Phòng của Kim Phi Dao đúng là vừa mới được thu dọn, người nhà này cũng thật không sợ nàng,
chỉ tùy tiện quét dọn một chút rồi để nàng ở. Nàng cũng không soi mói,
dù sao cũng phải ngồi xuống khôi phục linh lực, còn phải bài xuất dư độc do dùng nhiều đan dược trong cơ thể ra ngoài.
Vẻn vẹn một đêm,
linh lực của nàng khôi phục kha khá, đan độc cũng còn lại một chút, chỉ
vài ngày nữa là sẽ không còn gì. Ngẩng đầu nhìn thịt yêu long phía xa,
Kim Phi Dao không đoán ra Hỗn Độn chạy đến chỗ nào. Tên kia tính cách cổ quái, nếu đến địa bàn yêu tộc thì còn tốt chứ nếu đi địa bàn của chủng
tộc khác thì không biết sẽ trêu chọc ra chuyện gì.
Linh Điệu phái đánh mất Hỗn Độn không biết sẽ gấp thành dạng gì, hẳn là sẽ lập tức
phái người đi tìm. Kim Phi Dao lấy Linh giới Du Cảnh Kính ra xem, lối ra mà bọn họ đả thông rất xa chỗ này, trừ phi cũng trực tiếp bị ném đến
đây, nếu không muốn tìm được Hỗn Độn thì ít nhất cũng phải vài chục năm
sau.
Vừa rồi nàng mở chiếc hộp ra nhìn, pháp bảo cực phẩm bên
trong làm nàng cười khổ không thôi, đợi sau này rảnh sẽ xử lý nó. Nếu
không phải nó lộ ra linh khí đạt tới pháp bảo cực phẩm thì nàng đã hoài
nghi mình bị Linh Điệu phái lừa, thứ này mà cũng bảo là pháp bảo cực
phẩm.
Trân châu bên ngoài lại bắt đầu sáng lên, cái mũi thính của nàng lại ngửi thấy mùi hải tảo khiến người ta quặn ruột, nương của Lá
Cây lại đang nấu ăn. Kể cả nhất định phải ăn chay, chẳng lẽ không thể
nấu cho ngon một chút sao? Nấu dở như vậy mà người cả nhà này cũng ăn
ngon được đến thế.
“Tiền bối, dậy ăn điểm tâm rồi chúng ta ra ngoài thôi.” Lá Cây đứng ở ngoài cửa gọi.
Kim Phi Dao không muốn đi ăn thứ đó, vội tìm cái cớ, nói bản thân thật sự
ích cốc, không muốn ăn, bảo bọn họ cứ tự nhiên. Đợi nàng rửa mặt chải
đầu xong, Lá Cây đã ăn xong, đang đứng trong tiệm chờ nàng.
Giao
cửa hàng lại cho cha Lá Cây, Lá Cây đưa Kim Phi Dao bay ra khỏi thành.
Sau khi ra khỏi pháp trận, Lá Cây hỏi: “Tiền bối, ngươi có cá gì để cưỡi không?”
“Không có.” Kim Phi Dao còn không có nổi một viên Long Ngâm đan thì lấy đâu ra cá.
Hôm qua nàng cũng nhìn thấy chúng trong cửa hàng bán linh thú, đủ loại kiểu dáng, có San Hải Mã cao to như một con ngựa, dùng ba đến năm con để kéo thuyền thì rất tuyệt. Bạch Thủy ngư cũng có nhưng chỉ toàn là con non,
loại trưởng thành như của Trương tu sĩ rất ít bán. Nhưng những linh thú
đó đều đắt đỏ, Bạch Thủy ngư và San Hải Mã thì không nói, ngay cả một
con cá xấu nhất đáy biển này là Hải Thủ ngư cũng phải năm mươi viên Long Ngâm đan nhất phẩm.
Hôm qua Kim Phi Dao đã tính thử giá hàng ở
đây, một viên Long Ngâm đan nhất phẩm tương đương với một trăm khối linh thạch hạ phẩm. Thấp cấp hơn Long Ngâm đan chính là Long Ngâm dịch, đây
là linh dịch xuất hiện sau khi luyện chế Long Ngâm đan thất bại, cũng có thể gia tăng tu vi nhưng hiệu quả tương đối kém. Tuy nhiên, dùng nó để
mua hàng hóa thông thường thì rất tiện vì không ai muốn dùng Long Ngâm
đan để mua những mặt hàng rẻ tiền.
Kim Phi Dao không mua nổi cá
để thay đi bộ nên nhìn sang Lá Cây, nàng là yêu tộc sinh trưởng ở đây,
lại đã Kết Đan kỳ, chắc chắn không thể không có nổi một con cá.
“Tiền bối, cá của ta chỉ đủ một mình ta cưỡi…” Lá Cây có chút khó xử nói, sau đó lấy một con cá ra khỏi túi linh thú.
Kim Phi Dao trông thấy một con cá mè hoa đầu to thân bé, nơi để ngồi còn ít hơn cả một con Hải Thủ ngư, ngoài những người khốn cùng ra thì cơ bản
không có ai cưỡi loại cá này.
“Con cá mè này căn bản không cần
tốn Long Ngâm đan đi mua hả?” trong lúc nàng nói, bên cạnh có mấy trăm
con cá mè hoa bơi qua, con nào con nấy còn to hơn cả con của Lá Cây.
“Cá hoang không thể cưỡi, phải nuôi từ nhỏ mới được.” Lá Cây thấy Kim Phi
Dao nhìn đàn cá mè hoa bơi qua bên cạnh, hiểu ra ý nàng, vội vàng giải
thích.
“Bỏ đi.” Kim Phi Dao lấy Thông Thiên Như Ý ra, dán vào sau lưng, hóa thành một đôi vây. Cưỡi loại cá mè hoa này còn không bằng tự
mình bơi. Hôm qua nàng đã hỏi thăm, cá mẹ hoa chỉ cần chở người là tốc
độ sẽ bị giảm một nửa, chỉ không có cách nào khác mới cưỡi nó.
“Hôm nay chúng ta đi hái trân châu. Có vài loại trân châu là tài liệu để
luyện chế Long Ngâm đan, Diễm Văn trân châu hôm qua là một trong số đó.
Tuy nhiên, số lượng của chúng rất ít, chúng ta đi hái loại có số lượng
nhiều hơn. Bán mười viên là có thể kiếm được một viên Long Ngâm đan.” Lá Cây ngồi trên con cá mè hoa to bằng hai nàng, vây cá bị đè ép xuống,
tốc độ quả nhiên rất chậm.
Kim Phi Dao để Thông Thiên Như Ý chậm
rãi gạt nước, vậy mà tốc độ còn nhanh hơn Lá Cây một chút, vì thế nàng
còn p hải để Thông Thiên Như Ý bơi chậm một chút chờ Lá Cây. Nơi Lá Cây
đưa nàng tới chính là cánh đồng san hô.
“Mười viên trân châu có
thể bán được một viên Long Ngâm đan, một ngày ít nhất ngươi cũng có thể
kiếm được mấy trăm viên, sao có thể nghèo như vậy?” Kim Phi Dao vừa bơi
vừa truyền âm hỏi.
Nàng không có thói quen mở miệng nói chuyện
trong nước, sợ sẽ uống nước theo bản năng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy
truyền âm tốt, vừa rõ ràng lại không phải uống nước.
Lá Cây nghe xong lời nàng thì lắc đầu như trống bỏi, “Nào có dễ như vậy, một ngày có thể kiếm được mười viên đã là may lắm rồi.”
Ngốc như vậy? Kim Phi Dao còn nhớ hôm qua, lúc tới đây dã nhìn thấy hằng hà
sa số trai sò đủ mọi kiểu dáng nằm la liệt dưới đất, tùy tiện lấy là
được. Cứ nằm một chỗ mà còn không lấy được thì còn làm được gì chứ.
Đi theo Lá Cây đến một rừng san hô, nàng thu cá mè hoa lại, sau đó bơi
chung quanh tìm kiếm. Không để ý tới đám trai sò nằm đầy đất, Lá Cây cứ
mải tìm kiếm gì đó, Kim Phi Dao cũng đi theo. Sau đó, Lá Cây náu mình
sau một rặng san hô, lén lút vẫy tay với nàng, còn ra thủ thế bảo Kim
Phi Dao nhỏ tiếng chút.
Bắt trai còn phải lặng lẽ? Mang theo vẻ
mặt nghi hoặc bơi qua, nhìn xuyên qua đám san hô theo tay Lá Cây chỉ,
nàng thấy phía trước có một con cá dài bằng nửa người đang chậm rãi bơi. Nếu không phải nó đang bơi thì Kim Phi Dao còn tưởng rằng đó chỉ là một tảng đá mọc đầy san hô.
Phía trên lưng con cá đó có một con trai rộng bằng hai bàn tay đang hơi hé miệng, trên vỏ có rất nhiều sọc đen.
Lá Cây khoa tay múa chân truyền âm: “Tiền bối, đó là Lưng Bối ngư, con
trai Song Văn trên người nó chính là cái chúng ta muốn tìm, viên trân
châu màu đen bên trong có thể luyện chế Long Ngâm đan. Lưng Bối ngư này
phi thường nhạy bén, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ chạy trốn ngay,
chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Kim Phi Dao nhìn con trai sọc
đen kia, không hiểu nó rảnh rỗi chạy lên lưng một con cá cấp ba làm gì,
sao không học đồng loại của mình mà nằm luôn ở đáy biển! Chỉ là một con
cá cấp ba thôi, có cần phải khẩn trương như vậy không? Kim Phi Dao bơi
ra khỏi đám san hô.
Con Lưng Bối ngư đang nhàn nhã vung đuôi kia vụt một cái đã bơi ra xa cả hơn trăm trượng, tốc độ mau đến kinh người.
“Nhanh vậy!” Kim Phi Dao không ngờ con cá kia phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa
tốc độ còn nhanh hơn yêu thú trên đất. Không nói hai lời, nàng ném Mập
Mạp ra ngoài: “Bắt nó về!”. Nếu để một con yêu ngư cấp ba đào tẩu dưới
tay mình thì nàng còn thể diện gì nữa, người còn không thể trốn thoát,
huống chi là yêu thú.
Mập Mạp vọt vào trong nước, hai chân sau
cường tráng dùng sức đẩy, cả người liền vọt đi như tên bắn, sau đó lưỡi
nó nhanh chóng duỗi ra, cuốn chặt lấy con Lưng Bối ngư đang chạy trốn.
Lưng Bối ngư bị Mập Mạp bắt được, đám vây trên người dựng đứng cả lên, ý đồ đâm thủng lưỡi Mập Mạp để chạy trốn. Ngay cả con trai Song Văn trên
lưng nó cũng phun hắc thủy hòng che tầm mắt của địch nhân.
Những
phản kháng đó đã chọc giận Mập Mạp, lần trước lưỡi nó đã suýt bị người
ta cắt, hiện tại một con cá cấp ba cũng dám đâm lưỡi nó. Hai chân nó đá
mạnh, thân thể vọt qua, tay ếch giơ lên vỗ vào người Lưng Bối ngư, ngay
cả những cái vây dựng đứng trên người Lưng Bối ngư cũng bị Mập Mạp chụp
thành hai đoạn.
Thấy Mập Mạp đánh Lưng Bối ngư thành hai đoạn,
Kim Phi Dao cười cười với Lá Cây: “Đi qua lấy trai Song Văn đi, sau đó
tiếp tục đi tìm thứ khác, chúng ta phải sớm kiếm đủ tám viên Long Ngâm
đan tam phẩm cho ngươi.”
Lá Cây chậc lưỡi, bảo sao tu sĩ Nguyên
Anh ai cũng tài đại khí thô, trước kia mình phải chạy theo Lưng Bối ngư
cả nửa canh giờ mới bắt được nó, còn thường xuyên để nó trốn thoát. Nàng mới tiến giai Kết Đan kỳ chưa đầy nửa năm, còn chưa tìm được phương
pháp kiếm tiền của Kết Đan kỳ, vẫn dùng theo cách của Trúc Cơ kỳ, hoàn
toàn là đại tài tiểu dụng.
Lá Cây nhặt trai Song Văn cất đi, có
tu sĩ Nguyên Anh trợ trận, nàng muốn đi tìm con mồi bấy lâu vẫn muốn bắt gϊếŧ mà không dám. Nếu có thể gϊếŧ chết con mồi này thì một lần là có
thể kiếm được mấy chục Long Ngâm đan nhất phẩm.
“Tiền bối, ta
biết một nơi có động vật biển cấp sáu. Kiếm Long Ngâm đan bên đó tương
đối nhanh, chúng ta tới xem thế nào chứ?” Lá Cây nhìn Kim Phi Dao đầy
chờ đợi, chỉ hy vọng nàng không vì sợ phiền toái mà từ chối.
Đối
với Kim Phi Dao mà nói, tìm kiếm đám trai sò không đáng giá tiền ở đây
mới là chuyện lãng phí thời gian và phiền toái. Nàng vừa định đồng ý thì đột nhiên nhướng mày, nhanh chóng kéo Lá Cây vào nấp sau một rặng san
hô.
“Không được lên tiếng, có mùi máu người.” Kim Phi Dao truyền âm.
Lá Cây sửng sốt, sau một lúc lâu thì nàng cũng ngửi được mùi máu mỏng
manh, nhất thời nhìn Kim Phi Dao đầy nghi hoặc, bởi vì trong biển cơ hồ
không có lúc nào ngừng việc liệp sát động vật biển, có mùi máu tươi là
rất bình thường, nhưng lại có người có thể nhận ra máu người hay máu cá
trong nước biển sao?
Ngay lúc nàng đang nghi hoặc thì thấy phía
trước xuất hiện một người, nhìn diện mạo của hắn thì đúng là một gã Nhân tộc, phía sau hắn còn có một dòng máu tươi giống như dải băng đang
phiêu tán trong nước biển. Lá Cây chấn kinh rồi, đúng là có người bị
chảy máu. Nàng không thể tưởng tượng nổi mùi máu của người này có gì
khác với máu cá?
Kim Phi Dao còn giật mình hơn cả nàng, ngày hôm
qua nàng mới biết đến một Linh giới mà ba tộc cùng hòa bình tồn tại,
hiện giờ lại có một gã Nhân tộc bị thương chảy máu, một tu sĩ Kết Đan
hậu kỳ, mà phía sau hắn còn có một gã Ma tộc tràn đầy ma khí đang mau
chóng đuổi đến. Luồng sát khí kia rất rõ ràng, hắn chắc chắn đang đuổi
gϊếŧ Nhân tộc này.
Tình huống không rõ, Kim Phi Dao quyết định ẩn đi trước, xem tình huống rồi tính sau.