Bóng đêm ngoài cửa sổ đặc quánh, Kim Phi Dao đứng bên khung cửa sổ hứng gió đêm mát mẻ, thở dài một tiếng.
Lúc trước ở đại sảnh nàng còn chưa kịp chào hỏi Hoài đại nhân, chưa kịp đưa thọ lễ đã chuẩn bị lên, chưa kịp nói lời nịnh nọt gì đã có người tới bẩm báo, nói các thứ cho thọ yến đã được chuẩn bị thỏa đáng, mời nàng đi qua xem xem có còn chỗ nào cần bổ sung không, sau đó Hoài đại nhân liền chạy đi mất như một cơn gió.
Kim Phi Dao xấu hổ cực kỳ,không biết có phải là Hoài đại nhân chán ghét mình hay không mà không an bày gì đã bỏ đi. Bố Tự Du thì chỉ cười cười dẫn nàng đi ăn cơm chiều, đưa đến căn phòng đã được chuẩn bị từ trước nghỉ ngơi để mai tham gia thọ yến.
Vốn Kim Phi Dao cảm thấy thân phận của mình dường như không thích hợp tham gia yến hội mà khách mời toàn là ma nhân này nhưng Bố Tự Du lại nói là đợi đến thọ yến sẽ tìm cơ hội để giúp nàng gặp Lang ma đầu. Người tới thọ yến rất nhiều, chắc chắn có người thân cận với Lang ma đầu, nếu nàng cứ trực tiếp tìm tới cửa mà Lang ma đầu không nhớ nàng, khó nói liền bị thủ vệ ở cửa ăn mất.
Kim Phi Dao sau khi biết sự lợi hại của Lang ma đầu thì chỉ còn ôm một tia hy vọng. Tâm tư muốn đòi giới tử cảnh vực đã giao động mất chín phần mười, tuy nhiên chỉ cần có một phần tâm tư còn lại cũng đã đủ chống đỡ nàng.
“Mập Mạp, ngươi nói xem mai có gặp được Lang ma đầu không?” nàng ghé người vào cửa sổ, vẻ mặt khát khao nhìn bầu trời.
“Lạch cạch” Mập Mạp đang ngồi trong phòng cao hứng cắn thịt trâu nướng, nghe nàng hỏi như vậy thì bị dọa đến mức thịt nướng trong miệng rớt ra ngoài.
Nháy nháy mắt, Mập Mạp nhanh chóng dùng lưỡi nhặt lại miếng thịt dưới sàn, nó đẩy nhanh tốc độ ăn, chỉ sợ đây chính là bữa ăn cuối cùng trong sinh mệnh con ếch của nó, chết cũng không thể làm quỷ đói được.
Nhìn bộ dáng của nó, Kim Phi Dao mắng: “Mập Mạp, thái độ đó của ngươi là sao? Nếu ngươi đánh rơi một mẩu thịt, bị kiến tha đi thì ngươi sẽ giẫm chết nó sao? Ngươi chắc chắn sẽ không thèm nhìn nó, chút thịt cặn bã đó, con kiến nhỏ bé đó, ai thèm để ý chứ. Ta hiện tại chính là con kiến, vì sinh tồn mà lấy đi chút thịt vụn, Lang ma đầu chắc chắn sẽ không để ý.”
Mập Mạp mới không thèm để ý đến lời giải thích của nàng, chỉ lo liều mạng ăn thịt trâu, theo một chủ nhân như vậy thì lúc nào cũng phải sẵn sàng tháo đầu ra dắt ở thắt lưng. Sự mẫn cảm của yêu thú khiến tâm lý sợ hãi với Lang ma đầu không thể vì vài câu nói của Kim Phi Dao mà giảm bớt.
Không biết do bốn phía đều là Ma tộc hay là vì sắp có được giới tử cảnh vực mà Kim Phi Dao nằm trên chiếc giường trải lông thú trân quý, lăn đi lăn lại vẫn không ngủ được. Cũng có khả năng là bình thường ăn gió nằm sương quen rồi, giường thoải mái thế này đã lâu chưa được nằm nên thân thể nàng không kịp thích ứng, mất ngủ.
Cuối cùng, nàng dứt khoát ngồi dậy tu luyện, đợi đến lúc mở mắt thì nắng đã chiếu rực rỡ.
“Nhân sinh, đến cùng là gì a…” Kim Phi Dao cảm thán xong liền đứng lên rửa mặt, thay bộ quần áo mà Bố Tự Du chuẩn bị cho.
Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ hai ngàn năm trăm mười ba của Hoài đại nhân, Kim Phi Dao đi tham gia thọ yến tự nhiên phải ăn mặc long trọng một chút, nếu không sẽ trở thành bữa ăn thì phiền toái.
Kim Phi Dao vô cùng bội phục trí nhớ của những ma nhân này, mấy tuổi cũng có thể nhớ rõ, hơn nữa con số lại lẻ như thế, căn bản không nhất thiết phải chuẩn bị tiệc thọ yến.
Đó là do nàng mới chỉ ở một năm trong môn phái, Toàn Tiên môn lại còn là một môn phái không chính thức của đám tán tu cho nên mới không biết về nhân tình. Nếu nàng sinh hoạt trong một môn phái bình thường thì sẽ biết, cơ hồ mỗi ngày đều có các sư huynh đệ mừng thọ, đây chính là cơ hội tốt để mượn sức quan hệ đồng thời kiếm tiền biếu, cũng chính là việc mà Trúc Hư Vô không chịu nổi.
Mặc xong bộ quần áo Bố Tự Du chuẩn bị cho, nàng cả kinh đến mức cằm rớt cả xuống.
Váy dài sặc sỡ là pháp bảo trung phẩm, vòng cổ vòng tay tùy tiện lấy ra một cái cũng là pháp bảo hạ phẩm, kể cả đôi giày dưới chân cũng thải quang chớp động, là món pháp bảo khiến người động tâm.
“Phát tài rồi, vừa vặn ta không có phòng cụ tốt, bộ đồ này đến thật đúng lúc.” Nàng nhất thời hưng phấn, hoàn toàn quên mấy thứ này là của ai.
“Ta muốn nói là chỉ cho ngươi mượn mặc một ngày, mai phải trả lại ta, có phải ngươi định bỏ chạy ngay hôm nay không?” đúng lúc đó, thanh âm khoái trá của Bố Tự Du vang lên ở cửa.
Kim Phi Dao chỉ vào hắn, bất mãn nói: “Sao ngươi không gõ cửa? Nếu ta đang thay quần áo thì sao?”
“Đừng có đánh trống lảng. Với người tu luyện, giới tính đã là hư vô, ngươi cần gì phải giả dạng làm tiểu nữ nhân. Kể cả ngươi có cởi sạch đứng trước mặt ta thì cũng có gì để xem đâu.” Bố Tự Du khoát tay chặn nàng lại, chẳng hề để ý nói.
Mưu kế bị hắn liếc mắt một cái nhìn thấu, Kim Phi Dao thở phì phì lôi kéo quần áo, ngẩng đầu thị uy: “Vừa rồi ngươi nhìn trộm ta thay quần áo, bộ này coi như bồi thường, để ta khỏi phải lén lút rời khỏi.”
“Này, ngươi có nói đạo lý không vậy? Ta nhìn trộm lúc nào? Lại nói, ngươi không hạ cấm chế, chỉ cần có người dùng thần thức đảo qua thì ngươi mặc hay không mặc có gì khác nhau?” Bố Tự Du tựa vào cửa, cười nói.
Mặc xong xuôi các thứ, Kim Phi Dao tà tà liếc hắn một cái, nói: “Tuy rằng đúng là như thế nhưng bình thường làm gì có ai làm vậy. Ta thì không tính nhưng những nữ tu sĩ của các đại môn phái mà bị người khác quét vài lần như vậy còn không tức chết? Không biết có nữ tu sĩ nào dùng thần thức xuyên qua quần áo nam tu sĩ nhìn bên trong không? Tuy nhiên, cho dù có thì nam tu sĩ chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu.”
“Ngươi coi nam nhân đều là tảng đá ven đường, muốn nhìn thì nhìn sao? Có lẽ nam nhân còn ghét việc đó hơn nữ nhân cũng không chừng, ngươi cũng không nên làm loại chuyện đó, nhất là với những đệ tử trung tâm trong các danh môn đại phái. Người ta tâm cao khí ngạo, khó nói nhất thời không nghĩ thông liền tự sát.” Bố Tự Du gõ gõ đầu nàng nhắc nhở.
“A, nghiêm trọng như vậy sao?” Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy hình như bản thân đã trải qua chuyện như vậy nhưng lại giống như là chưa từng làm.
Nghiêng đầu nghĩ một cái, nàng vỗ tay một cái, rốt cục nghĩ ra, trong tay nàng vẫn còn bộ quần áo rách nát của Bạch Giản Trúc. “Chết tiệt, bảo sao hắn cứ oan hồn bất tán, chẳng lẽ là vì ta cởϊ qυầи của hắn?”
“Ngươi cởϊ qυầи ai?” Bố Tự Du vừa nghe thấy vậy thì hưng trí bừng bừng, vội vàng hỏi.
Kim Phi Dao cào cào tóc, ngượng ngùng nói: “Bạch Giản Trúc.”
“A, chính là đệ tử của Trúc Hư Vô, tên tiểu tử muốn gϊếŧ ngươi ngày hôm đó. Ngươi quá vô sỉ, vừa nhìn là biết người nọ là người khô khan, tâm cao khí ngạo, ngươi còn làm ra loại chuyện này, ta đại diện nam nhân phỉ nhổ ngươi.” Bố Tự Du nói lời chính nghĩa quở trách nàng, sau đó lấy ra quyển sổ nhỏ, dùng linh bút viết lên: “Đệ tử của Trúc Hư Vô ở Đông Ngọc Hoàng phái, Bạch Giản Trúc, bị tán tu Kim Phi Dao cởi sạch bắt buộc song tu, hai người có thù không đội trời chung.”
“Phi, ai bắt hắn song tu? Ngươi đừng có viết lung tung được không. Ngươi có thể có đạo đức nghề nghiệp chút không hả, bán tình báo là có thể nói bừa sao?” Kim Phi Dao vừa thấy hắn viết như vậy liền vội vàng giơ tay muốn cướp quyển sổ trên tay hắn.
Bố Tự Du nhoáng lên một cái đã thu quyển sổ vào túi càn khôn, sau đó liền che miệng cười nói: “Ngươi chưa từng song tu?”
Lập tức, mặt Kim Phi Dao đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thở phì phì kéo Mập Mạp đi trước.
“Ha ha ha ha ha… Cười chết người. Ngươi chưa từng song tu, hơn nữa còn đỏ mặt, ngươi vậy mà lại đỏ mặt.” phía sau lập tức truyền đến tiếng cười của Bố Tự Du.
“Từ từ đã, ngươi không biết đường, hôm nay đông Ma tộc, ngươi đừng có chạy loạn va chạm bọn họ.” Thấy Kim Phi Dao tức giận thở phì phì muốn bỏ đi, Bố Tự Du vội vàng cản lại, cố nhịn cười, nói.
“Hừ.” Kim Phi Dao trừng mắt lườm hắn, tâm không cam tình không nguyện dừng lại.
“Ngươi đợi chút, ta sẽ xong ngay.” Bố Tự Du bảo nàng chờ một lát, sau đó liền quay mặt vào tường, vừa đập tay lên tường vừa cuồng tiếu.
Kim Phi Dao mắt lạnh nhìn hắn, thật muốn dùng Thông Thiên Như Ý cắt cổ hắn đi cho xong.
“Cười! Cười chết ngươi đi.”
“Ta đã cười đủ, ngươi đừng tức giận, chúng ta đi thôi, hôm nay có rất nhiều thức ăn ngon mà Bắc Thần Linh giới không có. Nếu ngươi tức giận đến no sẽ không thưởng thức được chúng. Những thứ này bình thường quý tộc Ma tộc cũng không có mà ăn đâu, chỉ có trong những trường hợp đặc biệt mới được mang ra, ngoài việc rất ngon ra thì còn có thể tăng tu vi nữa.” Bố Tự Du hít sâu mấy hơi, lau nước mắt đi, dùng mỹ thực để quyến rũ Kim Phi Dao.
“Không phải là đồ ăn sao, có gì đặc biệt hơn người đâu, ta cũng không phải kẻ tham ăn.” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng nhưng thái độ rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
Đúng là quá hồn nhiên, dùng ăn là có thể tiêu hỏa, Bố Tự Du ngoẹo đầu sang một bên, lại muốn cười.
Sự mong chờ với mỹ thực khiến Kim Phi Dao phải nhịn cơn tức trong lòng xuống, mang theo Mập Mạp cũng đã vui vẻ đến quên mất Lang ma đầu đi đến yến hội.
Lúc này trên yến hội đã có không ít Ma tộc đến, cao thấp mập ốm, nam nữ vô số, ngoại trừ việc tất cả đều tóc đen ra thì ngay cả cái sừng trên đầu cũng khác nhau.
Mẫu thân của Bố Tự Du, Hoài đại nhân đang ngồi trên đài cao, phía trước đặt một cái bàn thấp, những thứ bày trên bàn được che đậy lại bằng l*иg bàn bằng kim khí, bên trong hẳn là mỹ thực mà Bố Tự Du nói. Bên tay trái nàng còn một chỗ trống, Kim Phi Dao ngại không dám hỏi Bố Tự Du xem chỗ đó có phải là chỗ của nguyên phối của Hoài đại nhân không.
Vị trí của Bố Tự Du ở bên phải phía dưới Hoài đại nhân, cũng là vị trí đầu tiên trong hàng quý tộc, mà Kim Phi Dao an vị ngay gần bảo đài của hắn và Hoài đại nhân, hơi chếch sau lưng hắn. Nói là dễ thấy thì cũng không phải vì kỳ thực đã thực sự là lùi ra sau, nhưng bảo là không thấy được thì càng sai, vị trí bên cạnh bảo đài ai mà không nhìn thấy chứ.
Chỗ của các quý tộc khác kéo dài từ trong ra tận ngoài cửa của hoa đình.
Kim Phi Dao đi theo Bố Tự Du đi vào, không đi bằng cửa chính vì nàng cũng muốn đi giữa ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của gần trăm vị Ma tộc, vẫn nên ẩn mình một chút.
Cho nên trong lúc không ai chú ý, nàng đã lặng lẽ ngồi vào chỗ, Mập Mạp cũng thu nhỏ bằng hai chưởng ngồi bên cạnh, thành thành thật thật chờ đồ ăn.
Cách cái l*иg bàn kim khí, Kim Phi Dao đã ngửi thấy mùi thơm bên trong, không biết là thứ gì nữa.