Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 483: Rượu ngon lưu ly chén

“Thiết Bàn Loa một cái ba trăm linh thạch trung phẩm, độc tinh một

hai cái một trăm, Lạn Nhân thảo một gốc hai trăm linh thạch trung phẩm…” Kim Phi Dao ngồi trong tiểu đảo nổi, đọc giá thanh lý ao rượu cho Hoa

Uyển Ti nghe.

Hoa Uyển Ti nói: “Không tệ nha, nếu ta đã Hóa Thần kỳ thì có thể cùng nhau đi.”

“Đúng vậy, cái giá này thật giống như nhặt được linh thạch ven đường. Ta cũng đã hỏi rồi, Thôn Thiên thú không ăn thịt người. Ngày mai ta sẽ đi,

không lâu nữa ngươi sẽ có thức hải, đợi đến lúc tiến giai Hóa Thần kỳ

thì chúng ta cùng nhau đi thanh lý ao rượu.” Kim Phi Dao cao hứng nói

giống như đi làm đại sự vậy.

Ngay lúc hai người đang bàn cao hứng

thì bên cạnh truyền đến một thanh âm hữu khí vô lực, phi thường bất đắc

dĩ: “Có thể cho ta đi bế quan hay không? Ta bề bộn nhiều việc.”

Kim Phi Dao thuận miệng hỏi: “Ngươi kéo ra được chưa?”

“Kéo cái gì mà kéo! Ta nói ta muốn bế quan, sớm ngày vượt lôi kiếp để biến

hóa, ngươi kiên quyết bắt ta ra kéo đá cái gì!” Mập Mạp ngồi xổm trên

một cái túi, vẻ mặt phẫn nộ, quát lên.

Việc này thực quá dọa

người, nó đang thoải mái ngủ… tu luyện trong túi linh thú lại bị Kim Phi Dao kéo ra, mạnh mẽ lay tỉnh sau đó ném cho nó cái túi, bắt kéo đá mới

cho trở về. Thế này là thế nào chứ, còn có chuyện bắt người khác làm

việc này?

Nhìn Mập Mạp tức giận bất bình, Kim Phi Dao nhún nhún

vai, tỏ vẻ cũng rất bất đắc dĩ: “Ta cũng không có cách nào, ta đã đồng ý với Ân Nguyệt rồi, phải làm vụ làm ăn này với hắn. Hơn nữa không phải

ta đã nói rồi sao, ngươi hiện tại rất đáng giá, kéo càng nhiều kiếm được càng nhiều. Người khác có chậu châu báu, ta có tụ bảo ếch, ha ha ha ha

ha.”

Mập Mạp trừng mắt nhìn Kim Phi Dao, đứng lên ném cái túi đi, mặc kệ.

“Đứng lại, mỗi ngày ngươi kéo một lần, nếu không sẽ không cho đi tu luyện.”

thấy Mập Mạp bãi công, không lôi ra được một viên đá nào, Kim Phi Dao

vội vàng gọi nó lại.

“Aizzz…” Mập Mạp thở dài một tiếng, đành phải nói: “Không phải là ta không muốn kéo, ta còn ước gì mau mau kéo mấy

viên để đuổi ngươi, đỡ phải ngồi ở đây bị ngươi nhìn chằm chằm đến là

khó chịu.”

“Ngươi làm sao vậy? Không thể tiêu hóa?” Kim Phi Dao

khó hiểu hỏi, hình như vài năm nay đúng là nó kéo rất ít đá, ăn thì đâu

có giảm?

Mập Mạp vuốt bụng nói: “Từ sau khi ăn thịt khô yêu long

ta liền cảm thấy bụng không thoải mái, không phải đau mà chỉ có chút

trướng, giống như có cái gì đó chặn trong bụng, không cảm thấy chút nhẹ

nhàng sảng khoái nào.”

Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào bụng nó,

thấy vẫn to như trước, không nhìn ra có gì khác thường. Nàng vuốt cằm

nghĩ, đột nhiên cao hứng nói: “Ngươi chờ chút, ta làm cho ngươi ít đậu

tả, ăn thứ đó vào cam đoan ngươi sẽ kéo ra được hết.”

“Đậu tả cái gì! Ta đây là bị thịt yêu long làm tắc, không thể hấp thu các thứ khác.” Mập Mạp không thể nhịn được nữa, rống lên.

“Vậy ngươi muốn thế nào? Ta hiện tại rất nghèo, ngươi ra sức chút đi. Ta ăn

sao không có vấn đề gì, ngươi chỉ khoa trương thôi.” Kim Phi Dao tức

giận nói.

Mập Mạp vẫy vẫy tay ếch, kéo thân hình béo ị ra nơi

khác, muốn cách Kim Phi Dao xa một chút, nếu không thực không biết người này sẽ làm ra chuyện gì, trong miệng còn nói thầm, “Ai giống dạ dày

ngươi, đừng nói thịt khô, tảng đá cục sắt còn tiêu hóa được.”

“Mập Mạp, ngươi thật sự bị thịt khô chặn?” đột nhiên, thanh âm ôn nhu của Kim Phi Dao từ phía sau truyền đến.

Điều này làm cho Mập Mạp thật sự chấn động, người này chỉ có lúc lừa người

hại người mới nói chuyện ôn nhu như vậy. Nó không kịp quay đầu, liều

mạng muốn chạy ra khỏi tiểu đảo nổi. Nhưng vẫn chậm một bước, nó bị Kim

Phi Dao ấn xuống đất, nàng ngồi trên người nó để chặn nó lại, hai tay áp lên bụng Mập Mạp.

Một cỗ linh lực trực tiếp rót vào bụng nó, Kim

Phi Dao bắt đầu quan sát. Quả nhiên trong bụng Mập Mạp có một đoàn khí

màu xanh thẫm to bằng hai đầu người. Chính đoán khí này tụ tập trong

bụng Mập Mạp làm nó không thể tiêu hóa các thứ khác, cũng không thể sản

xuất đá.

Kim Phi Dao nhíu mày, khí màu xanh! Lúc nàng ăn thịt yêu

long, khi hấp thu cũng là khí màu xanh. Xem ra Mập Mạp không tiêu hóa

được thịt yêu long, ăn vào chỉ hấp thu được một chút, đại bộ phận đều tụ tập ở đây. Bảo sao ăn đồ cao giai như vậy mà tu vi lại không ào ào dâng lên, hóa ra là vì không hấp thu được.

Nếu bản thân không thể tự

tiêu hóa thì chỉ có thể dùng ngoại lực, vì thế nàng hắc hắc cười với Mập Mạp, “Ngươi chờ đó, ta sẽ giúp ngươi tiêu hóa đoàn khí màu xanh này.”

Sắc mặt Mập Mạp đại biến, lực lượng của đoàn khí màu xanh này lớn thế nào

nó rất rõ ràng, ở trong bụng nó đã nhiều năm như vậy mà nó còn không

biết thì đúng là khờ. Nếu hấp thu một lần, đó là muốn cái mạng già của

nó, nó đành phải kêu to lên: “Dừng tay!”

Đáng tiếc, Kim Phi Dao tư thạch sốt ruột, linh khí màu đen toàn thân bắt đầu khởi động, hung hăng rót linh lực vào. Lập tức, trong tiểu đảo nổi tràn ngập tiếng kêu thê

lương thảm thiết do Mập Mạp phát ra, sợ tới mức chim chóc ngoài đảo chấn kinh bay ra ngoài. Hoa Uyển Ti nhìn hắc quang chớp động, nửa ngày sau

chỉ nói một câu: “Thật sự là cực kỳ bi thảm nha!”

Ba ngày sau, Kim Phi Dao đi tới Long Tường bảo các. Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của phục vụ,

nàng ngượng ngùng nói: “Vốn mấy hôm trước ta nên đến nhưng lại đột nhiên có chút chuyện trì hoãn, vì thế mới bị chậm ba ngày. Không phải vì vậy

sẽ thủ tiêu danh ngạch của ta đó chứ?

Người Long Tường bảo các còn tưởng rằng nàng đổi ý, lại là nữ tu sĩ sợ bẩn cho nên không đi nữa, vừa vặn có người đến mua ngân huyết Kỳ Lân nên đã bán đi hơn nửa. Hiện tại

thấy nàng trở lại, tuy rằng rất cao hứng nhưng lại khó ăn nói, một thùng ngân huyết giờ lại càng ít. Tuy nhiên, thứ này bọn hắn cũng chưa nói

nhất định có, chỉ nói đi tìm giúp nàng, các tài liệu khác thì vẫn còn,

hẳn là không vấn đề gì.

Người phục vụ này không phải là người phục vụ Trúc Cơ kỳ lần trước mà là một tu sĩ Kết Đan kỳ chuyên trách việc

dẫn người tới ao rượu. Hắn khách khí nói: “Tiên tử quá lo, danh ngạch

của ngươi sao có thể bị thủ tiêu chứ. Ta sẽ đưa tiên tử đến ao rượu

ngay, lần đầu tiên chúng ta dẫn đường, sau này thì chỉ cần mang theo

ngọc bài là có thể tự do ra vào. Có điều, nếu quá ba ngày không đi thì

ngọc bài sẽ tự động mất hiệu lực. Tiên tử chỉ cần chú ý điểm ấy là

được.”

“Hiểu rồi, chúng ta đi thôi.” Kim Phi Dao gật đầu, cùng hắn bay tới ao rượu.

Ao rượu nằm ở phía đông thành Đầu Phố, không quá xa, bay hơn một canh giờ

liền thấy bên trong một đám mây có một chén rượu to ba chân, có hai tai. Chén rượu cao hơn năm trăm trượng, rộng cũng hai trăm, giống như một

ngọn núi nhỏ đứng trong mây, ba chân và hai tai có màu đồng xanh, thân

chén làm từ lưu ly trong suốt, miệng chén cũng được bao bọc bởi đồng

xanh. Chỉ là phía sau thành chén trong suốt kia lại tràn đầy thứ nước

đen thùi khiến cho hình tượng của cái chén rượu tinh mỹ này hỏng bét.

“Tiên tử, đây chính là ao rượu, Thôn Thiên thú ở trong đó. Chúng ta lên phía

trên chén, nơi đó có người quản lý ao rượu.” phục vụ nói.

Ánh mắt

Kim Phi Dao dính vào phía sau lớp lưu ly, thứ nước đen kia thật dọa

người, không phải là phải làm nó thành màu trắng chứ?

“Nước này vốn có màu như vậy sao?” nàng tò mò hỏi.

Phục vụ lắc đầu, “Không, nước này vốn có màu lam lục, chỉ vì người tới dọn

quá ít cho nên mới biến thành như vậy. Mấy năm nay số lần Thôn Thiên thú gầm rú ngày càng nhiều chính là vì nước quá bẩn làm nó mất hứng.”

“Ta cũng cảm thấy quá bẩn, tìm thêm nhiều người tới dọn đi, vừa nhìn đã

không muốn xuống nước.” Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, thế này thì cũng quá ô uế, còn tưởng là giống như một dòng sông hoặc cái hồ, thế này thì hoàn

toàn là ao tù mà. May mà không có mùi thối, nếu không thì không biết

nàng có sống nổi không, ở trong tiểu đảo nổi có khi cũng ngửi thấy mùi.

“Tiên tử, chúng ta cũng muốn tìm thêm người nhưng tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ căn

bản không được. Lần trước có một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ vì nhu cầu cấp

bách, cần gấp một gốc linh thảo sáu trăm năm mà nhất định đòi đi thanh

lý, nhưng đi xuống chưa được một khác đã hóa thành bạch cốt, bởi vậy sau này tuyệt đối không để tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ xuống nữa, nếu không có

người trong gia tộc tu sĩ tới nháo thì rất phiền toái.” Người phục vụ

giải thích.

“A?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn: “Nguyên Anh hậu

kỳ đi xuống mà cũng thành bạch cốt? Vậy nếu mang nước này đi đánh nhau

thì đúng là độc vật hoàn mỹ nha, pháp bảo gì có thể lợi hại như vậy

chứ.”

Người phục vụ vội vàng xua tay, “Không thể được, chỉ có chén thần Lưu Ly ba chân này mới có thể chứa được độc thủy của Thôn Thiên

thú, những thứ khác chỉ cần dính vào nước này sẽ lập tức bị dơ bẩn, sau

đó tổn hại. Bởi vậy, nước này chỉ có thể ở trong này, không kẻ nào lấy

đi được.”

“Vậy ngươi bảo ta phải dọn thế nào? Chẳng lẽ ta đi xuống sẽ không biến thành bạch cốt?” Kim Phi Dao mang vẻ chất vấn hỏi hắn.

Vẻ mặt phục vụ hết sức lạnh nhạt, nói: “Tiên tử chỉ cần dùng linh quang

che phủ bao quanh toàn thân là có thể xuongs nước thanh lý Thiết Bàn Loa và Lạn Nhân thảo. Độc tinh thì không cần xuống nước, chỉ cần ở cạnh ao

dùng linh lực hút độc thủy lên, tinh luyện chất độc ra. Một, hai viên

Độc tinh có thể đổi một trăm linh thạch trung phẩm.”

“Bảo sao giá

kém nhiều như vậy, hóa ra một cái phải xuống nước một cái không phải

xuống nước. Xuống nước chỉ cần linh quang che phủ là được? Không phải

Nguyên Anh hậu kỳ đi xuống liền chết sao?” Kim Phi Dao tiếp tục hỏi.

“Với tu vi của tu sĩ Hóa Thần kỳ, chỉ cần ở trong đó nửa canh giờ rồi lên bờ nghỉ ngơi nửa ngày thì sẽ không có vấn đề gì cả.” phục vụ tươi cười khả cúc nói.

Kim Phi Dao không biết nói gì, quả nhiên thiên hạ không

có bữa cơm nào ăn không phải trả tiền, tinh luyện độc tinh gì kia để làm thay đổi chất nước, chắc chắn cũng không dễ dàng như vậy. Khó nói một

ngày cũng chưa chắc được một viên. Mà xuống nước thì đi nửa canh giờ

phải nghỉ ngơi nửa ngày, tu vi Hóa Thần kỳ xem ra cũng rất miễn cưỡng.

Tuy nhiên, có chuyện nàng cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Vậy sao không gọi tu sĩ Luyện Hư kỳ đi làm? Bọn họ hẳn sẽ làm nhanh hơn Hóa Thần kỳ, tìm mấy chục người đến, sau vài ngày là có thể dọn dẹp sạch sẽ, tốt hơn việc

kéo dài tình trạng này, làm cho nước chướng khí mù mịt.”

Phục vụ mờ mịt đáp: “Ai chịu đến a?”

“…” Kim Phi Dao cũng không biết phải trả lời thế nào, Luyện Hư kỳ ở Thần

cấp giới đã là nhân vật trên đỉnh, ai mà không xưng vương xưng bá? Không thể bảo những đại nhân vật đó chạy tới nơi này dọn rác cho một con Thôn Thiên thú cấp chín được.