Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 412: Thụ hại giả

Edit: Ladybjrd

Kim Phi Dao mở lớn mắt nhìn người trước mặt, cẩn thận quan sát ngũ quan

hắn, quả thật có chút giống Trúc Hư Vô, chỉ là lúc trước hắn vẫn mang

khuôn mặt trẻ con, hiện giờ đã là bộ dáng người trưởng thành, biến hóa

đúng là không nhỏ.

“Không phải công pháp ngươi tu luyện làm ngươi không thể lớn lên, muốn lớn lên thì phải phá thân sao?” nàng rất khó

hiểu nói, lời vừa ra khỏi miệng liền ngây ngẩn cả người, sau đó chỉ vào

hắn, hét lớn: “A! Ngươi đã ngủ với nữ nhân!”

Thanh âm nàng quá lớn, đề tài lại quá mức mẫn cảm, toàn bộ tu sĩ chung quanh đều quay sang nhìn.

Trúc Hư Vô nóng nảy, vội vàng bịt miệng nàng, nhanh chóng kéo đến một góc,

“Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì! Cũng không phải chuyện đáng ngại gì đến nỗi ngươi chuyện bé xé ra to.”

“Còn có thể không chuyện bé xé ra to sao? Ta kinh ngạc là ngươi đã từng nói chỉ cần phá thân là tu vi sẽ

đại hàng, hiện tại không những không hàng mà còn tiến giai đến Hóa Thần

kỳ, ta đương nhiên kinh ngạc. Từ lúc chúng ta chia tay ở Cùng Tạ Linh

giới tới giờ cũng không bao nhiêu năm, ngươi tiến giai quá nhanh, ta cảm thấy rất không thoải mái.” Kim Phi Dao thở phì phì nói, nàng không quan tâm Trúc Hư Vô phá thân thế nào, cái nàng để ý là người này tiến giai

nhanh hơn nàng.

Trúc Hư Vô lườm nàng một cái, “Ngươi có đạo lý

hay không vậy? Muốn nói tiến giai thì ai có thể nhanh hơn ngươi? Mới

được bao nhiêu năm đã Nguyên Anh hậu kỳ, những người tư chất ngang ngươi vẫn đang lăn lộn ở Trúc Cơ kỳ kia kìa. Ta là vô tình tiến giai, hoàn

toàn không ngờ sẽ như vậy.”

“Vô tình? Có loại chuyện tốt này mà

sao lại không tới phiên ta? Nói nghe một chút nào, tiến giai trong lúc

vô ý là thế nào, ta cũng đi tiến giai Hóa Thần kỳ.” Kim Phi Dao cợt nhả

hỏi.

“Rất đơn giản.” Trúc Hư Vô cười nói: “Ngươi tìm một người

cũng có thực hồn mãnh thú, sau đó để hắn phá thân ngươi, bảo hắn truyền

tu vi sang cho ngươi là xong. Tuy nhiên, đối phương phải chưa từng song

tu cùng người khác, ngươi tìm được người như vậy không?”

Kim Phi

Dao ngẩn người, ánh mắt quái dị nhìn hắn, chậm rãi nói: “Không phải là

ngươi bị Hỗn Độn phá thân chứ? Không đúng, tên kia đầu óc hỗn loạn mù

mờ, hẳn là ngươi mạnh mẽ bắt nàng phá thân ngươi mới có khả năng. Nàng

không thể nghe, không thể nhìn, không thể nói, người như vậy mà ngươi

cũng hạ thủ được, thật sự quá độc ác. Hơn nữa, lại còn lấy tu vi của

nàng, thực quá âm hiểm.”

“Không phải ta cố ý! Ngươi không biết

tình hình lúc đó, ngươi cho là ta sẽ mạo hiểm tán công để làm loại

chuyện đó sao? Chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, ngay cả việc ta

tiến giai Hóa Thần kỳ cũng chỉ là trùng hợp, không phải ta cố ý.” Trúc

Hư Vô tuy không phải là người da mặt mỏng gì cho cam nhưng lại phát sinh chuyện đó với người hắn vẫn coi là tỷ tỷ thì chính hắn cũng cảm thấy

không thoải mái trong lòng, lúc nào cũng có cảm giác có lỗi với Hỗn Độn.

Hơn nữa, sự việc qua lời nói của Kim Phi Dao thì càng trở nên khó nghe,

giống như là hắn bắt ép Hỗn Độn làm chuyện đó vậy. Nhưng sự thật hoàn

toàn không phải thế, hắn cũng là người bị hại!

“Được tiện nghi

còn khoe mẽ.” Kim Phi Dao lầu bầu, “Không chỉ phá thân người ta chơi

đùa, còn mượn cơ hội tiến giai Hóa Thần kỳ, hơn nữa thân thể cũng lớn

lên. Ngươi đã chiếm tiện nghi rồi còn nói là không tự nguyện! Chẳng lẽ ý của ngươi là ngươi bị người hãm hại, thân bất do kỷ mới cưỡиɠ ɠiαи Hỗn

Độn?”

“Ngươi nói rất khó nghe. Lúc đó hai chúng ta bị trúng quả

độc Tình Đoạn Ý Mê, là thân bất do kỷ mới làm chuyện này. Mà truyền tu

vi cho ta cũng là Hỗn Độn tự nguyện, ta từ đầu tới cuối không hề động

đến một đầu ngón tay nàng.” Trúc Hư Vô tựa hồ phi thường muốn làm Kim

Phi Dao tin tưởng lời hắn nói, cực lực giải thích.

Kim Phi Dao che miệng cười hắc hắc, “Một ngón tay cũng chưa động a…”

Trúc Hư Vô khinh bỉ nhìn nàng một cái, “Ngươi thật sự là càng ngày càng tệ,

cười cái gì mà cười, kẻ không có chút kinh nghiệm nào mà cứ tỏ ra như là biết nhiều lắm.”

Lại nói cái này, những người này chỉ cần có

chút kinh nghiệm là cả ngày cứ như tài trí hơn người vậy, ta cũng không

phải tiểu hài tử! Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, “Có gì đặc biệt hơn

người đâu, còn không hải là dựa vào nữ nhân tiến giai? Vậy Hỗn Độn đâu?

Không phải là bị các ngươi đưa đi trông cửa đấy chứ?”

Trúc Hư Vô

trầm mặc một lát, có chút u buồn nói: “Ta định tìm cho nàng một nơi an

toàn nhưng nàng cảm xúc bất ổn, tu vi lại bị tụt xuống Kết Đan kỳ, ở một mình không an toàn. Ta đưa nàng về Linh Điệu phái trước, nơi đó tuy

không có tự do nhưng tình hình của nàng thì ngươi cũng thấy rồi đấy, ở

ngoài càng thêm lo lắng. Ta tiến giai Hóa Thần kỳ tốn thời gian khá lâu, đến lúc tiến giai xong thì nàng đã đi rồi, hiện tại chẳng biết nàng ở

đâu, ta rất lo lắng.”

“Đưa về Linh Điệu phái? Nàng hiện tại coi

như là nữ nhân của ngươi, ngươi làm vậy có phải hơi quá đáng không? Sao

ngươi không đem nàng theo bên người, không phải chỉ thỉnh thoảng mới

phát tác một lần sao, chỉ cần không phát tác thì rất bình thường. Ngươi

đừng có nói với ta là ngươi không có Giới Tử Cảnh Vực, ném nàng vào đó

không phải là xong sao?” Kim Phi Dao thật khinh bỉ hắn, kéo quần lên là

thành không quen.

“Ta đương nhiên là có cái đó, nhưng phải giao

đãi với Linh Điệu phái thế nào? Nếu ta làm như vậy không phải là có lỗi

với sư phụ ta sao?” ánh mắt Trúc Hư Vô biến đổi, sau đó lập tức khôi

phục lại, phiền não nói.

Kim Phi Dao không hé răng, quan sát hắn

một hồi, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Tùy ngươi, không dám thì cứ ngoan

ngoãn làm đồ đệ ngoan của ngươi đi.”

Đề tài này cứ thế kết thúc,

hai người đều không nhắc lại chuyện Hỗn Độn. Kim Phi Dao không tiếp tục

hỏi, cũng không giáo huấn hắn, mà Trúc Hư Vô cũng coi như chưa có chuyện này, hai người bắt đầu tán gẫu sang chuyện khác.

“Ngươi thu mua

những hạt giống này làm gì?” hai người lần nữa quay trở lại trước hàng

quán của Kim Phi Dao, cùng ngồi đó thu mua hạt giống.

“Ngươi ngồi đây quấy nhiễu công việc của ta, tu vi quá cao, quá nổi bật, có thể hạ

thấp tu vi hoặc là lùi ra phía sau hay không? Tu sĩ Luyện Khí kỳ căn bản không ai dám tới đây.” Kim Phi Dao không hề hòa nhã nói với hắn.

Trúc Hư Vô không hề tự giác mà cứ ngồi đó bất động, tên này người lớn lên

nhưng tính tình thì căn bản không trưởng thành, vẫn vô lại như trước,

“Không cần mua, ngoài Trọng Thổ Linh giới ra, ngươi tùy tiện tìm một

Linh giới là đầy đất thực vật có thể ăn, làm gì phải lãng phí tiền như

vậy. Ngươi thu cái này chắc chắn không phải để vứt đi, đổi tính ăn chay

sao?”

“Ngươi mới ăn chay, ta thuần túy là làm việc tốt, ta là người tốt.” Kim Phi Dao đắc ý dào dạt nói.

“Làm chuyện tốt! Ngươi lừa quỷ đi.” Trúc Hư Vô khoát tay, vẻ mặt khinh

thường, nhớ lại ngày đó người này kéo theo hắn đi trộm bao nhiêu thứ tốt của các môn phái. Nhát gan lại tham lam, tâm ngoan lại vô tình, tên gia hỏa này nói gì đến chuyện làm việc tốt, không tai họa người khác là tốt rồi.

“Thật đó.” Kim Phi Dao nghiêm trang nói: “Các ngươi tới đây liền gϊếŧ chóc Địa tộc, hiện tại bọn họ không có cơm ăn, phải ăn cỏ và

bùn qua ngày, còn thảm hơn ăn xin mấy lần, tha nhi mang nữ, vì thế ta đi thu mua ít hạt giống để trồng cho bọn họ. Các ngươi thân là nhân sĩ

chính phái lại không quản sự chết sống của bọn họ, lại gϊếŧ hại kẻ yếu,

so sánh với ta thì phẩm đức các ngươi còn kém xa.”

“…” Trúc Hư Vô không nói gì, hắn thật đúng là chưa từng chú ý tới Địa tộc, loại việc

như gϊếŧ Địa tộc hắn cũng chưa từng làm, chủ yếu là vì tu vi của Địa tộc quá thấp, thấp đến mức giống như con chuột, căn bản không tới phiên hắn xuất thủ. Tuy nhiên, chuyện gϊếŧ hại Địa tộc thì hắn có biết, đó là

chuyện xảy ra khi bọn họ mới tới Trọng Thổ Linh giới.

Lúc đó cũng là lúc giao tiếp với Nhân tộc bên Linh giới này, bọn họ chỉ để lại ba

phần mười tu sĩ, những người khác thì đi tới các Linh giới khác. Lúc đó

vì tranh giành linh thạch mà quả thật có chuyện như vậy, chủ yếu là vì

cho rằng trong tay Địa tộc có rất nhiều linh thạch cho nên mới động thủ

cướp đoạt. Cuối cùng sự thật đã chứng minh, trong tay Địa tộc căn bản

không có linh thạch gì cả, người nơi này không coi trọng linh thạch cho

nên không ai tồn trữ linh thạch.

Đến cuối cùng chính là Địa tộc bị gϊếŧ oan.

Nếu đổi là người khác dùng chuyện này để chứng minh bản thân làm việc tốt

thì Trúc Hư Vô cảm thấy còn có thể tin tưởng, nhưng là người này thì

chắc chắn không, vì hế hắn mang vẻ chất vấn nhìn Kim Phi Dao: “Ngươi tám phần là muốn lợi dụng bọn họ, cho nên mới cho bọn họ ưu việt để bọn họ

làm việc cho mình, ví như giúp ngươi lấy linh thạch gì gì đó, ta nói

không sai chứ?”

“Ngươi đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân

tử, ta là người như thế nào? Ta là người có thể tặng cả một giới tử linh thạch cho người khác, trong mắt làm sao lại để ý đám linh thạch đã bị

lấy đi sạch sẽ này chứ. Ta chỉ muốn làm chút chuyện tốt, giúp đỡ những

Địa tộc đáng thương kia thôi.” Kim Phi Dao ngẩng cao đầu, nói khoác

không biết ngượng.

Nàng phi thường tự tin, kể cả Trúc Hư Vô giáp

mặt Địa tộc mà hỏi thì bọn họ cũng sẽ chỉ nói những lời cảm tạ bản thân. Nếu không có nàng thì những Địa tộc đó vẫn còn phải sống những ngày nửa no nửa đói chứ đâu thể người người mặt mày hồng hào, ấm no tư dâʍ ɖu͙©,

không có việc gì liền đi sinh tiểu hài tử như bây giờ.

Đột nhiên, Kim Phi Dao chỉ vào Trúc Hư Vô, nói: “Các ngươi gây tai họa cho Địa tộc như vậy nên cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Vì lấy công chuộc tội, các ngươi phải đưa cho ta mấy chục chiếc túi càn khôn đựng đầy thức

ăn.”

Trúc Hư Vô nhìn nàng cố tình gây sự, nói thẳng: “Yêu cầu này của ngươi quá cao, Luyện Khí kỳ đều ăn Ích Cốc đan, ngươi làm như ai

cũng giống như ngươi, trên người mang đầy đồ ăn. Không nói tới chuyện

không có, kể cả có thì sao chúng ta lại phải giúp đỡ Yêu tộc? Cho bọn họ ăn no rồi để bọn họ quay lại gϊếŧ chúng ta sao?”

“Yêu tộc?” Kim

Phi Dao đột nhiên ý thức được Địa tộc cũng là Yêu tộc, chỉ vì quá mức

nhỏ yếu nên nàng mới không nhìn tới vấn đề chủng tộc của bọn họ.

Nàng cười một tiếng, nhún vai nói: “Bọn họ rõ ràng chỉ là một đám yêu thú

hoang dại, còn lâu mới được coi là Yêu tộc, ngươi đã gặp Yêu tộc nào

sống cuộc sống như con chuột chưa? Thực là không có trách nhiệm, giao đồ ăn ra đây, rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu lại còn nói mình vô tội.”

“Thật sự là sợ ngươi, đi theo ta về xem sao, có mấy đệ tử liệp sát yêu thú sẽ thu cả con vào túi càn khôn đợi lúc về rảnh rỗi mới xử lý. Để ta xem

xem có bao nhiêu người còn chưa xử lý yêu thú thì sẽ bảo bọn chúng đưa

thịt cho ngươi. Nhưng ta không cam đoan có được bao nhiêu đâu, dù sao

Trọng Thổ Linh giới này cũng không có yêu thú gì để gϊếŧ, thi thể Yêu

tộc thì chúng ta không có khả năng thu hồi, ngươi đừng quá trông đợi.”

Trúc Hư Vô kỳ thực cũng không coi Địa tộc là đối thủ, quá yếu nhược,

đúng như một con chuột bình thường, ai sẽ để ý đến. Nàng đã muốn đồ ăn

như vậy thì cho nàng là được, khó nói nàng chỉ lấy cớ tìm đồ ăn cho Địa

tộc chứ thực tế là tìm cho mình.

Kim Phi Dao nghe vậy thì nhanh

chóng tiếp lời: “Không chỉ người Hư Thanh các, ngươi hãy hỏi một lượt

mười hai quân đi. Quyền lực của tu sĩ Hóa Thần cũng không nhỏ, ngươi

chẳng qua chỉ muốn chút thịt thú không dùng đến, hẳn là bọn họ đều sẽ

giao ra.”

Phiền toái! Trúc Hư Vô lườm nàng một cái, “Đã biết, thu quầy của ngươi lại rồi đi theo ta, ta thuận tiện hỏi xem có hạt giống

lương thực nào không.”

“Cám ơn nha, ngươi thật sự là người lương

thiện, Địa tộc sẽ lập bài cho ngươi.” Kim Phi Dao vui tươi hớn hở, mau

chóng cất sạp, đi theo Trúc Hư Vô về căn cứ của mười hai quân.