rồi mà.”

Thính Đề thú ô ô hừ hừ, chỉ móng vuốt về phía Mập Mạp. Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn nó, tức giận hỏi: “Linh thú cũng mất phí vào thành? Các ngươi thực quá hắc.”

“Ô ô…” Thính Đề thú lại thấp giọng hừ hừ.

Kim Phi Dao quay đầu nhìn Mập Mạp, thấy hắn khoanh tay cười lạnh, nàng đành phải lấy thêm một khối linh thạch ném vào giỏ. “Đã biết, Thần Thú kỳ đã không còn là linh thú nữa, chính là người. Được rồi, ta cũng không làm khó dễ ngươi, cho ngươi đi!”

Đưa linh thạch xong, nàng liền nói với Mập Mạp: “Ngươi vừa lòng rồi chứ?”

“Vậy còn được, ta hiện tại đã là người, hơn nữa tu vi không khác ngươi là mấy, ngươi không thể lúc nào cũng bảo ta là linh thú được.” Mập Mạp ưỡn ngực, bộ dáng tiểu đại nhân.

“Hừ, hay là hai chúng ta biến hóa rồi đọ sức xem ai ăn ai trước.” Kim Phi Dao sao có thể để bị Mập Mạp áp chế, hung thần ác sát đáp.

“Có bản lĩnh thì ngươi nhổ hết răng nanh đi, ta sẽ so với ngươi.” Mập Mạp có ngốc mới so ăn với nàng, giận dữ nói.

Kim Phi Dao đắc ý cười: “Sợ thì cứ nói là sợ, nhổ răng cái gì. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn gọi ta là lão đại đi thôi, về chuyện mua ếch cái ta sẽ suy nghĩ.”

Mập Mạp bị nàng nói cho tức không thốt nên lời, kể cả hắn đã Thần Thú kỳ, đã có thể biến hóa, hắn cũng biết hắn không nói lại Kim Phi Dao.

Hoa Uyển Ti đứng bên cạnh, hết chỗ nói nổi, thấy bộ dáng đắc ý dào dạt của Kim Phi Dao, liền đi qua vỗ vai nàng, thở dài: “Sao ngươi lại đặt mình ở vị trí của thú vậy? Ngươi đã hết đường cứu rồi, cả đời làm nhân yêu đi.”

Nghe xong lời nàng, Kim Phi Dao mới ý thức được vừa rồi nàng đã phạm vào đại sai lầm. Mập Mạp thì nâng mình lên độ cao của người còn nàng lại hạ mình xuống để so sánh với yêu thú, lại là bản thân tự động hạ thấp, hoàn toàn không có ý thức làm người.