Đi đến trước một tòa nhà hùng vĩ, Tô Đừng Mạt đi một mình vào trong, sau một khắc nàng lại đi ra, trong tay cầm một tấm kim bài.
“Đi, ra cung, đến sàn quyết đấu.” Tô Đừng Mạt nhàn nhạt ra lệnh.
Bọn thị nữ nhìn thoáng qua nhau, đây là lần đầu tiên công chúa Bình An muốn tới một nơi như vậy. “Công chúa, hiện tại trong thành không an toàn, còn chưa tìm được kẻ sát hại tam hoàng tử, nếu giờ lại tới chỗ hỗn loạn đó rất nguy hiểm.”
“Ta muốn đi làm giúp lục hoàng tử một chuyện, chẳng lẽ cũng không được? Ta lại không có tu vi, tu sĩ loại gì lại đi gϊếŧ phàm nhân chứ. Vả lại, ta muốn xuất cung còn phải đợi các ngươi đồng ý hay sao?” Tô Đừng Mạt mất hứng, khẩu khí có chút bất mãn.
“Không dám! Nếu công chúa nhất định phải đi ra ngoài, nô tỳ chỉ hy vọng công chúa có thể mang theo thị vệ. Bên ngoài hỗn loạn, nếu có sơ xuất gì thì bệ hạ sẽ giận dữ.” thị nữ chỉ có thể lui một bước, đáp.
“Gọi tới đi, bằng không các ngươi cũng lo lắng.” Tô Đừng Mạt không phản đối, dù sao chuyện này cũng đã thương lượng với Lục hoàng tử, đã có lý do quang minh chính đại xuất môn.
Bọn thị nữ vội vàng chạy đi an bày, lại bởi vì đa số thị vệ đã đi tìm Kim Phi Dao cho nên đợi tới gần nửa canh giờ mới có một đội đi đến. Một đoàn người cứ thế chậm rãi ra khỏi cung, trực tiếp tiến tới sân quyết đấu.
Người của Long Uy quốc đúng là đặc biệt thích xem quyết đấu. Không khí trong hoàng thành đã khẩn trương như vậy nhưng trong sân quyết đấu vẫn chật kín chỗ. Công chúa Bình An tới khiến mọi người đều kinh ngạc. Đây là người được ngưỡng mộ nhất ở Long Uy quốc. Nàng có quả Nhân Sâm có thể làm người ta trường sinh bất lão, là hoàng tộc đã sống hơn bốn ngàn năm, ngay cả bệ hạ cũng không tôn quý bằng nàng.
Trận đấu trong sân tạm ngừng lại, tất cả dân chúng đều quỳ xuống bái kiến công chúa Bình An. Tô Đừng Bọt thì không chớp mắt dẫn Kim Phi Dao đi tới vị trí dành riêng cho hoàng tộc. Nàng ngồi xuống liền cho mọi người bình thân.
Quản sự của sàn quyết đấu nhanh chóng đi tới chào, Tô Đừng Mạt lấy ra kim bài mà lục hoàng tử đưa cho mình, nói: “Nghe nói hai ngày sau đại hoàng tử muốn quyết đấu với Quỷ vương, lục hoàng tử cảm thấy không thể vô lễ đối đãi, Quỷ vương bình thường vô năng không thể giúp đại hoàng tử tận hứng mà về, vì thế cố ý đưa tới một gã ma nhân. Để hai người này cùng lên sân để đại hoàng tử chơi đùa được thống khoái.”
Dứt lời, nàng liền chỉ sang Kim Phi Dao bên cạnh, Kim Phi Dao tiến lên hai bước, khoác trường bào lẳng lặng đứng đó.
Quản sự của sàn quyết đấu họ Chu tên Chí, ngoại hiệu Chu Diêm Vương, đối xử với nô ɭệ rất độc ác, không bao giờ hạ thủ lưu tình. Có không ít nô ɭệ còn chưa kịp lên sân đã bị thương, bị chết dưới những chiêu ngược đãi hiểm độc của Chu Diêm Vương.
Hắn không phải người của đại hoàng tử, cũng chẳng phải người của lục hoàng tử mà là người của Trị vương, thân đệ đệ của hoàng đế. Những hoàng tử kia quậy nháo ở chỗ này đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại. Nghe thấy lục hoàng tử sắp xếp như vậy, hắn lập tức minh bạch, các vị hoàng tử lại tranh đấu, vì thế hắn liền sảng khoái đồng ý.
Vì thân phận của Tô Đừng Mạt khác với bình thường, nàng không thể tiếp kiến nô ɭệ thấp kém cho nên cũng không gọi Quỷ vương tới. Nàng phân phó xong việc trong này liền rời đi dưới sự thúc giục của thị nữ.
Nàng chỉ có thể hy vọng nữ tu sĩ này có thể giữ mạng của Quỷ vương trong một tháng. Chỉ cần đợi lục hoàng tử thoát khỏi cấm đoán, dựa vào độ chán ghét của hắn với đại hoàng tử, hắn nhất quyết sẽ không để Quỷ vương bị đại hoàng tử gϊếŧ chết, đến lúc đó là có thể tìm kiếm thứ để giải trừ cấm chế kia.
Tô Đừng Mạt trước khi đi còn giao đãi Chu Chí, nói ma nhân này tính cách quái dị, là vật cưng mà người khác dâng cho nàng, chỉ tạm thời cho lục hoàng tử mượn dùng, bảo hắn khách khí một chút.
Nói là nói vậy chứ Chu Diêm Vương có nghe lọt tai hay không lại là chuyện không thể xác định.
Tô Đừng Mạt mang thị vệ và thị nữ đi rồi, sân quyết đấu lại khôi phục bình thường, quyết đấu tiếp tục, chỉ là trong đề tài bàn tán còn có thêm công chúa Bình An. Đương nhiên, được bàn nhiều nhất chính là quả Nhân Sâm thần bí kia, đó là thứ mà ai ai cũng mơ ước.
Chu Chí vừa rồi còn tươi cười, thấy công chúa Bình An đi rồi, sắc mặt lập tức thay đổi, hung thần ác sát giơ ma tiên trong tay lên chỉ vào Kim Phi Dao mà mắng; “Đi tới chỗ của ta thì phải nghe theo ta. Không cần biết ngươi là yêu sủng của vị hoàng tử nào, hay là đồ chơi của công chúa Bình An, đã ở chỗ ta thì đều là chó của ta.”
Hắn có tu vi Kết Đan hậu kỳ, ở một nơi mà vật chất tu tiên bị hoàng tộc hạn chế này thì đến được tu vi này đã là cực hạn trong giới bình dân. Trừ phi làm cho vị hoàng tộc nào đó cao hứng hoặc là có công lớn mới có thể có được đan dược khác để hắn có khả năng kết Nguyên Anh.
“Cởi trường bào ra cho ta, để ta nhìn xem ngươi cường tráng thế nào, bình thường lấy lòng công chúa Bình An ra sao.” Tựa hồ tưởng tượng ra cuộc sống trong bóng tối của công chúa Bình An, Chu Chí nở nụ cười dâʍ đãиɠ, sau đó vung ma tiên hòng kéo trường bào của Kim Phi Dao.
Vừa rồi Tô Đừng Mạt cũng không nói người nàng mang đến là nam hay nữ nhưng người bình thường đều cho là nam giới bởi ở một nơi mà tu sĩ cấp cao đều là nam giới như thế này, tu sĩ nữ lên đến cấp cao là chuyện hiếm hoi đến đáng thương.
Tay hắn vừa động tới trường bào của Kim Phi Dao, chỉ thấy trường bào bay lên, trên mặt bị ai đấm một quyền. Giống như bị cự thạch đập vào, Chu Chí cảm thấy đầu óc choáng váng, bị một quyền đánh bay ra ngoài. Bay đi cùng hắn còn có trường bào mà hắn nắm trong tay.
“Buông cái tay bẩn của ngươi ra, tên gia hỏa nhà ngươi không có tư cách chạm vào ta.” Kim Phi Dao đang đóng giả bị khống chế lực lượng chứ chẳng phải thật sự bị khống chế, hơn nữa nàng cũng không chấp nhận việc bị những người này nhục nhã đánh chửi. Nàng tới là để giám hộ chứ không phải đến tìm sự coi thường là ngược đãi.
Lúc này Chu Chí đã bị đánh ra xa vài chục trượng, mấy tên thủ hạ của hắn khϊếp sợ nhìn thấy phía trong trường bào là một nữ ma nhân thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi tuổi. Bộ dáng không giống với các ma nhân khác, rất sạch sẽ, chứ không như các ma nhân kia, ăn mặc bẩn thỉu lại còn mang vẻ mặt bi phẫn.
Nữ ma nhân kia nâng đầu, cao ngạo nhìn bọn họ như hoàng tộc nhìn nô ɭệ, căn bản không để bọn họ vào mắt. Khí thế như vậy chấn trụ Chu Chí, đây là lần đầu tiên trong đời bọn hắn thấy nô ɭệ ma nhân dám có thái độ như vậy, đúng là phản rồi.
“Đối xử với ta khách khí một chút, ta cũng sẽ khách khí với các ngươi, nếu dám trêu chọc ta, ta sẽ cho các ngươi máu tươi đương trường.” bởi vì giả vờ bị khống chế ma khí cho nên Kim Phi Dao không thả uy áp ra mà thả hết sát khí trên người ra ngoài.
Nàng đã gϊếŧ quá nhiều người, một thân sát lục chi khí nếu không che đi có lẽ đã có thể biến hóa thành thật thể. Toàn bọ sân quyết đấu tràn ngập sát khí của nàng, những người đang xem đấu nhất thời cảm thấy như rơi xuống hầm băng vạn trượng, sát khí đầy trời như đao sắc cắt vào thân thể. Những phàm nhân không có tu vi thì trực tiếp rơi vào ảo giác, điên cuồng hét to, có người sợ quá còn tè cả ra quần, trực tiếp ngất đi.
Chu Chí ôm nửa mặt bị đánh cho sưng phù, kinh hãi nhìn chằm chằm nữ ma nhân trước mắt. Đột nhiên, hắn phản ứng lại, quát to lên: “Mau mau khởi động cấm chế của nàng, ma nhân muốn tạo phản!”
Nhìn bộ dáng hoảng sợ vạn phần của hắn, Kim Phi Dao tiến tới một bước, Chu Chí quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu: “Mau mở cấm chế ra, mang cả ma liên tới, công chúa Bình An đã quên cầm khóa cấm chế của nàng đến.”
Thân hình Kim Phi Dao đột nhiên nhoáng động, lập tức xuất hiện trước mặt hắn, cầm áo hắn nhấc lên. Sau đó, nàng hung thần ác sát nói: “Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao? Ta bảo ngươi đừng có trêu chọc ta, có phải là muốn chết rồi không?”
Chu Chí đột nhiên hiểu ra, ma nhân này chẳng phải tạo phản gì, chỉ là tính khí không được tốt lắm. Chắc chắn nàng ta được lục hoàng tử phái tới đối kháng đại hoàng tử cho nên sẽ không hạ độc thủ với mình, nếu không cũng sẽ không nói ra lời này. Nàng chắc chắn bị lục hoàng tử hoặc công chúa Bình An quản chế, nếu không bọn họ cũng không thể cứ thế để nàng ra ngoài.
Vì thế hắn liền đánh bạo nói; “Nếu ngươi gϊếŧ ta, nhiệm vụ mà lục hoàng tử giao cho ngươi cũng không thể hoàn thành, ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay. Ngươi không thể sử dụng pháp thuật và ma khí, ngươi cho là chỉ dựa vào một thân sức mạnh kia thì có thể đánh thắng được chúng ta? Tốt nhất hãy thức thời một chút.”
“…” Kim Phi Dao không nói gì nhìn hắn, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, xem ra không có gì đó thực chất, chỉ dùng uy phong là không được.
Bốp một cái, Kim Phi Dao ném Chu Chí xuống đất, sau đó nâng chân đạp vào đùi hắn. Hai tiếng rắc cùng với tiếng kêu thảm thiết của Chu Chí vang lên, xương đùi hắn đã bị Kim Phi Dao đạp gãy.
“Hừ, chỉ bằng vào ngươi, không cần pháp thuật hay ma khí ta cũng có thể cho ngươi chết.” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, nhìn xuống Chu Chí đang thở hổn hển, lạnh lùng cười nói.
Những tu sĩ Nhân tộc chính là như vậy, không bao giờ tu luyện thân thể, chỉ dựa vào lúc tu vi tiến giai mà gia tăng sức mạnh thân thể, dưới lực lượng của Ma Thể Trúc Hình pháp thì giống như món đồ sứ, dễ dàng bị đánh vỡ.
Nhìn cũng không thèm nhìn đến Chu Chí, Kim Phi Dao dẫm lên ngực hắn, bước ra ngoài, uy phong lẫm lẫm nói với đám thủ hạ của Chu Chí đang run rẩy như cầy sấy: “Thất thần làm gì? Còn không mau dẫn đường cho ta, ta muốn đi gặp Quỷ vương. Còn nữa, lập tức an bày cho ta một gian phòng tốt nhất, đồ ăn ngon cũng phải bưng lên. Nếu ta mất hứng thì cũng sẽ cho các ngươi mất hứng.”
Thủ hạ của Chu Chí bị dọa sửng sốt, lại bị tiếng hét của nàng làm cho tỉnh táo lại, vội vàng dẫn Kim Phi Dao đi xuống nhà tù phía dưới sàn quyết đấu. Những người khác thì vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau, lại quay sang nhìn Chu Chí đang nằm dưới đất, một cước sau cùng của Kim Phi Dao đã đạp gãy bốn cái xương sườn của hắn.
“Cứu mạng!” Chu Chí khó khăn kêu lên.
“Mau mau đi bẩm báo Trị vương, Chu quản sự sắp chết, phải nhanh chóng tìm đan dược tới.” các thủ hạ hoảng loạn, luống cuống tay chân nâng Chu Chí lên, ngốc hồ hồ chạy tới vương phủ. Trên đường đi cũng quên cho hắn ăn đan dược, đã tu vi Kết Đan hậu kỳ mà còn suýt chút nữa bị đám thủ hạ đầu óc thấp kém ngày thường chỉ biết tác oai tác quái này làm cho chết thật.
Bên này nâng Chu Chí chạy đi, quần chúng đến xem quyết đấu đều bị dọa sửng sốt, nếu không phải Kim Phi Dao đã bị thủ hạ của Chu Chí đưa đi thì bọn họ còn tưởng rằng có ma nhân tạo phản. Sân quyết đấu bình thường luôn đầy tiếng cười nói ồn ào giờ đây lại yên tĩnh như bãi tha ma.