Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 356: Đổi tính

Nhanh chóng thu hồi biểu cảm khϊếp sợ, Kim Phi Dao chỉnh sắc mặt, ngửa đầu

nhàn nhạt nói: “Ta có chuyện quan trọng tìm thiếu chủ của các ngươi, bảo hắn mau mau tới gặp ta. Không phải các ngươi có Thiên Sí điểu sao, mau

dùng nó thông báo cho hắn.”

Quản sự nghe thấy nàng ngay cả Thiên

Sí điểu cũng biết liền khẳng định đây là người quen, vội vàng nói: “Tiền bối, Thiên Sí điểu nuôi là để thiếu chủ chơi, không phải là đồ để liên

hệ tin tức của chúng ta. Hơn nữa, hành tung của thiếu chủ luôn mơ hồ bất định, chỉ có hắn liên hệ với chúng ta chứ không có chuyện chúng ta liên hệ với hắn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Ta có chuyện vô cùng

quan trọng cần tìm hắn.” Kim Phi Dao nhăn mặt, sao lại thế chứ, không

biết người này lại chạy đến chỗ nào rình coi người khác rồi.

“Tiền bối, đừng sốt ruột, chúng ta có ám hiệu, có thể viết lên Thế Đạo Kinh.

Tờ nào thiếu chủ cũng đọc, chỉ cần nhìn thấy sẽ trở về, có điều tiền bối phải đợi vài ngày.” Quản sự đưa ra cách giải quyết, chỉ còn chờ ý kiến

của Kim Phi Dao.

Lại phải đợi sao? Ta hiện tại không có nhiều thời gian, vì thế nàng lại hỏi: “Phải đợi bao lâu?”

Quản sự trả lời không chút do dự: “Hạ bản Thế Đạo Kinh năm ngày sau mới phát hành, có điều không biết khi nào thiếu chủ mới xem. Nếu ở gần thì hắn

sẽ phát tin về trước, nếu xa thì khó mà nói được nhật trình.”

“Thật là phiền toái.” Kim Phi Dao nhẩm tính thời gian, chỉ cần nửa năm để tới Cùng Tạ Linh giới, kể cả linh thuyền bọn họ chạy nhanh thì tháng sau

nàng đi hẳn là vẫn kịp.

Vì thế nàng liền gật đầu đáp: “Ta có thể đợi cùng lắm là một tháng, ngươi mau phát tin tức đi.”

“Xin hỏi tiền bối họ gì? Nếu viết thêm tên của tiền bối thì thiếu chủ sẽ về mau hơn.” Quản sự hỏi.

“Ta tên Kim Phi Dao, ngươi viết là ta có chuyện vô cùng quan trọng.” Kim

Phi Dao thuận miệng nói, quản sự đang định đi lại bị nàng gọi lại, “Từ

từ đã, ngươi nhắn thêm một câu, nếu dám bán ta thì ta sẽ đập nát hang ổ

của ngươi.”

“Hả?” quản sự nghe vậy thì sửng sốt.

Dù sao

đây cũng là chuyện thiếu chủ trêu chọc vào, quản sự liền một năm một

mười truyền đến các tiệm Thế Đạo Kinh ở các Linh giới, viết ám hiệu này

lên chỗ dễ thấy nhất. Mà ám hiệu đó Kim Phi Dao cũng đọc được, nhìn lời

nói quái dị kia, nàng cảm thấy ám hiệu của Thế Đạo Kinh thực là quá có

hỉ cảm.

Quản sự viết lên giấy: “Đại ca, trong cái Kim bát đựng

rượu Đế Canh Viên có vừng, nhân lúc còn nóng mau ăn, còn phải rửa bát

nữa.”

“Đây là cái gì?” Kim Phi Dao ngoài việc đọc hiểu một chữ Kim ra thì hoàn toàn không hiểu cái này và lời mình nói có gì liên hệ.

Quản sự liền chỉ vào từng chữ mà giải thích: “Đại ca là thiếu chủ của chúng

ta, Kim bát chính là tiền bối, rượu Đế Canh Viên là Tinh La Linh giới,

vừng tự nhiên là tiền bối đang ở đây chờ hắn, nhân lúc nóng mau ăn là

bảo hắn mau mau trở về, còn rửa bát chính là… không về thì phá phòng ở.”

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hắn, “Ám hiệu của các ngươi là cố định? Đọc lên không thấy có chút đặc biệt nào, không phải là gạt ta đó chứ?”

“Làm sao có thể lừa ngươi? Hơn nữa, nếu tiền bối có quan hệ tốt với thiếu

chủ thì mặc kệ tin tức phát ra ngoài như thế nào cũng sẽ không có gì bất lợi với tiền bối. Lại nói, ám hiệu này chẳng phải cố định, lần nào

chúng ta cũng tự nghĩ ra, thiếu chủ là người thông minh, vừa đọc là sẽ

hiểu.” quản sự lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Các ngươi loạn nghĩ ám

hiệu, Bố Tự Du căn bản không hiểu được các ngươi dùng ám hiệu này là có ý gì.” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn quản sự, những người này không thể làm

một bảng ám hiệu cố định sao?

Nhìn bộ dáng khϊếp sợ của nàng,

quản sự đắc ý cười: “Tiền bối có điều không biết, thiếu chủ chưa bao giờ đoán sai nội dung ám hiệu cả, lần nào cũng đúng tới tám, chín phần

mười. Ám hiệu cố định thì có thể sẽ bị lộ ra ngoài nhưng loại ám hiệu tự biên này thì chắc chắn an toàn lại rất tiện lợi. Mà chủ yếu là thiếu

chủ của chúng ta trí tuệ vô cùng, chứ với người khác thì cũng không dám

dùng như vậy.”

“Mau đi làm đi!” nhìn hắn đắc ý khen ngợi Bố Tự

Du, vẻ mặt kia giống như Bố Tự Du là con hắn vậy, Kim Phi Dao vội khoát

tay đuổi người.

Quản sự đi ra, Kim Phi Dao chủ yếu là đợi Bố Tự

Du, không có chỗ nào muốn đi nên ở luôn ở Thế Đạo Kinh. Không có việc gì thì ăn chút điểm tâm quản sự đưa tới, đọc lại những tờ Thế Đạo Kinh

trước kia gϊếŧ thời gian.

Ở được vài ngày, nàng phát hiện ra đãi

ngộ ở nơi này rất tốt, nhất là mấy loại mứt, màu sắc đẹp hương vị ngon.

Hỏi thăm mới biết đây là mứt của Cùng Tạ Linh giới, rất được yêu thích.

Sau khi Bắc Thần Linh giới hết bị phong bế thì Thế Đạo Kinh đã nhanh chóng

phát triển ra các Linh giới bốn phía, hiện tại đang đàm phán ở Cùng Tạ

Linh giới. Bởi vì tính chất công việc cả ngày soi mói đời tư của người

khác nên rất bị người ghét. Mỗi lần đến một nơi mới, nhất định phải bàn

bạc kỹ với những nhân sĩ có vị trí cao ở Linh giới đó, nếu không sẽ có

ngày bị người ta phá điếm, đuổi đi.

Hiện tại bọn họ đang nói

chuyện với Cùng Tạ Linh giới, muốn mở tiệm ở đó, có điều không được

thuận lợi cho lắm. Tuy nhiên, cũng vì thế mà quản sự tương đối hiểu biết về Cùng Tạ Linh giới, lúc nhàn rỗi sẽ ngồi nói chuyện phiếm với Kim Phi Dao về Cùng Tạ Linh giới.

Biết rõ người khác mới cướp bóc được,

Kim Phi Dao nghe rất nghiêm túc. Nghe quản sự giới thiệu xong mới biết

Cùng Tạ Linh giới thật sự là đất rộng của nhiều. Người đông linh thạch

nhiều lại hào phóng, có rất nhiều cái nhất trong các Linh giới, đương

nhiên đó là trong mười hai Linh giới, những nơi khác còn chưa có tới.

Riêng hàng hóa bọn họ đưa ra, từ đồ dùng cho tu sĩ đến phàm nhân, không cái

nào không phải là giá rẻ mà chất lượng lại tốt. Hơn nữa, bọn họ còn đối

xử rất đặc biệt với người từ Linh giới khác tới, cái gì cũng ưu tiên hơn một chút, lại có chủ chương hợp nhất các tộc, không hề chèn ép Ma tộc

mà còn để một địa bàn cho bọn họ sinh sống, bình thường còn có thể đưa

vật chất sang để xây dựng quan hệ.

Càng nghe Kim Phi Dao càng

động tâm. Nơi này đất rộng của nhiều, hơn nữa nàng lại coi như là người

ngoại giới, đi đến đó hẳn là sống rất tốt. Mập Mạp cũng nghe rất chăm

chú, nó muốn đến Cùng Tạ Linh giới xem Vô Song thú, nghe nói loại linh

thú này trông rất đáng yêu, mập mạp màu trắng lại có hoa văn, kể cả

không cần làm gì cũng đủ mê người.

Quản sự nói chuyện rất thú vị, đây là những ngày Kim Phi Dao được thể hội nhiều nhất, nhưng kể cả quản sự có thú vị thế nào, sự tình ở Cùng Tạ Linh giới lại dễ nghe đi nữa

thì nàng cũng đợi đến phiền lòng rồi.

“Không đợi nữa, ta phải đi

trước. Nếu hắn trở về thì ngươi bảo hắn tới Cùng Tạ Linh giới tìm ta, ta thật sự có chuyện vô cùng quan trọng.” Kim Phi Dao bất mãn đứng lên,

day day bả vai bị tê do ngồi quá lâu.

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng liền rầm một tiếng bị đạp mở toang, Bố Tự Du thở hổn hển vọt vào.

“Ngươi làm gì vậy, phía sau có người đuổi gϊếŧ sao?” Kim Phi Dao sửng sốt một cái rồi cười giễu nói.

Bố Tự Du khoát tay, ngồi xuống ghế rồi mới chậm rãi nói: “Đó là do ta vội vã trở về, dùng đủ loại độn pháp dọc đường đấy.”

“Đừng gạt người, phía sau lưng vẫn còn chảy máu kìa.” Kim Phi Dao chẹp miệng, chỉ một cái.

“A, bị ngươi phát hiện!” Bố Tự Du không lừa được Kim Phi Dao, dường như rất thất vọng. Quản sự thấy thiếu chủ bị thương, vội vàng chạy về hậu đường lấy thuốc, bộ dạng hoang mang rối loạn, nhìn rất trung tâm.

Kim

Phi Dao nghiêng đầu nhìn, bị thương cũng không nặng, chỉ bị cái gì đó

đâm một cái, vì thế liền cười nói: “Quản sự nhà ngươi đúng là nhiệt tâm, loại thương tích này căn bản không tính là gì, thế mà hắn gấp đến độ

đó. Có phải là ngươi lại nhìn lén ai tắm rửa cho nên bị người ta đánh

thành như vậy không?”

Bố Tự Du tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Còn không phải là tại ngươi. Nếu không phải ngươi chờ ta ở đây thì ta đã

sớm vào Thiên Hàng châu ngủ một năm rưỡi rồi, làm sao có thể bị người

theo sau lưng đâm một kiếm chứ.”

“Điểm ấy thì ngươi không giống

ta, có nguy hiểm liền trốn vàoThiên Hàng châu. Ngươi xem ta đi, mặc kệ

là thiên đại tai họa gì, ta đều cắn răng chịu đựng, căn bản không trốn

đi, vì thế mà kỹ thuật chạy trốn vô cùng cao. Nếu đổi thành ta thì căn

bản sẽ không bị đâm.” Kim Phi Dao đắc ý cười nói, sau đó cười trộm, “Có

phải đúng là nhìn lén tắm rửa?”

“Không phải!” lại lườm nàng một

cái, Bố Tự Du thở phì phì nói: “Ngươi đừng có vu hãm ta, người như ta

sao có thể nhìn loại chuyện đó, ta chỉ vô ý gián đoạn người khác song tu thôi mà.”

“Sao có thể chứ? Không phải chỉ là bị nhìn song tu

thôi sao, có cần phải sống chết bám theo ngươi thế không?” Kim Phi Dao

không tin, chắc chắn người này đã nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn

rồi.

Bố Tự Du đột nhiên dùng khẩu khí nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Đúng là song tu bình thường, có điều lại là đệ tử danh môn đại phái và

sư nương của hắn, vì thế cho nên không muốn bị người khác nhìn thấy.”

“Oa, đúng là có ý tứ, loại chuyện này cũng có thể bị ngươi nhìn thấy.” Kim

Phi Dao chỉ cảm thán cuộc sống người này thật là thú vị, có thể nhìn

thấy chuyện như vậy, chỉ bị đâm một cái là quá tiện nghi rồi.

Lúc này quản sự đã mang thuốc tới, vội vàng bôi thuốc cho Bố Tự Du.

Có người vuốt mông ngựa đúng là tốt, Kim Phi Dao híp mắt nhìn hắn, nếu

nàng bị loại vết thương nhỏ này thì căn bản không cần băng bó, chỉ cần

rắc ít thuốc bột lên là xong, làm gì có chuyện cẩn thận băng bó như hắn.

“Ngươi vội vã tìm ta có chuyện gì?” Bố Tự Du hỏi, người này hễ không có việc

gì liền mất tích vài chục năm, ngày thường không hề có chút liên hệ nào, lúc có việc mới đột nhiên nhảy ra.

“Có việc tốt.” Kim Phi Dao

cười nói, lấy Linh giới Du Cảnh Kính ra đưa cho hắn, “Ngươi xem đi, đây

là bản đồ của tất cả các Linh giới, có cái này thì có thể đi tới các

Linh giới bên ngoài.”

Bố Tự Du rót linh lực, Linh giới Du Cảnh

Kính liền hiện bản đồ ra. Hắn cẩn thận nhìn bản đồ, âm thầm lắp bắp kinh hãi. Bao nhiêu năm rồi, người nơi này muốn đi ra ngoài, biết rõ bên

ngoài còn có các Linh giới khác lại không thể xác định được phương

hướng. Hiện tại trên tay mình lại có cả bản đồ, không chỉ có vị trí mà

ngay cả một vài lộ tuyến và truyền tống trận.

Đột nhiên, hắn

ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao, “Truyền tống trận thông Bắc Thần Linh giới

và nơi này không phải cũng là do ngươi phát hiện đấy chứ?”

Kim

Phi Dao gật đầu, “Là ta. Vốn cũng muốn che nó đi nhưng lại cảm thấy

phiền toái nên không làm nữa. Hiện tại nghĩ lại thì lúc đó ta hẳn nên

thu chút phí qua đường, ta nghe nói phí dụng truyền tống hàng năm mang

lại cho bọn họ một khoản lớn.”

“Ngươi muốn ta làm gì?” Bố Tự Du

lúc này đã hiểu, thứ trên tay hắn là đồ khó giải quyết. Một thứ có giá

trị như vậy, với tính cách của Kim Phi Dao thì chắc chắn sẽ dùng công

phu sư tử ngoạm mà đòi giá cao.

Kim Phi Dao nói; “Ta vốn muốn đưa cho ngươi để chuyển cho Thế Đạo Kinh, tuy nhiên giờ đã biết ngươi là

thiếu chủ thì không cần phiền toái như vậy nữa, ngươi trực tiếp đăng nó

lên Thế Đạo Kinh đi.”

“Cái gì?” Bố Tự Du chấn động nhìn nàng, hoài nghi liệu nàng có bị người nào đoạt xá không mà lại đổi tính như vậy.