Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 135: Dưỡng hồn thú hiện thân

Cũng khó trách Kim Phi Dao kinh thán, toàn bộ đại sảnh của phòng đấu giá

được tạo ra từ lưu ly trong suốt, có thể nhìn rõ phong cảnh bên ngoài.

Mà bên ngoài chính là hồ nước của Vạn Tiên Thủy thành, những chiếc thuyền

cá vàng neo trên bến đã thả hết cá ra, ở trong này có thể nhìn thấy

những ngọn đèn nhỏ trên đầu cá đang bơi qua bơi lại, phi thường xinh

đẹp, có vài con cá bạo dạn còn dán người ngoài vách lưu ly, tò mò nhìn

vào người bên trong.

Kim Phi Dao thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu đánh

giá phía trên. Phòng đấu giá hình tròn, tiểu lâu lộ ra bên trên hồ giống như miệng của chiếc bình lưu ly, tất cả việc ra vào phòng đấu giá đều

thông qua mười hai cái truyền tống trận ở trong góc phòng.

Đài

đấu giá đặt ở trước một cái truyền tống trận, phía trước nó là các tầng

bình đài xây hình quạt, trong mỗi tầng bày ghế ngồi chỉnh tề ngay ngắn,

trên vách tường lưu ly phía sau là một loạt các gian phòng nhỏ, trên cửa có treo một quầng sáng để ngăn trở tầm mắt của người bên ngoài.

Đây đương nhiên không phải là chỗ ngồi kim bài, cùng lắm cũng chỉ là chỗ

ngồi ngân bài. Chỗ ngồi kim bài thì không cần hỏi cũng biết ở đâu, chỉ

cần ngửa đầu lên là có thể nhìn thấy.

Chỉ cần ngẩng đầu là nhìn

thấy đỉnh của phòng đấu giá, ở đó có những gian phòng lưu ly đang phập

phềnh trôi nổi trong không trung, tuy cũng là lưu ly nhưng tài liệu để

tạo ra chúng lại không giống với lưu ly trong đại sảnh, sắc màu rực rỡ,

ngoài vẻ xinh đẹp ra thì người bên ngoài hoàn toàn không thấy bên trong

có gì.

Cũng không thấy những căn phòng kim bài này có cửa ra vào, Kim Phi Dao đoán là có khả năng dùng truyền tống trận trực tiếp đi vào.

Trên đỉnh trần có một chuỗi đèn tạo thành từ mấy trăm viên dạ quang thạch, chiếu sáng cả đại sảnh.

Lúc này trên chỗ ngồi đã có không ít tu sĩ, không có người tới dẫn đường, xem ra là có thể tự tìm chỗ ngồi rồi.

Kim Phi Dao tìm hai chỗ ngồi, cùng Niệm Khê ngồi xuống, còn Mập Mạp và Đại

Nữu thì ngồi chen vào, khiến nàng và Niệm Khê phải nghiêng người đi.

Ngồi như vậy rất không thoải mái, Kim Phi Dao nhìn sang bên cạnh thấy

một nữ tu sĩ đang ôm ấp một con chồn tuyết, con chồn nằm gọn trên đùi

nàng ta, vừa thoải mái lại không chiếm diện tích.

Nàng cũng nhấc

Mập Mạp lên đùi Niệm Khê, để Đại Nữu ngồi lên đùi mình. Kim Phi Dao làm

vậy là có nguyên nhân, hiện tại Mập Mạp toàn thân tuyết trắng, trông khá là đẹp, đặt trên đùi Niệm Khê là vừa khéo. Nếu đặt Đại Nữu xấu xí lên

đùi Niệm Khê thì có khi sẽ làm nhiều ngời chú ý tới.

Hai người liền dị thường khôi hài ngồi ôm ếch. Niệm Khê chỉ cần ngồi không cũng đủ trêu chọc ánh mắt tu sĩ khác.

Ở chỗ ngồi ngân bài phía sau các nàng, Nhạc Vô Thanh đang nửa nằm nửa

ngồi trên ghế dựa rộng rãi, uống linh trà thượng phẩm do Phẩm Mộng các

cung cấp. Lần này hắn vì nhiệm vụ mà đến, nhất định phải mua được một

thứ, lúc này đang đoán xem các gia tộc tu tiên khác có tới tranh giành

hay không.

Đúng lúc này, một gã tu sĩ Luyện Khí kỳ bên người đột

nhiên nói: “Nhị thiếu gia, mỹ nhân trên Tiểu Thập đảo đang ngồi phía

dưới kìa.”

“Hả?” Nhạc Vô Thanh lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng người lên nhìn, “Ở đâu?”

“Ở bên kia, gần góc đó.” Tu sĩ này liền chỉ chỗ Niệm Khê đang ngồi.

Nhạc Vô Thanh nhìn thấy Niệm Khê thì rất cao hứng, cô gái này rất xinh đẹp,

tuy không phải là tu sĩ nhưng còn xinh đẹp hơn các nữ tu sĩ. Nhưng khi

ánh mắt hắn liếc thấy Kim Phi Dao ngồi bên cạnh thì tâm tình liền kém

đi.

“Ngươi đi hỏi thăm một chút xem nữ tu sĩ kia và mỹ nhân có

quan hệ gì. Cũng không phải nam nhân, sao lại cứ giữ khư khư một phàm

nhân không tha? Còn nếu là thân thích, cùng lắm thì ta lấy lễ tiết của

phàm nhân đi nạp nàng làm thϊếp.” Nhạc Vô Thanh nghĩ rồi nói với người

bên cạnh.

“Nhị thiếu gia yên tâm, ta lập tức đi làm.”

Nhạc Vô Thanh gật đầu, một lần nữa ngả người ra ghế dựa, thiếu nữ vẫn ngồi cạnh hắn từ nãy lại bắt đầu đấm chân cho hắn.

Kim Phi Dao tò mò nhìn trái nhìn phải, tu sĩ truyền tống vào càng ngày càng nhiều, trên các ghế dần dần ngồi đầy người. Niệm Khê không có hứng thú

với những chuyện này, vẻ mặt ai oán ngồi ngẩn người ở đó giống như Kim

Phi Dao bắt buộc nàng làm chuyện mình không thích vậy. Nếu Kim Phi Dao

là nam, chỉ sợ đã bị ánh mắt của các tu sĩ khác đâm chết rồi.

Chỉ một lát sau, truyền tống trận phía sau đài đấu giá đột nhiên lóe lên,

sau đó có ba người đi ra, hai nam một nữ. Người đứng giữa ở phía trước

là một lão giả có chòm râu hoa râm, đã có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, phía

sau hắn là một nam một nữ, đều có tu vi Kết Đan hậu kỳ.

Thấy ba người đi ra, những tu sĩ đang ầm ĩ đều tĩnh lặng lại.

“Ba người này hẳn là người của Phẩm Mộng các, đấu giá hội sắp bắt đầu rồi,

thử xem có cái gì giá cả hợp lý một chút không.” Kim Phi Dao lần đầu

tham gia đấu giá hội, trong lòng có chút kích động, nhưng lại nghĩ đến

việc phải dùng linh thạch trung phẩm là hưng trí đột nhiên bị diệt không ít.

Nhưng dù sao cũng vẫn ôm hy vọng sẽ có vài thứ có thể mua

được bằng linh thạch hạ phẩm, những tu sĩ Trúc Cơ cùng ngồi trên vị trí

phổ bài chắc hẳn không phải ai cũng có linh thạch đầy túi được.

Mà sau khi hội đấu giá bắt đầu, Kim Phi Dao đã có cảm giác muốn ném Đại Nữu vào mặt ba người trên đài.

“Các vị đạo hữu, đây là Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan có thể để cao khả năng Kết

Đan, do Tiêu Dao phái cung cấp. Năm trăm linh thạch trung phẩm, mỗi lần

không thể ra giá dưới năm mươi linh thạch trung phẩm.” Việc bán đấu giá

do nữ tu sĩ Kết Đan hậu kỳ kia làm, nàng lấy ra một viên đan dược, nói

với những tu sĩ trên đài.

Viên đan dược phát ra ánh sáng trắng,

rục rịch muốn đào tẩu, lại bị nữ tu sĩ Kết Đan này dùng thần thức giữ

chặt, căn bản không thể động đậy nửa phần.

“Sáu trăm khối.”

“Sáu trăm năm mươi khối.”

“Ta ra một ngàn khối.”

Tu sĩ Trúc Cơ dưới đài nổi điên ra giá, mà Kim Phi Dao trong lúc giật mình không hiểu vì sao những tu sĩ Trúc Cơ này giàu có như thế thì cũng

không quên đem ánh mắt hung thần ác sát nhìn sang Mập Mạp đang rất hưởng thụ ngồi trên đùi Niệm Khê. Nếu không phải tại nó thì nàng cũng có Ngũ

Hành Hỗn Nguyên đan, hiện tại thì hay rồi, phối phương của Ngũ Hành Hỗn

Nguyên đan cũng không biết ở đâu.

Trong những thứ lấy được từ chỗ Phan Nguyên căn bản không có phối phương Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan, nàng

lại không mua nổi đan dược này trong hội đấu giá.

Kim Phi Dao vạn phần khó hiểu, rốt cục bọn người kia kiếm đâu ra nhiều linh thạch trung phẩm như vậy, vì sao khác hẳn với mình. Nàng cơ hồ muốn đứng lên quát

nữ tu sĩ Kết Đan trên đài, các ngươi không thể mua bán bằng linh thạch

hạ phẩm hay sao?

Kỳ thực là do nàng đến nhầm nơi, đây là địa

phương xa hoa nhất Vạn Tiên Thủy thành, những thứ đem ra đấu giá đều lấy giá từ linh thạch trung phẩm trở lên. Mà ở một vài hội đấu giá nhỏ cũng có đấu giá linh thạch hạ phẩm, đáng tiếc lần đầu tiên nàng đã đi đến

nơi cao cấp này, lòng tự trọng phải chịu đả kích thành bột phấn.

Những thứ đấu giá sau đó Kim Phi Dao không hề nghe lọt tai, tất cả các thứ đều là mây bay đối với nàng.

Đột nhiên, bên tai nàng truyền đến một thứ, “Dưỡng hồn danh ngạch, một

phần, cung cấp bởi Quỷ Mị sơn trang. Mọi người đều biết dưỡng hồn thú

của Quỷ Mị sơn trang không truyền ra ngoài, ngoại trừ người có huyết

thống của sơn trang thì bất luận là ai cũng không thể nhận chủ. Người

nguyện ý cung cấp dưỡng hồn danh phận là tu sĩ của Quỷ Mị sơn trang, Hoa Tiếu Chi, đây là tướng mạo của nàng và dưỡng hồn thú.”

Kim Phi

Dao kinh ngạc vạn phần ngẩng đầu lên nhìn đài đấu giá, thấy trên tay nữ

tu sĩ Kết Đan kia có một viên châu, viên châu bắn lên không trung một

đường ánh sáng, trong đó lộ ra một con linh thú vĩ đại, còn có thiếu nữ

mặt lạnh đứng bên cạnh nó.

“Quả nhiên là dưỡng hồn thú. Nữ nhân

này họ Hoa, chẳng lẽ Hoa Khê cũng là từ linh cấp giới chạy tới địa cấp

giới? Thế thì cũng quá dị rồi, người linh cấp giới không có việc gì chạy đến địa phương như địa cấp giới làm gì chứ?” Kim Phi Dao nhìn chằm chằm ảo ảnh linh thú trong luồng sáng, quả nhiên giống như đúc với con dưỡng hồn thú mà nàng đã gặp.

Nàng nhìn sang Niệm Khê, không biết nàng ta nhìn thấy dưỡng hồn thú sẽ có phản ứng gì, nhưng Kim Phi Dao lại

phải thất vọng, Niệm Khê chẳng hề có phản ứng gì hết, ngay cả nhnìn cũng không nhìn một cái.

Ngay lúc Kim Phi Dao đang mờ mịt, không biết có chuyện gì xảy ra với Hoa Khê thì lại nghe thấy nữ tu sĩ Kết Đan kia

nói: “Hiện tại địa cấp giới đang chiến loạn, Quỷ Mị sơn trang đồng ý

cung cấp dưỡng hồn nguyên thần cho tu sĩ, nhưng giá cao hơn so với

nguyên thần yêu thú. Nếu quả có tu sĩ muốn phục sinh ai đó thì đây chính là cơ hội tốt, mọi người cũng biết Quỷ Mị sơn trang không thường xuyên

cho mượn dưỡng hồn thú.”

Kim Phi Dao nghe đến đó liền hiểu vì sao Hoa Khê lại ở địa cấp giới.

Nói tới đây, nữ tu sĩ bán đấu giá tạm ngừng một chút cho mọi người có thời

gian suy xét. Sau đó, nàng lại nói: “Giá khởi điểm là một trăm vạn linh

thạch trung phẩm, mỗi lần ra giá không thể dưới…”

“Năm trăm vạn linh thạch trung phẩm.”

Nữ tu sĩ còn chưa nói xong, trong một căn phòng lưu ly trên không trung

liền truyền tới tiếng ra giá. Mọi người cả kinh, người này ra bút tích

thật lớn, mở miệng là ra gấp năm lần.

“Vị đạo hữu này ra giá năm

trăm vạn linh thạch trung phẩm, có đạo hữu nào ra giá cao hơn không?” Nữ tu sĩ cao hứng, cái giá này cao hơn bọn họ dự tính không ít, nếu lúc

này có người ra giá nữa thì thật tốt.

Người ra giá này tựa hồ rất tự tin rằng sẽ không có ai tranh cùng hắn, mọi người cứ thế lẳng lặng

chờ. Quả nhiên, sau khi hắn hô giá xong thì không có ai lên tiếng nữa.

Cũng không biết là ngoài hắn ra thì không có ai muốn mua thứ này, hay là do giá hắn ra quá cao nên những người khác đều lui bước. Nhìn người đó

mua được thứ này mà Kim Phi Dao thật không biết phải nói gì.

“Chúc mừng vị đạo hữu này đã có được danh ngạch dưỡng hồn của dưỡng hồn thú.

Trân phẩm tiếp theo của chúng ta chính là giới tử cảnh vực ba trăm năm

qua mới xuất hiện.” Nữ tu sĩ nói xong thì đi xuống đài, lão giả Nguyên

Anh kia liền bước lên.

Giới tử cảnh vực vừa xuất hiện liền kéo

Kim Phi Dao còn đang thần du trở lại, đây chính là thứ nàng vẫn luôn

muốn. Dưỡng hồn thú gì đó nào có ý nghĩa gì, việc của Hoa Khê đợi sau

khi đấu giá hội kết thúc rồi nói.