Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 363: Hỗn độn

“Cái mũi của

ngươi có vô dụng quá không vậy? Lúc trước nói cứ như lợi hại lắm, hiện

tại bảo ngươi ngửi một mùi cũng không được.” Bố Tự Du bất mãn nói.

Kim Phi Dao cũng tức giận nói: “Cái này sao có thể trách ta? Mùi của Hỗn

Độn quá nặng, trong thạch phong lâm lại là trung tâm của mùi vị, chung

quanh ta mùi ở đâu cũng nồng nặc như nhau, căn bản không tìm được điểm

xuất phát. Dù sao, ta chắc chắn là Hỗn Độn ở trong này.”

“Chuyện

đó còn cần ngươi nói? Nghe nói tên kia căn bản chưa từng rời khỏi đây.”

Loại tin tức bé tí hin này Bố Tự Du đã tìm hiểu, hắn không bao giờ để

trước mắt bị bôi đen, cái gì cũng không biết.

Hai người bọn họ

vòng vo hơn nửa ngày trong thạch phong lâm cũng không phát hiện có chỗ

nào giống với cấm địa phía sau núi. Muốn để Kim Phi Dao ngửi, nàng lại

nói hương vị quá nặng, không còn khả năng tìm kiếm nữa. Trước khi trời

tối, hai người chỉ có thể tiếp tục loanh quanh trong rừng thạch phong,

tìm kiếm cấm địa phía sau núi.

Lại vòng thêm mấy lượt, đang lúc

tính nhẫn nại của Kim Phi Dao tới cực hạn thì Bố Tự Du đột nhiên truyền

âm: “Tìm được cấm địa phía sau núi của Linh Thiên phái rồi.”

Kim Phi Dao vội vàng chạy tới, trước mắt vẫn là thạch phong như trước.

Nhưng khác với những chỗ khác là thạch phong nơi này không có một ngọn cỏ,

vẻn vẹn hai mươi tư ngọn thạch phong trụi lủi. Những thạch phong này vây quanh một thạch phong mọc đầy loài hoa màu hồng nhạt. Bên trong thạch

phong đầy hoa hồng nhạt kia có hai mươi bốn sợi xích sắt to bằng một

người nối sang hai mươi tư thạch phong kia.

Trên những sợi xích

sắt kia dán đầy những lá bùa màu vàng, số lượng phải trên vạn tấm, phù

văn màu vàng chớp động ánh sáng dưới nắng chiều.

Mà trên đỉnh núi đầy hoa có một tòa lầu các tinh mĩ vô cùng, thanh tú xảo đoạt thiên

công, những dải sa hồng phấn thật dài treo trên lầu đang nhẹ nhàng lay

động trong gió, những cánh hoa màu hồng nhạt kia thì liên tục rơi xuống, lả tả như đổ mưa.

Nơi này không có khả năng không phải là phía

sau núi. An bày cổ quái như vậy, nếu không phải để nhốt Hỗn Độn thì cũng là để che giấu một yêu nữ tuyệt sắc nào đó. Những linh phù và thiết

liên kia hợp thành pháp trận giam cầm, bên trong phải là thứ gì đó rất

nguy hiểm thì mới có thể bày ra một pháp trận nặng nề đến vậy.

Nhưng Kim Phi Dao không thể ngờ Linh Thiên phái lại để Hỗn Độn ở một nơi đẹp

thế này. Thân là thú bị nhốt, hẳn là nên ở trong nhà tù hôi thối mới

đúng, không ngờ đãi ngộ lại tốt đến thế.

Đúng lúc này, có tiếng nhạc vô cùng êm tai từ trên thạch phong bay xuống.

“Đúng rồi, hình như Hỗn Độn có thể diễn tấu trăm loại nhạc khí, nơi này chắc

chắn là nơi đó, chúng ta mau đi qua.” Kim Phi Dao vỗ tay một cái, chính

là chỗ này.

Vì thế, hai người liền lặng lẽ bay lên, tiến thẳng đến lầu các bên trên thạch phong.

Hai người tới trước lầu các, cẩn thận dùng thần thức thăm dò, Kim Phi Dao

nhất thời sửng sốt, thần thức nhanh chóng quét bốn phía một lượt, sau đó liền đá văng cửa lầu các, vọt tiến vào.

“Ngươi làm gì vậy?” Bố Tự Du thấy cửa bị đá văng ra, lập tức biết là Kim Phi Dao xông vào, cả kinh với tên gia hỏa xằng bậy này.

Trong cửa là một đình viện nho nhỏ, có một người đang dùng chân hỏa nướng

Ngọc Điệp trư, con Ngọc Điệp trư to bằng hai tay đã bị nướng vàng óng

ánh. Hắn cảm thấy có hai đạo thần thức đảo qua, nơi này là cấm địa sau

núi, cơ hồ không bao giờ có ngoại nhân tới, kể cả có tới cũng không thể

dùng thần thức quét trước được, không biết là loại người nào xông tới?

Bất kể đó là kẻ nào, chỉ cần vào cấm địa sau núi, thì phải chết.

Sau đó, hắn liền thấy đại môn bị đá văng ra, một bóng người đột nhiên

thoáng hiện. Sau khi thấy rõ khuôn mặt kia, công kích hắn đã vận sức chờ phát động liền ngừng lại, Ngọc Điệp trư trên tay cũng bị cướp đi.

“Trúc Hư Vô, ngươi làm gì vậy? Muốn nướng lợn cũng phải lột da ra cho ta chứ. Ngươi nướng da thành như vậy thì ta còn biết dùng thế nào?” Kim Phi Dao đoạt lấy con lợn nướng, hung tợn mắng.

Trúc Hư Vô ngẩn người,

giơ tay đoạt lại con lợn nướng, khinh thường nói: “Con lợn này là của

ta, ta muốn nướng thế nào thì nướng. Ngươi đó, chạy tới đây làm gì? Làm

chuyện xấu sang cả Linh giới khác sao?”

“Coi như vì lần trước

ngươi muốn độc chết ta, mau giao Ngọc Điệp trư ra đây. Ta chỉ cần da,

thịt thì ngươi lấy mà ăn.” Kim Phi Dao vươn tay kéo lại Ngọc Điệp trư,

còn đúng lý hợp tình hô lên.

“Nói bậy. Muốn độc chết ngươi là

Bạch Giản Trúc, đâu có liên quan gì đến ta.” Việc này không có quan hệ

gì đến hắn, tức giận phản bác xong, hắn liền cau mày nghi hoặc nói:

“Ngươi tới nơi này là vì da Ngọc Điệp trư?”

“Đúng thế. Dù sao

ngươi cầm cũng không có tác dụng gì, đưa cho ta đi. Chỉ cần cho ta da

Ngọc Điệp trư thì ta sẽ không so đo việc trước kia nữa.” Kim Phi Dao hắc hắc cười, không có hảo ý nhìn hắn từ trên xuống dưới.

“Tu vi

tăng cao lên sức ăn lại biến nhỏ, chỉ cần da không cần thịt, thật sự là

hiếm có khó tìm. Ngươi còn dẫn theo ai đến sao?” Trúc Hư Vô buông tay,

liếc mắt ra cửa, hỏi.

Bố Tự Du hiện thân, thoải mái đi đến, chắp tay với Trúc Hư Vô: “Trúc đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Trúc Hư Vô không ngờ người đi cùng Kim Phi Dao lại là Bố Tự Du, ngạc nhiên

xong liền tùy ý chắp tay nói: “Bố đạo hữu, ngươi muốn tìm tình báo Cùng

Tạ Linh giới đem đi bán sao?”

“Ta còn chưa bắt đầu đâu, không ngờ Trúc đạo hữu và Linh Thiên phái có quan hệ không bình thường nha, lại

có thể ở cấm địa sau núi nướng heo.” Bố Tự Du lập tức chuyển mục đích

sang Trúc Hư Vô.

Hắn đang lo không có cơ hội tạo lập quan hệ với

người ta, hiện giờ lại tặng không một Trúc Hư Vô đến, đi theo Kim Phi

Dao đúng là việc tốt. Hắn và Trúc Hư Vô đã chạm mặt vài lần, vì người

này tính cách quái dị lại quanh năm chạy loạn, không có bao nhiêu người

thân quen cho nên tình báo về hắn không nhiều, Bố Tự Du liền tự mình lập quan hệ với hắn. Thân thì chưa đến nhưng cũng coi như quen biết.

Hiện tại vừa vặn có thể dùng quan hệ của hắn và Linh Thiên phái để ngoại

giao, nếu hắn không nể mặt mình thì vẫn còn Kim Phi Dao. Nàng đã từng ăn cơm ở nhà Trúc Hư Vô nhiều lần, làm cho môn phái người ta chướng khí mù mịt.

Kim Phi Dao vừa thấy Bố Tự Du thân thiết nói chuyện với Trúc Hư Vô liền biết hắn có ý định gì.

Việc Trúc Hư Vô xuất hiện ở đây cũng nằm ngoài dự kiến của nàng, nàng hoàn

toàn không nghĩ đến việc gặp Trúc Hư Vô ở đây, vì thế liền tò mò hỏi:

“Vì sao ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ ngươi thấy không có cách nào bắt ta

trông cửa cho nên mới đánh chủ ý lên Hỗn Độn?”

“Trước kia ta đã

từng nói là ta đã gặp Hỗn Độn, vừa vặn lúc đi chung quanh du lịch liền

thuận tiện chạy tới đây gặp cố nhân. Thịt Ngọc Điệp trư vừa mềm vừa ngọt cho nên ta mới bảo người tới Du Vân Linh giới mua về cho Hỗn Độn ăn,

vừa mới nướng xong một con thì ngươi xông vào.” Trúc Hư Vô tức giận,

trừng mắt nhìn Kim Phi Dao.

Chuyện năm đó quả thật là hắn lo lắng không chu toàn, nhưng hắn hoàn toàn không có ác ý, hiện tại lại còn dám nói hắn nhằm vào Hỗn Độn, thật quá đáng giận.

“Thịt vừa mềm vừa

ngọt?” Kim Phi Dao cúi đầu nhìn con Ngọc Điệp trư nướng trên tay, da đã

không thể dùng, lại nghĩ thứ này chẳng phải sản phẩm của Cùng Tạ Linh

giới, vì thế liền cho lên miệng gặm một miếng. Quả nhiên là vừa vào

miệng đã tan, nàng lập tức cảm thán, nhân sinh trên đời, có thể ăn chính là phúc nha.

Mặc kệ Kim Phi Dao bắt đầu ăn ở bên cạnh, Bố Tự Du

kéo Trúc Hư Vô ra lặng lẽ nói chuyện làm ăn. Hai người thấp giọng nói

không ngừng, lúc lắc đầu lúc lại so thủ thế, thoạt nhìn chính là đang cò kè mặc cả.

Cũng không biết Bố Tự Du lấy thứ gì ra để giao dịch,

lúc Kim Phi Dao ăn xong thì hai người cũng thỏa thuận điều kiện xong

xuôi, trên mặt là ý cười thỏa mãn.

“Trúc Hư Vô, đưa da Ngọc Điệp

trư cho ta, vì chút da ấy mà ta đã chạy vài năm rồi.” Kim Phi Dao bắt

đầu cuốn lấy Trúc Hư Vô khiến hắn không còn cách nào khác, đành phải đưa da Ngọc Điệp trư cho nàng.

“Ta vốn định lấy da luyện chế áo

choàng cho Hỗn Độn, nhưng ngươi đã muốn như thế thì ta sẽ cho ngươi,

nhưng về sau không được nhắc lại chuyện này nữa.”

Cầm chiếc túi

linh thú chứa Ngọc Điệp trư, Kim Phi Dao cười hì hì cảm tạ. Thật không

ngờ lại có thể lấy da Ngọc Điệp trư dễ dàng như vậy, còn tưởng rằng phải đánh với Hỗn Độn một trận. Không biết Hỗn Độn trông như thế nào, có thể vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt một cái không.

Ngay lúc nàng nghĩ như vậy,

một loạt tiếng châu hoàn ngọc bội truyền đến, một người đi ra từ phía

sau lầu các. Nói đi thì không chính xác lắm bởi vì Kim Phi Dao nhìn thấy một người bay ra.

Đó là một nữ nhân xinh đẹp, hai mắt nhắm

nghiền, phía sau có hai đôi cánh lông đang nhẹ nhàng vỗ. Nàng mặc váy

lụa mỏng, mái tóc đen dài thả tới tận gót chân, cứ thế thảnh thơi bay

ra. Nàng cầm một cây sáo trúc, có chút nhàm chán xoay xoay trên tay, sau khi đi ra thì không nói chuyện với ai, tự động bay đến chiếc ghế dài

đặt dưới tàng cây, lười biếng nằm xuống.

“Có cánh! Người này có

cánh, mà lại là bốn cái.” Kim Phi Dao chưa từng thấy người nào có cánh,

cùng lắm thì chỉ có pháp bảo phi hành dạng cánh, còn tiểu linh thú có

cánh của Nhâm Hiên Chi thì không coi là người. Ngay cả Ma tộc cũng không có ai mọc cánh, vậy mà nữ nhân lười biếng trước mắt này lại có những

hai đôi cánh.

“Nàng chính là vị sư tỷ dịu dàng mà ta nói trước kia, cũng chính là Hỗn Độn.” Trúc Hư Vô có chút u buồn nói.

“Cái gì?” Kim Phi Dao đứng phắt dậy, khϊếp sợ vô cùng chỉ vào Hỗn Độn, nói

năng lộn xộn: “Vì sao Hỗn Độn lại có bộ dáng này, ta hóa thành Thao

Thiết thì vừa to lớn vừa thô kệch xấu xí, còn nàng rõ ràng toàn bộ là

Hỗn Độn lại có thể xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn có cánh. Cùng Kỳ biến

thân cũng có cánh, Hỗn Độn còn đang trong nhân thân mà cũng có cánh là

sao?”

Nàng thật sự quá kích động, vốn luôn cho rằng Hỗn Độn rất

xấu, ngay cả ngọc giản trong tay cũng nói Hỗn Độn vô cùng xấu xí kỳ dị,

ngoài Hỗn Độn ra thì kẻ xấu thứ hai chính là Thao Thiết. Kim Phi Dao

luôn cho rằng ít nhất mình cũng đẹp mắt hơn Hỗn Độn, nhưng hiện tại thấy bộ dáng xinh đẹp của Hỗn Độn, nàng hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Trúc Hư Vô thấy bộ dáng khϊếp sợ của nàng, đành phải giải thích: “Nàng không thể biến thân giống như ngươi, sau khi Hỗn Độn dung nhập thân thể nàng

thì không hiểu sao lại chỉ mọc ra hai cánh, ngũ quan thì bị che đi, còn

các chỗ khác không hề thay đổi.”

“Nói như vậy…” Kim Phi Dao chau

mày nghi ngờ: “Nếu ta không học Thông Thần quyết, biết đâu trên đầu chỉ

mọc thêm đôi sừng, căn bản không cần biến thành một con thú?”