Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 374: Địa bàn

Ông trời đã đưa nhiều hậu duệ thần thú đến cho ta như vậy thì ta phải làm việc cho tốt, một

hơi tiến giai Hóa Thần kỳ thôi. Kim Phi Dao dấy lên ý chí hừng hực,

chiêu Thông Thiên Như Ý ra chuẩn bị đi gϊếŧ một con Hà La ngư cách đó

không xa.

“Kim tiền bối, chờ một chút.” Lá Cây đưa tay kéo nàng lại.

“Gì vậy?” Kim Phi Dao quay đầu, khó hiểu hỏi, không phải muốn kiếm Long Ngâm đan sao, không đi gϊếŧ yêu thú mà còn chờ gì nữa.

Lá Cây nhìn cách đó không xa, sau đó nhỏ giọng nói: “Kim tiền bối, bên đó đã có người chiếm, chúng ta đi tìm chỗ khác thôi.”

“Hả?” Kim Phi Dao nhìn theo hướng nàng nói, không thấy ai, dùng thần thức đảo qua, phát hiện có ba gã tu sĩ cách đó khoảng nghìn trượng. Một Nguyên

Anh sơ kỳ, hai Kết Đan hậu kỳ, mỗi người đứng ở một vị trí khác nhau, ẩn mình phía sau đá ngầm hoặc san hô. “Có ý gì? Bọn họ ở đó thì ta không

thể đi qua sao?”

Lá Cây chỉ vào một vùng đáy biển rộng lớn, nói:

“Bởi vì tu sĩ ở Bách Hợp thành rất nhiều, dễ phát sinh chuyện vài người

cùng tranh cướp một động vật biển cho nên đã định ra quy củ, trong vòng

một ngàn dặm quanh Bách Hợp thành, mỗi tu sĩ chỉ cần chiếm cứ một nơi

thì động vật biển trong vòng một ngàn trượng chung quanh sẽ là của hắn,

chỉ có rừng rong biển độc là ngoại lệ. Quy củ này đã có máy ngàn năm, kể cả tu vi của đối phương thấp hơn tiền bối mà chúng ta mạnh mẽ chiếm

đoạt vị trí thì tu sĩ bốn phía sẽ vây đánh, không muốn có người phá hủy

quy củ.”

“Còn có cả chuyện này nữa, vậy người vừa rồi bị gϊếŧ thì là chuyện gì?” Kết Đan chỉ về phía vừa rồi có Ma tộc gϊếŧ người xong

lại thoải mái bỏ chạy, hỏi.

Lá Cây ngượng ngủng nói: “Chỗ đó đã

vượt qua một ngàn dặm, là khu vực không ai quản lý. Những chỗ đó có

nhiều động vật biển hơn nơi này, rất nhiều tu sĩ cũng đi qua đó để săn,

người vừa rồi là từ bên đó trốn về. Nếu đánh không lại thì chỉ có trốn

vào trong thành thì mới giữ được mạng, ở trong này chỉ cần không phải

cướp địa bàn thì sẽ không ai quản.”

“Chúng ta cũng đi chiếm một

địa bàn là được.” như thế cũng tốt, không ai cướp của ai, nếu không nàng lại phải lo lắng bị người khác đoạt đi thứ của mình.

Nhưng Lá

Cây lại khó xử nói: “Kim tiền bối, địa bàn này không dễ chiếm, những nơi nhiều động vật biển đều bị người ta chiếm hết mất rồi. Ngươi xem, bọn

hắn dù là ai trở về cũng sẽ cho một người ở lại giữ địa bàn, có một số

người còn chiếm hơn một trăm năm cũng chưa từng rời đi. Chỉ có những nơi vị trí không tốt, động vật biển không nhiều là còn có chút địa bàn để

chiếm.”

“Không thể nào! Chiếm hơn một trăm năm?” Kim Phi Dao sửng sốt, trơ mắt nhìn một con Hóa Xà bơi qua bên cạnh, mùi canh thịt thông

qua nước biển dính vào lưỡi nàng.

Lá Cây còn thấp giọng nói: “Kim tiền bối, hiện tại chúng ta đang ở trong địa bàn của người khác, tuy

nhiên chỉ cần không động thủ thì bọn họ cũng sẽ không quản nhiều.” thấy

Kim Phi Dao không hé răng tỏ thái độ, Lá Cây đành phải lôi kéo quần áo

nàng: “Tiền bối, chúng ta làm sao bây giờ? Hay là vào trong rừng rong

độc gϊếŧ động vật biển? Nếu không thì đi nhặt trân châu. Nhặt trân châu

thì ở địa bàn nào cũng vậy, ai nhìn thấy thì là của người đó.”

Thấy Lá Cây nhát gan như vậy, Kim Phi Dao tức giận nói: “Đi nhặt trân châu

cái gì, như thế thì biết đến ngày tháng năm nào mới phát tài được. Chúng ta đi ra ngoài ngàn dặm, đến lúc đó xem ai nhanh tay hơn ai.”

“Nhưng sẽ không bị người ta đánh cướp chứ?” Lá Cây cũng không dám đi ra đó săn động vật biển, chỉ nghe nói nơi đó phi thường hung tàn, người nhà

nghiêm khắc cấm nàng đi.

“Sợ cái gì, nếu thực sự nguy hiểm như

vậy thì ngươi cứ trốn trước. Lại nói, ngươi có cái gì để cho người ta

cướp sao? Đi thôi, chẳng lẽ ngươi nguyện ý ngày ngày đuổi theo Lưng Bối

ngư? Nếu gặp được một con mồi lớn, ngươi không chỉ có tiền vốn để thu

mua hàng, về sau không cần đi mạo hiểm mà cuộc sống cũng có thể tốt

hơn.” Kim Phi Dao khẽ chớp mắt, kích động nàng.

Lá Cây do dự một

chút, tình huống quả thật đúng là như thế. Không thể nhặt trân châu tới

già được, mà những người khác cũng không có khả năng giúp mình săn động

vật biển, nếu nàng đi rồi thì bản thân còn không phải tiếp tục đi nhặt

trân châu? Không bằng thừa dịp này kiếm một món lớn, có tiền vốn là có

thể thu mua hàng hóa từ các tu sĩ khác, sau đó bán đi kiếm chênh lệch.

“Được rồi, chúng ta đi nhìn xem.” Lá Cây rốt cục hạ quyết tâm đưa Kim Phi Dao ra hải vực ngoài ngàn dặm, vì không để cha mẹ lo lắng, nàng lấy truyền

âm phù truyền tin về nhà. Nàng không dám nói mình ra bên ngoài mà nói

gặp được người thấy nàng đáng thương, cho nàng mượn địa bàn dùng mấy

ngày cho nên sẽ về muộn một chút.

Bùa Truyền Âm trên lục địa đều

có màu vàng nhạt, lúc thả ra đều kéo theo một đường kim quang, còn ở

Thanh Lưu Linh giới thì vì ở dưới đáy biển cho nên toàn bộ đều là màu

lam, hóa thành một đường lam quang bay về hướng Bách Hợp thành.

Phạm vi ngàn dặm đúng là lớn, hai người lại vì bơi chậm mà nửa canh giờ vẫn ở trong phạm vi hai trăm dặm, hơn nữa cũng vì muốn nhìn một chút xem có

địa bàn tốt nào có thể chiếm hay không mà hao phí gần năm canh giờ mới

đi hết ngàn dặm. Trên đường cũng gặp vài nơi không có người chiếm nhưng

ngoài mấy con cá nhỏ thì không có một động vật biển nào khác, chỉ sợ

canh giữ ở đó mười năm cũng chỉ mang được chút hải tảo trở về.

Một ngày chỉ có mười hai canh giờ, đại bộ phận trân châu đều ảm đạm xuống,

nơi này cách xa Bách Hợp thành, bốn phía tối mờ mờ. Lá Cây lấy một viên

trân châu to bằng nắm tay ra treo lên cổ như sợi dây chuyền, chiếu sáng

cả trăm trượng chung quanh.

Lại bơi về phía trước một chút, đáy

biển đột nhiên biến mất, dưới chân xuất hiện một cái khe sâu không thấy

đáy, phía dưới tối như mực, không thể nhìn thấy cái gì.

Lá Cây

chỉ về phía dưới nói: “Kim tiền bối, chỉ cần vào cái rãnh biển này là

vào khu vực loạn đấu, chúng ta thực sự muốn đi sao?”

“Đến cũng đã đến rồi, đương nhiên muốn đi, đã làm thì làm một mẻ lớn, ngươi sợ cái

gì. Lá gan nhỏ như vậy thì ngươi còn tu luyện gì nữa, tìm lấy một người

mà gả đi thôi.” Kim Phi Dao thả thần thức ra nhìn chung quanh, có thể

cảm giác được một ít cá nhỏ và chút tạp vật đang bơi trong làn nước tối

đen. Xem ra còn phải tiếp tục hạ xuống dưới mới gặp được con mồi lớn.

“Ta đã đính thân, chỉ là ta chưa trưởng thành, sau này trưởng thành sẽ lập

gia đình. Người đính thân với ta là một người có địa vị trong yêu tộc

chúng ta, sau này ta chỉ cần hưởng phúc, không cần đi săn gì cả.” Lá Cây thật thà trả lời nàng.

Kim Phi Dao dừng một chút, “Thực hâm mộ

những người tu luyện chỉ là để đề cao thân phận lẫn tiền vốn như các

ngươi. Với các ngươi, tu luyện chỉ là chơi bời, không ảnh hưởng gì lớn

đến cuộc sống.”

“Cả tu luyện và lập gia đình đều không chậm trễ, gả cho người cũng có thể tu luyện mà.” Lá Cây khó hiểu nói.

“Ngươi không phải lang thang khắp nơi đương nhiên không hiểu, nếu phải đi khắp nơi ngoài kia thì sẽ thấy tha nhi mang nữ rất phiền toái.” Kim Phi Dao

khinh thường nhún vai.

Điều này càng làm cho Lá Cây càng thêm khó hiểu, “Tại sao ngươi phải tự mình chạy ra ngoài, cứ để phu quân đi là được.”

“…” Kim Phi Dao nhìn nhìn nàng, cảm thấy không thể nói thông, “Tiểu hài tử biết cái gì, đi đi thôi.”

Lá Cây bất mãn lầu bầu, “Ta đã một trăm năm mươi tuổi, tiểu hài tử cái gì chứ, hừ.”

Nàng vừa lầu bầu xong thì cảm thấy phía sau có cái gì đó bay đến, tưởng là

một cọng hải tảo lớn nào đó, liền đưa tay ra bắt lấy, sau đó tay liền

đυ.ng phải một mảnh tàn thể của một tu sĩ nào đó.

“AAAAAAA” Lá Cây há miệng hét to. Mảnh tàn thể này không biết là bị người ta chém thành

hay bị động vật biển ăn còn lại, đã không thể nhìn ra là tộc gì. Thứ này im hơi lặng tiếng trôi đến làm Lá Cây sợ hãi.

“Phụt!” Kim Phi

Dao nhịn không được bật cười, “Thật sự là đầu đất, ở địa phương này

không thể thu hồi thần thức, lúc nào cũng phải phóng xuất chú ý tình

huống bên người chứ. Hơn nữa, phiến hải vực này không chỉ có một mảnh

này, ta vừa mới phát hiện ít nhất hơn mười thi thể tu sĩ.”

“A, không đúng. Hiện tại thiếu một mảnh, bị cái gì đó ăn rồi.” Kim Phi Dao dừng một cái, sau đó nói với Lá Cây.

Lá Cây cảm thấy sau lưng run lên, vội vàng lội tới gần nàng, dè dặt cẩn

trọng nói: “Kim tiền bối, chúng ta trở về đi, ta cũng không muốn ở trong này, cha mẹ ta sẽ lo đến chết mất.”

“Vậy ngươi ở đây chờ ta.”

“Đừng, ta sợ, nơi này không có ai chiếm địa bàn, nếu có người ra gϊếŧ ta thì

cũng không ai quản.” Lá Cây kéo Kim Phi Dao không buông.

“Vậy thì đi theo ta đi thôi, không phải ngươi nói ở đây cũng có động vật biển

cấp sáu, cấp bảy sao, chúng ta chỉ cần không xuống quá sâu, không gặp

phải cấp chín là được.” Kim Phi Dao cười cười động viên Lá Cây.

Lá Cây le lưỡi, “Cấp tám cũng gϊếŧ?” nếu có thể mang động vật biển cấp tám trở về thì sau này không cần phải ra ngoài nữa.

Động vật biển ở đây không giống trong khu vực ngàn dặm. Động vật biển bên

kia lớn nhất là Tiêu Cầu, đó cũng là vì cái vỏ cho nên mới cao bằng mười mấy người như thế, các động vật biển khác thì phần lớn chỉ lớn bằng

hai, ba người. Hơn nữa, trên người ngoài nội đan ra thì đại bộ phận các

chỗ khác đều không dùng được, ngay cả thịt cũng không có ai ăn, giá trị

không lớn.

Nhưng độgn vật biển trong rãnh biển này thì khác, có

con từ da đến xương, ngay cả máu huyết nội tạng cũng có chỗ hữu dụng, bộ phận kém cỏi nhất trên người cũng có thể bán thành Long Ngâm đan.

“Vậy chúng ta đừng xuống quá sâu, gặp tu sĩ khác cũng phải tránh đi, nơi này tranh cướp con mồi rất ác liệt.” Lá Cây đi theo phía sau Kim Phi Dao,

khẩn trương hết nhìn trái lại nhìn phải, chậm rãi hạ xuống rãnh biển.

“Yên tâm, trong lòng ta đều biết.” Kim Phi Dao lên tiếng khẳng định, người

thì bơi xuống chỗ sâu, Lá Cây sợ hãi túm chặt quần áo nàng, chỉ sợ có đi không có về.

Kim Phi Dao thả thần thức ra chú ý động tĩnh trong

biển, nước biển nơi này lạnh như băng, hơn nữa càng đi xuống càng lạnh.

Nàng vừa tìm kiếm con mồi vừa đề phòng bốn phía xem có tu sĩ nào khác

hay không, đôi khi cướp người còn kiếm được nhiều hơn gϊếŧ động vật

biển.

Đột nhiên, nàng chú ý tới một chỗ tựa hồ có yêu khí và

giống như còn có tu sĩ nhưng vì đã vượt qua phạm vi thần thức cho nên

không quá rõ ràng. Vì thế, Kim Phi Dao liền hớp một ngụm nước biển, cận

thận nếm.

Một lát sau, nàng phun nước biển ra, nói với Lá Cây: “Chú ý phòng ngự, chúng ta đi.”

“A, có con mồi.” Lá Cây không ngờ lại có mục tiêu nhanh như vậy, nhất thời có hơi khẩn trương.

“Đúng vậy, có con mồi.” Kim Phi Dao ha ha cười, kéo nàng bơi nhanh qua.