Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 387: Bạch huyết cánh

“Thật là, làm việc

cũng không yên, ở bên cạnh những người này đúng là đáng ghét, thích xen

vào việc người khác.” Kim Phi Dao nhanh nhẹn lấy ra một yêu đan, tức

giận bất bình ném vào túi càn khôn bên cạnh.

“Tiểu Dao à, ngươi lại đang mắng ai vậy?” đúng lúc này, phía sau nàng truyền đến tiếng nói chuyện.

Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật: “Không mắng ai cả, ta tự lẩm bẩm thôi.”

“Nghe ta nói này, nữ hài không thể tùy tiện mắng chửi người, làm người phải

có lễ có đức.” Hoa phu nhân đã quét dọn nhà cửa xong, đi ra liền thấy

Kim Phi Dao vẫn cả người đầy máu ngồi trong sân, trên đùi là một con cá, tay đang moi yêu đan, lại nghe thấy tiếng mắng người của nàng, cảm thấy như vậy không được tốt lắm liền đi lại dạy nàng một chút.

Kim

Phi Dao không hé răng, nàng thật sự không hiểu nổi vì sao Hoa phu nhân

lại lải nhải suốt ngày như vậy, chẳng lẽ nữ nhân chỉ cần già đi là sẽ

trở nên nói nhiều? Một lão phu nhân nói nhiều như vậy mà Hoa Khê còn

liều mạng muốn phục sinh nàng, cũng không biết có phải là thích chịu

ngược không.

Thấy nàng chỉ mải vùi đầu làm việc, Hoa phu nhân

định gọi Mập Mạp lại làm việc, nữ tử phải nên sạch sẽ ngắm hoa thưởng

trăng mới đúng, nhưng Mập Mạp vừa thấy Hoa phu nhân xuất hiện đã trốn

đi, nó cũng không chịu nổi Hoa phu nhân cứ lải nhải cả ngày, đặc biệt là sau khi vô tình biết được chuyện của Đại Nữu thì nàng cứ nhìn thấy Mập

Mạp là sẽ giáo dục nó một trận, bảo nó phụ lòng con ếch là không có đạo

đức.

Không tìm thấy Mập Mạp, Hoa phu nhân chỉ đành đi dọn dẹp nhà cửa, bảo nàng đi làm chuyện máu me đầm đìa kia thì nàng không làm được. Vì thế, nàng đứng cách đó hai trượng, kéo cái ghế ra ngồi, bắt đầu lải

nhải.

“Ngươi cũng không cần chọn nữa, cứ bán nguyên con đi.”

“Tiểu Dao à, ngươi nhìn những con cá bên ngoài kia đi, thật sự quá nhiều rồi, cảnh tượng cắn xé gan ruột thật quá ghê tởm. Ta thấy vương thượng gì đó cạnh nhà hình như tức xanh mặt rồi. Hôm qua hắn còn phái người sang

nói, vài ngày nữa hắn sẽ tổ chức tiệc, muốn hỏi ngươi có thể ngừng tay

hay không đấy.”

“Đúng rồi, ngươi nói xem có nên bắt Mập Mạp đi đón nương tử về không chứ phao thê khí tử như vậy thật sự không tốt.”

Kim Phi Dao ngoáy ngoáy lỗ tai, không chút để ý nói: “Ầm ĩ chết người, ngươi đã thêu xong bức Bách Điểu Cầu kia chưa?”

Vì Hoa phu nhân thật sự lải nhải quá nhiều, Kim Phi Dao đã tìm đến một tập tranh có rất nhiều chim cho nàng thêu một bức rộng ba trượng, dài chín

trượng, lừa nàng nói là cần dùng để luyện chế pháp bảo.

Thứ này

to đến mức không thể mở hết ra được, vì thế để cho tiện, Kim Phi Dao đã

cố ý luyện chế một miếng vải trắng là pháp khí thượng phẩm, ngoài công

năng biến lớn biến nhỏ thì không còn tác dụng gì khác để cho nàng chuyên tâm vào thêu, thuận tiện bịt miệng nàng.

“Bách Điểu Cầu gì chứ,

trên tập tranh ngươi đưa ta có tới hơn chín nghìn con chim, phải thêu

đến ngày tháng năm nào chứ.” Hoa phu nhân bĩu môi, bắt đầu tỏ ra tính

khí đặc trưng của các lão phu nhân.

“Ngươi cứ từ từ thêu, dù sao

cũng sẽ không chết, coi như có thứ để gϊếŧ thời gian. Hơn nữa, thứ này

làm ra cũng là cho Hoa Uyển Ti dùng, nói cách khác cũng là ngươi dùng.

Mau đi đi, chỗ ta máu me chảy lênh láng không sạch chút nào.” Kim Phi

Dao vẫy vẫy tay với nàng, vài giọt máu thiếu chút nữa bắn lên người

nàng.

Hoa phu nhân chỉ có thể đứng lên, miễn cưỡng đi vào nhà thêu bức tranh cơ hồ là Vạn Điểu Cầu kia.

Nhẩm tính thời gian, cũng sắp đến mười lăm rồi, nhớ tới việc đã giao hẹn với yêu long, Kim Phi Dao nhanh tay hơn, phải sớm giải quyết xong đống này, không thể chậm trễ.

Đến ngày mười lăm, Kim Phi Dao vừa vặn xử lý xong đám động vật biển, tẩy sạch sẽ vết máu trên người, nàng một mình

đi vào Bách Hợp thành.

Nàng tới tiểu điếm của Lá Cây trước, đưa

năm mươi viên yêu đan cho nàng, sau đó lại ném hai buộc da và xương thú

xuống đất. Không ngờ Kim Phi Dao lại mang theo nhiều thứ tới như vậy, Lá Cây có chút trở tay không kịp, nhiều đồ như vậy nàng phải bán mấy tháng mới xong.

Mặc kệ Lá Cây cần bao nhiêu thời gian mới bán được,

Kim Phi Dao dặn nếu bán xong thì đưa bùa Truyền Âm cho nàng, sau đó định rời đi. Lá Cây vội giữ chặt nàng, nhỏ giọng nói: “Tiền bối, ta có việc

muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?” Kim Phi Dao hỏi.

Lá Cây

lo lắng nói: “Tiền bối, những người lần trước gϊếŧ Đảo Sơn kình đã tìm

được ta, Nhân tộc và Ma tộc đều có, nhưng bọn họ không làm khó ta, chỉ

thường xuyên xuất hiện ngoài cửa hàng, ta nghi ngờ bọn họ muốn tìm tiền

bối.”

“Mặc kệ bọn họ, dù sao ở trong thành bọn họ cũng không làm

được chuyện gì.” Thật không ngờ những người này lại oan hồn bất tán,

không phải chỉ là một con Đảo Sơn kình thôi sao, có nhất thiết phải quấn quít không tha như vậy không?

Kim Phi Dao cho rằng bọn họ muốn

tìm mình để đòi Đảo Sơn kình mà không biết thực ra bọn họ tới đây là vì

nàng là yêu thú Thần Thú kỳ.

Thấy nàng không hề để ý, Lá Cây lại

nói: “Nhưng mà mấy ngày nay ngay cả người Côn tộc cũng đi tìm kiếm hai

gã tu sĩ, ta nghe nói về người bọn họ cần tìm thì thấy rất giống tiền

bối.”

“Côn tộc? Không thể nào, ta đâu có quen biết người Côn tộc.” Kim Phi Dao nhìn Lá Cây, vẻ mặt bình tĩnh nói.

Nhưng Lá Cây cau mày nói: “Văn vương của Côn tộc đang tìm hai nữ tu sĩ, nói

là một Nhân tộc một Yêu tộc. Nhân tộc thì ta không biết nhưng Yêu tộc

nghe qua rất giống tiền bối. Họ tả người đó có một đôi sừng, là người

Sơn tộc, tên Kim Giác, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, ta cảm thấy rất giống

tiền bối.”

“Ta đâu phải Sơn tộc lại không tên là Kim Giác, sao ngươi lại nghĩ đến ta?” Kim Phi Dao làm sao có thể thừa nhận, nhướng mi hỏi.

“A? Tiền bối không phải là Sơn tộc?” Lá Cây có chút kinh ngạc nói.

Kim Phi Dao gật đầu, “Ta không phải là Sơn tộc.”

Lá Cây nghi hoặc nói: “Nhưng tiền bối trông rất giống Sơn tộc, bọn họ ai

cũng có hai sừng, ta vẫn luôn cho rằng tiền bối là người Sơn tộc cơ. Vậy tiền bối là tộc gì?”

Thực sự có Sơn tộc sao? Hiện tại phải làm

gì đây? Kim Phi Dao đảo mắt, nghĩ tới yêu long bên ngoài, ngoảnh mặt hết nhìn trái lại nhìn phải như sợ người khác nghe thấy, sau đó nhỏ giọng

nói: “Ta không phải là Sơn tộc, ta là hậu duệ trực hệ của thượng cổ Thần tộc Thao Thiết, vì thế mới ở trong thâm sơn cùng cốc cho tới giờ. Tộc

nhân tộc chúng ta vô cùng ít, chỉ chưa đến trăm người, đây là một bí

mật, nếu ngươi nói ra ngoài thì hậu quả chắc là ngươi đoán được.”

“Thần tộc Thao Thiết! Hóa ra tiền bối là người Thần tộc, thật sự khiến ta quá kinh ngạc.” Lá Cây tỏ vẻ kinh sợ, biểu cảm nghiêm túc nhìn nàng.

Đến lúc này thì Kim Phi Dao thật sự hết chỗ nói rồi, Yêu tộc chết tiệt, nói cái gì sẽ có cái đó, đến cùng là tại sao chứ? Tuy nghĩ vậy nhưng nàng

không biểu lộ ra ngoài, chỉ trầm trọng gật đầu, “Không ngờ những yêu tộc ngoại giới như các ngươi cũng biết đến chuyện của tộc chúng ta, xem ra

là có người đã nói chuyện của tộc ra ngoài rồi.”

“Tiền bối,

thượng cổ Thần tộc tuy đã bị tuyệt diệt nhưng vẫn có những tồn tại như

các ngươi truyền lại. Trước kia ta luôn cho rằng đó chỉ là truyền

thuyết, không ngờ lại là thật.” Lá Cây chỉ thiếu nước bái nàng, thượng

cổ Thần tộc vẫn được truyền lưu trong Yêu tộc, chỉ vì đều đã bị tuyệt

diệt cho nên không có ai từng gặp người thật. Kim Phi Dao có thể một

mình cướp Đảo Sơn kình từ tay đám người kia, lúc này Lá Cây đã tin vào

thân phận mà nàng nói.

Quan trọng hơn là không có bất luận yêu

tộc nào dám nói lung tung bản thân là người thượng cổ Thần tộc, nếu dám

nói lung tung sẽ gặp hải Thiên kiếp. Đây chính là nguyên nhân khiến Lá

Cây tin tưởng lời Kim Phi Dao.

“Tên Văn Vương kia là người thế nào?” Kim Phi Dao thấy nàng tin, thuận miệng hỏi.

“Văn Vương là người Côn tộc, là người vượt qua lôi kiếp tiến giai đến Thần

Thú kỳ, vì thân phận cao quý nên trực tiếp được xương là Vương. Văn là

tên của hắn, nguyên nhân có lẽ là vì nguyên thân của hắn là một con

Huyết Nhận Văn.” Lá Cây nói.

Kim Phi Dao sửng sốt, “Huyết Nhận Văn? Không phải là muỗi đó chứ?”

Lá Cây gật đầu: “Đúng vậy, Huyết Nhận Văn to bằng một người, lại còn hút

máu, có thể hóa máu thành mũi nhọn, phi thường đáng sợ. Tuy nhiên, vị

Văn Vương này thỉnh thoảng mới ra ngoài, ta đã nhìn thấy từ xa một lần,

trông hắn rất đẹp, da rất trắng, lại biết bay, rất được nữ nhân hoan

nghênh.”

“Trắng, hút máu, có cánh sao.” Kim Phi Dao nhắc lại một

lượt các đặc điểm, nói đi nói lại cũng chỉ là một con muỗi to. Tên

Nguyên Anh kỳ bị Hoa Uyển Ti gϊếŧ chết là một con Đường Lang (bọ ngựa),

xem ra Côn tộc toàn là sâu bọ.

Sâu sao, Mập Mạp thích nhất ăn

sâu. Kim Phi Dao cười thầm, Đường Lang ngày ấy nàng nhìn đã thấy quái dị nên ném luôn cho Mập Mạp, nó thì cái gì cũng ăn được.

Nói chuyện phiếm hồi lâu với Lá Cây, đợi trời tối, sau khi Lá Cây ra ngoài nhìn

một lựot không thấy dị thường, Kim Phi Dao mới cáo từ rời đi.

Nàng dán Ẩn Thân phù, lặng lẽ đi tới phía dưới chỗ thịt yêu long.

Giờ đã là nửa đêm, chỉ còn Hải Toàn các là vẫn sáng ngời, nửa dưới của thịt thần long cũng sáng trưng. Tuy nhiên, may là người lui tới không nhiều, thịt thần long mọi người đều nhìn quen rồi, không có ai ở lại đây lâu.

Đột nhiên, Kim Phi Dao phát hiện có hai gã Nhân tộc Kết Đan kỳ xuất hiện

chung quanh thịt thần long, vòng vo hai vòng quanh thịt khô mới chậm rãi rời khỏi. Nếu lúc bình thường thì hành vi như vậy chỉ làm người khác

nghĩ bọn họ xem thịt thần long, nhưng Kim Phi Dao hiện tại có giao dịch

với yêu long, nhất thời cảnh giác.

Hai gã Nhân tộc này không làm

gì khác, cứ thế rời đi, nàng cho là bản thân nghi thần nghi quỷ, nhưng

không đợi nàng kịp thở phào, lại có hai Ma tộc Kết Đan kỳ xuất hiện,

cũng vòng vo hai vòng quanh thịt thần long, nhìn chằm chằm thịt thần

long, nửa ngày không chịu rời đi.

Nhìn nửa canh giờ, lúc này đã

cách thời gian ước hẹn bức pháp trận ra không còn bao lâu, Kim Phi Dao

có chút sốt ruột, thầm mắng hai người này.

Lại đợi thêm một lúc,

hai tên Ma tộc kia tựa hồ đã đến lúc phải đi, hắn vừa bay ra xa khoảng

mười trượng thì Kim Phi Dao nhìn thấy thịt yêu long sáng ngời, một cái

pháp trận xuất hiện.

Pháp trận nằm ngay trước phần đuôi, tất cả

đều màu vàng, nếu chỉ cắt một miếng bằng bàn tay thì chỉ sợ phải mất

trăm năm. Thừa dịp tên Ma tộc kia quay lưng về phía thịt yêu long, Kim

Phi Dao nhanh chóng tiến lên, rút Thông Thiên Như Ý ra hóa thành một

lưỡi kiếm mỏng, nhanh nhẹn cắt lấy một mảnh thịt bằng bàn tay.

Pháp văn thiếu một mất một góc nhỏ, ánh sáng hơi ảm đạm đi một chút nhưng lại lập tức khôi phục rồi nhanh chóng biến mất.

Mà bốn phía không có gì khác thường, xem ra là không có vấn đề, Kim Phi

Dao nhẹ nhàng thở ra. Tên Ma tộc kia như nhận thấy được điều gì, mau

chóng quay đầu lại, nhưng lúc này pháp văn đã biến mất hết, hắn nghi

hoặc một cái rồi lắc đầu bay đi.