Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 478: Nước miếng

Kim Phi Dao phát hiện một chỗ được đường nổi bao vây thành một khu

đất trống tròn như bánh bao, phía trên có một bình đài rộng hai trượng,

bên cạnh có rất nhiều đường nổi, các con đường chạy ra phía ngoài, sau

đó giao nhau ở phía dưới rồi lại kéo dài mãi ra.

Con đường lớn

nhất rộng đến năm, sáu trượng, ở phía dưới cùng xuất hiện cửa ra rộng

vài chục trượng, vừa giống cái bánh bao lại vừa giống quả đào lớn.

Nàng lại phát hiện chung quanh đây không có tu sĩ, không biết là vì sao.

Nghĩ nghĩ, nàng nhìn cái bánh bao lớn này, đoán là cảm giác bị bao ở bên trong làm cho người ta không có cảm giác an toàn. Tuy nhiên, nàng thì

không sợ, cùng lắm là đặt cấm chế bao quanh cả đám đường nổi kia là

xong.

Mà khe hở giữa các con đường lại rộng như vậy, gặp chuyện gì cũng có thể chạy thoát được, kể cả có bị rơi vào khe hở thì cũng chỉ

một cước là phá được đám đường nổi này. Vì thế nàng liền quyết định ở

bên trong cái bánh bao này, độ rộng vừa khéo đặt tiểu đảo nổi, như vậy

sẽ không phải nghĩ cách cố định tiểu đảo nổi vào những con đường nhỏ hẹp này nữa.

Đặt tiểu đảo nổi vào trong bánh bao xong, lại đặt thêm

Thập Nhị Yêu Linh trận, Kim Phi Dao dùng cấm chế ngăn cách tiểu đảo nổi, không cho người khác nhìn trộm. Sau đó, nàng hóa lại thành Thao Thiết,

phun Hùng Thiên Khôn ra.

Nhìn Hùng Thiên Khôn vẫn đang hôn mê

trong minh quang bong bóng, Kim Phi Dao đột nhiên có cảm giác như vừa đẻ trứng, le lưỡi phi một cái, nàng nhanh chóng khôi phục hình người. Nàng chuyển Hùng Thiên Khôn vào trong phòng, nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo hắn, bắt đầu nối xương cho hắn.

Tuy Hùng Thiên Khôn có bạch quang trong cơ thể chữa trị thương thế nhưng nó lại không bản lĩnh nối xương, Kim Phi

Dao đành phải ra tay. Nàng vừa nối còn vừa lắc đầu: “Hiện tại nam nhân

đúng là không dùng được, tùy tiện chọc một cái liền nát, chắc chắn là do ngày thường giả nữ nhiều quá, thân thể cũng biến thành nữ nhân rồi.”

Băng bó xong, nàng lại bóp miệng Hùng Thiên Khôn, nhét hai viên Huyết Hợp

Bách Nguyên đan vào. Đây cũng là đan dược ngũ phẩm, là do nàng mượn gió

bẻ măng kiếm được trong Bách Hoan các. Làm xong hết thảy, nàng đi ra

khỏi nhà tranh, đóng cửa lại cho hắn tĩnh dưỡng.

Bảo tiểu Hồng đi

nấu chút trà, Kim Phi Dao hưởng thụ cảm giác thanh tĩnh lâu rồi không

thấy, rốt cục có thể nghỉ ngơi một cái, cả ngày bôn ba bên ngoài đúng là lao lực lao mệnh nha.

Việc nối xương cho Hùng Thiên Khôn tốn mất

bảy ngày, tu bổ thân thể cho Hoa Uyển Ti còn không biết cần bao lâu,

nàng cảm thấy mình dường như cả ngày làm không xong việc, mệt chết

người.

Kim Phi Dao lấy đầu Hoa Uyển Ti ra, đặt ở bên cạnh, lại mở

Chu Tước y ra, rũ phần thân thể bên trong ra ngoài. Sau đó lại bới túi

càn khôn, cuối cùng khó xử nói: “Uyển Ti, hình như không đủ máu Kỳ Lân,

có nên trộn lẫn máu khác vào không?”

“Không phải ngươi đã quét

sạch Bách Hoan các sao? Thử tìm xem sao, có lẽ có thể tìm được mấy thùng cũng không chừng.” Hoa Uyển Ti vươn cái đầu nhìn thân thể của chính

mình, thân thể trắng nhuận như ngọc mà phải để ở đây, thật đúng là đáng

thương mà.

“Để ta xem xem, nhưng ngươi cũng quá gian, làm sao có

thể có mấy thùng chứ. Trước kia Lâm Thanh Giang đưa ta cũng không đủ, ta còn phải pha thêm không ít nước cất đó.” Kim Phi Dao nghĩ thấy cũng có

lý, nàng còn chưa xem những thứ trộm từ Bách Hoan các, có lẽ bên trong

lại có.

Hoa Uyển Ti vừa nghe, lông mi khẽ chớp, mất hứng nói: “Bảo sao ta cứ thấy thân thể không có khí lực, hóa ra là ngươi bỏ thêm nước

cất.”

“Ngươi tỉnh đi, nước cất cũng tốn của ta năm trăm khối linh

thạch trung phẩm đây, toàn thân ngươi dùng tới hơn một thùng máu, ta đi

đâu tìm cho ngươi nhiều máu Kỳ Lân như vậy? Bởi thế ta mới nói có nên

trộn máu khác vào không. Ta cảm thấy pha nước cất hình như độ dày không

đủ, như còn thiếu cái gì đó.” Kim Phi Dao lườm nàng một cái, còn nói

không có khí lực, lúc đánh người ở Bách Hoan các không phải khí lực rất

lớn sao, đánh cho đám tu sĩ gào khóc thảm thiết, đau cũng vui vẻ.

Lục lọi trong túi càn khôn nửa ngày, Kim Phi Dao ôm ra không ít chai lọ,

xanh, đỏ, vàng, tất cả đều là máu các loại yêu thú. Có thứ nàng nhận ra, có thứ không biết, nhưng dựa vào linh khí toát ra thì có thể thấy được

số máu này rất trân quý.

Xem nửa ngày, không có bất luận cái gì có thể dùng thay cho máu Kỳ Lân, nàng liền lấy thuật con rối ra cẩn thận

nghiên cứu. Bên trên không viết có thể dùng thứ khác thay thế, chẳng lẽ

nhất định phải dùng máu Kỳ Lân mới được? Thần thú khác không được?

Đúng rồi, nàng quay đầu nhìn nhà tranh, không phải Hùng Thiên Khôn đang ngủ

bên trong sao, chờ hắn tỉnh lại liền hỏi hắn xem có thể dùng thứ khác

thay thế hay không.

Lúc này tiểu Hồng đã bưng trà lên, Kim Phi Dao nhận lấy uống một ngụm, một thứ mùi bụi bặm lâu năm liền tràn vào

miệng. Nàng vội phun nước trà, tức giận hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

Hoa Uyển Ti cười như nắc nẻ, và cười vừa nói: “Trà này là do ta mua, ít

nhất cũng vài chục năm rồi. Cái đồ chỉ ăn thịt nhà ngươi còn uống trà

cái gì.”

Buông chén trà, Kim Phi Dao bất mãn hừ hừ, “Hừ, ta tới

thành Đầu Phố xem thử xem có bán máu Kỳ Lân không. Kể cả là không có

cũng có thể mua chút trà, ta thấy nơi này rất nhiều cửa hàng, muốn ở lại lâu dài, xử lý hết các thứ của Bách Hoan các.”

“Ngươi rốt cục lấy được bao nhiêu thứ?” Hoa Uyển Ti tò mò hỏi.

Kim Phi Dao hắc hắc cười, sau đó duỗi tay, chìa túi càn khôn đến trước mặt

nàng, để nàng tự dùng linh lực nhìn. Hoa Uyển Ti quét vài lần, nhất thời ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: “Nhiều như vậy! Chỉ sợ toàn bộ của

cải của Bách Hoan các đã bị ngươi vét hết rồi.”

“Không phải toàn

bộ, ta chỉ lấy đồ trong khố phòng phổ thông, nếu vớ được tàng bảo khố

của các chủ kia mới gọi là phát lớn. Đúng rồi, ngươi không nói thì ta

cũng quên mất, Thiết Hồn mộc vẫn còn ở trong bụng ta, ta nhổ nó ra trước đã.” Kim Phi Dao cười cười, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhanh chóng

đứng lên.

Nhìn nàng hóa thành Thao Thiết, phun ra một khúc gỗ to,

Hoa Uyển Ti muốn cười cũng không cười nổi, “Sao ngươi lại nuốt thứ này

vào bụng?”

“Có gì kỳ quái, mấy ngày trước ta còn nhổ Hùng ca ra

kìa. Thiết Hồn mộc này không thể bỏ vào túi càn khôn, không làm thế này

thì làm sao ta mang nó ra được.” Kim Phi Dao trừng mắt liếc nàng, nếu

không phải không còn cách nào, làm gì có ai muốn ăn cái thứ không thể ăn này.

Dặn dò tiểu Hồng tiểu Hoàng bảo vệ môn hộ, ai tới cũng không cần quan tâm, nàng liền xoay người ra ngoài. Hoa Uyển Ti hiện tại chỉ

còn cái đầu, nếu đi ra ngoài người ta còn tưởng rằng nàng gϊếŧ người còn mang đầu đi giễu võ dương oai, sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.

Hoa Uyển Ti nhìn nàng bay ra khỏi tiểu đảo nổi, nói: “Bọn Tiểu Hồng không có thần trí, làm sao có thể quan tâm người tới!”

Kim Phi Dao đi đến thành Đầu Phố, đặt chân lên con đường gần nhất, tu sĩ ở

đây đều là Nhân tộc, trên con đường rộng ba bốn trượng kín đặc đầu

người. Không ngờ Thần cấp giới lại có nhiều tu sĩ như vậy, hơn nữa tu vi lại không cao như Trúc Cơ, Kết Đan cũng có thể nhìn thấy, lại còn chiếm số đông. May là không thấy tu sĩ Luyện Khí kỳ, nếu ở đây còn có thể

nhìn thấy tu sĩ Luyện Khí kỳ, Kim Phi Dao thực hoài nghi có phải do tu

sĩ Thần cấp giới sinh ra hay không.

Một bên đường là dãy cửa hàng

san sát, bên kia lại trống không, nếu cả hai bên đường đều xây cửa hàng

thì diện tích ở giữa rất nhỏ hẹp. Đi trên đường, Kim Phi Dao đột nhiên

hiểu ra vì sao nơi này không có tu sĩ Luyện Khí kỳ. Ven đường không có

tay vịn, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ có khả năng bị rơi xuống, tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể ngự khí phi hành, nếu rơi xuống chỉ sợ sẽ rơi thẳng xuống Linh cấp giới, vậy còn không bị bét thành bánh kem?

Cửa hàng bán giới tử cảnh vực, lại là cửa hàng bán giới tử cảnh vực, Kim

Phi Dao nhìn một dãy cửa hàng bên đường, cửa hàng bán giới tử cảnh vực

nhà này tiếp nhà kia, giống như cỏ dại có thể tùy tay hái vậy. Nàng mắng thầm trong lòng: đây là chỗ nào chứ, chẳng lẽ Thiên Hỗn thạch và Ngũ

Cốc Luân Hồi thạch của Thôn Thiên ếch lại có thể tùy tiện nhặt được?

Tùy ý bước vào một cửa hàng, có thể nhìn thấy trong tiệm có hai, ba mươi

quang hoàn đảo, các loại giới tử cảnh vực khác thì ít hơn. Chủ quán thấy có người tiến vào liền phi thường nhiệt tình giới thiệu, muốn vị tu sĩ

Hóa Thần kỳ này mua giới tử cảnh vực. Tuy nhiên, nói đến mức văng cả

nước miếng mà Kim Phi Dao vẫn không có ý định mua.

Nàng cũng không phải đồ ngốc, nơi này có nhiều cửa hàng bán giới tử cảnh vực như vậy

chứng tỏ tài liệu để làm không phải đồ tốt. Nếu là tài liệu dễ dàng kiếm được thì nàng còn mua cái này làm gì, tự tìm tài liệu về luyện lấy vài

cái. Một cái để Mập Mạp ở, một cái cho Hoa Uyển Ti, dùng một cái ném một cái, cũng hưởng thụ loại cảm giác giống Lang ma đầu, phủi tay có thể

ném ra giới tử cảnh vực cho người khác.

Chỉ nói một câu không vừa

lòng, Kim Phi Dao bước ra khỏi cửa hàng. Đang muốn theo đường đi đến

trung tâm thì chợt nghe trong không trung truyền đến tiếng ếch. Tiếng

ếch này phi thường vang dội, tuy có thể cảm giác nó ở rất xa nhưng theo

tiếng ếch, từng đợt khí lãng mang theo hơi nước đã ập đến. Một tiếng ếch kêu lên là có một đợt khí lãng, thổi trúng ai là người đó dính đầy hơi

nước.

Kim Phi Dao lau hơi nước trên mặt, đang nghi hoặc xem con

ếch này phải to thế nào thì nghe thấy một nữ tu sĩ bên cạnh nói chuyện

với bạn: “Con Thôn Thiên ếch này thật quá đáng ghét, mỗi lần kêu đều

phun cả nước miếng ra, may mà lần nào ra đường ta cũng mang theo ô, nếu

không sẽ bị ướt hết cả người.”

“Đúng vậy, cách xa như thế mà còn

có thể thổi đến, may mà nước miếng này không thối, nếu không thì đúng là ghê tởm chết người.” bạn gái bên cạnh cũng cầm một cái ô hoa, gật đầu

nói với vẻ ghét bỏ.

Kim Phi Dao đứng ở phía sau các nàng, ánh mắt

liền liếc ngang xem xét. Quả nhiên, ngoài nàng ra thì trên đường này mặc kệ là nam hay nữ, hầu hết đều cầm ô, kể cả có người không bung dù cũng

kịp thời làm linh quang che phủ để chặn hơi nước.

Chỉ có mình nàng là mang theo một thân nước miếng ếch đứng trên đường.

Hai gã tu sĩ bên cạnh cũng phát hiện Kim Phi Dao đang dùng vẻ mặt hung tàn

nhìn hai nàng, các nàng mới Kết Đan kỳ, thấy người này bị nước miếng

văng ướt thì đang muốn cười trộm, nhưng lại thấy tu vi Hóa Thần sơ kỳ

của người ta thì nụ cười chưa kịp lộ ra đã ngưng lại trên mặt. Sợ bị

giận chó đánh mèo, hai người liền tiến vào đám người, bỏ chạy không còn

bóng dáng.