Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 80: Việc xấu xa

Chút linh lực cuối cùng của Kim Phi Dao đã dùng để thuấn di, nàng hiện tại trừ bỏ tự thân lực lượng ra thì đã không thể dùng chút pháp thuật nào. Đã đến nước này, nếu nàng không bán mạng thì một chút cơ hội cũng không có.

Nàng chỉ nghĩ đến bán mạng, cũng biết bản thân không có linh lực, Bạch Giản Trúc chỉ cần nhẹ nhàng một chưởng là có thể gϊếŧ chết mình. Nhưng, Bạch Giản Trúc lại không né tránh, cũng không hoàn thủ, tùy ý Kim Phi Dao đấm vào mặt. Vậy mà đánh trúng? Kim Phi Dao kinh hỉ, nhân cơ hội này lại đánh thêm mấy quyền, còn một cước bá bay Vạn Trúc.

Bạch Giản Trúc từ giữa không trung rơi xuống, lau vệt máu bên miệng, mặt lạnh như băng đứng lên. Tuy hắn có chút run rẩy nhưng đó là do linh lực hao tổn quá độ, thân thể bị hụt hẫng mà thành. So với Kim Phi Dao thì hắn vẫn còn thựa chút linh lực, nhưng lại không đủ để phát động pháp thuật cao giai. Tuy nhiên, hắn cảm thấy đối phó với một người không có linh lực thì ngần ấy linh lực cũng đủ rồi, gϊếŧ người dễ dàng như bóp một con kiến.

Vạn trúc lâm vẫn đang dây dưa với Minh hỏa của Kim Phi Dao, Bạch Giản Trúc vung một trảo trong hư không, Vạn Trúc hóa nhỏ bằng một ngón tay, rơi xuống tay hắn. Sau đó hắn chủ nốt chút linh lực ít ỏi còn lại vào Vạn Trúc, Vạn Trúc liền biến thành một cây kiếm trúc, lóe ra thanh quang, nằm gọn trong tay hắn.

Ngày thường Bạch Giản Trúc cũng không tu luyện thể chất nhiều, dù sao người như Kim Phi Dao quá ít, nhưng kiếm pháp của hắn lại không tồi, cầm Vạn Trúc bắt đầu chém.

“AAAAAAAA”

Kim Phi Dao rống to, cũng vọt lên, dùng bàn tay trần chống lại Vạn Trúc kiếm của Bạch Giản Trúc. Kiếm Vạn Trúc sắc bén chém tới, nàng liền lớn mật dùng nắm đấm cản lại, không hề sợ hãi. Mà quả thật cũng không có gì quá đáng xảy ra, Vạn Trúc chém vào Kim Phi Dao thì phát ra thanh âm ti ti chói tai nhưng chỉ lưu lại một vết thương không sâu trên da.

“Chẳng lẽ ngươi không biết ta là nữ sao? Chém ta như vậy, muốn hủy dung ta hả?” Kim Phi Dao vừa đánh vừa quát, những vết thương này tuy không sâu, đối với nàng mà nói cũng không đau lắm nhưng nếu toàn thân bị chém rách như lưới đánh cá thì làm gì có ai nguyện ý.

Bạch Giản Trúc cắn chặt răng, không chịu nói một chữ, không phải hắn không muốn nói mà chỉ sợ mở miệng sẽ phun ra mấy ngụm máu to. Hắn dùng kiếm Vạn Trúc chém Kim Phi Dao vô số lần nhưng hắn vạn lần không ngờ thân thể nữ nhân này lại mạnh đến mức độ này, căn bản không phải là người mà, làm cho kiếm Vạn Trúc của hắn giống như đậu phụ, không có chút lực sát thương nào.

Ngược lại, hắn lại bị Kim Phi Dao đấm rất nhiều, nội tạng bị hao tổn, trong miệng luôn có chất lỏng mằn mặn, hắn không thể không biết xấu hổ nhổ ra. Nếu muón kiếm Vạn Trúc phát huy tác dụng thì phải rót linh lực hộ thể vào, nhưng nếu làm như vậy thì kết cục còn có thể là còn chưa chém chết Kim Phi Dao, hắn đã bị đánh chết trước.

Hai người giằng co thật lâu vẫn không phân ra thắng bại, mà Minh hỏa và hải dương do vạn trúc lâm hình thành cũng cân sức cân tài, cùng nhau hủy diệt.

Lúc này hai người quần áo tả tơi, đầy người Kim Phi Dao là máu, rách rưới như lưới đánh cá, Bạch Giản Trúc thì môi sưng vù, mắt xanh mắt tím, những chỗ che dưới quần áo cũng bầm dập.

Hiện tại, hai người bọn họ đang ngã trên sườn núi, giằng co.

Bạch Giản Trúc nằm dưới đất, hai tay cầm chặt chuôi kiếm Vạn Trúc, đem chút linh lực cuối cùng tập trung vào đó, thân kiếm tỏa ra thanh quang chậm rãi chém tới Kim Phi Dao. Một kiếm mang linh khí chém vào, dù da Kim Phi Dao có dày cũng chỉ có thể chịu chết.

Mà Kim Phi Dao đang cưỡi trên người hắn, hai tay cầm thân kiếm Vạn Trúc, dùng sức đè lưỡi kiếm xuống cổ Bạch Giản Trúc, hai người cứ giằng co như vậy, đẩy lưỡi kiếm lên lên xuống xuống.

Kiếm Vạn Trúc lúc này đã được đổ đầy chút linh lực cuối cùng của Bạch Giản Trúc, trở nên sắc bén vô cùng, vì Kim Phi Dao trực tiếp nắm lưỡi kiếm cho nên mũi kiếm đã chui thật sâu vào hai tay nàng. Nàng cắn chặt răng, không để ý đến mũi kiếm đang cắm vào tay, dùng sức đè kiếm xuống, máu tươi chảy theo thân kiếm rơi xuống người Bạch Giản Trúc.

“Ngươi không cần giãy dụa, ngoan ngoãn đi tìm chết đi.” Kim Phi Dao dữ tợn đè mũi kiếm xuống, rít qua kẽ răng.

Lúc này Bạch Giản Trúc cũng gân xanh nổi cuồn cuộn, không biết vì sao khí lực người này lại lớn như vậy, không cam lòng yếu thế đẩy lưỡi kiếm đã tới gần lên, miệng còn cười nhạo: “Một kẻ bị phế hai tay mà còn dám nói khoác không biết ngượng, ta thấy người phải ngoan ngoãn tìm chết hắn là ngươi mới đúng.”

“Buồn cười, chỉ bằng vào cây kiếm chẻ tre này mà muốn chém đứt xương cốt của ta, ngươi đi tu luyện thêm năm trăm năm nữa đi.” Kim Phi Dao cuồng vọng đả kích Bạch Giản Trúc.

“Xuất khẩu cuồng ngôn sẽ phải dùng mạng để trả, đồ vô sỉ nhà ngươi!” Bạch Giản Trúc không bị nàng nói cho tâm trí hoảng loạn, hiện tại chính là thời điểm so lực lượng và sự kiên trì, tâm trí cần phải vững vàng.

Kim Phi Dao đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt khinh miệt nhìn hắn: “Ta đúng là đồ vô sỉ, ta thật muốn hỏi ngươi một chút, một chính nhân quân tử Hư Thanh các nhà ngươi bị một nữ nhân cưỡi ở dưới thân giữa ban ngày ban mặt thì có cảm tưởng gì.”

“Ngươi “

Bạch Giản Trúc luôn không chú ý đến chuyện này, hiện tại bị Kim Phi Dao nhắc tới mới phát hiện bộ dáng bản thân phi thường chật vật, quả thực quá khó coi. Hắn tức giận đến hít thở không thông, chỉ mắng được một chữ “ngươi”, sức lực cũng bị giảm đi một ít, Kim Phi Dao nhân cơ hội mượn lực ấn kiếm xuống.

“Muốn chết!” mắt Bạch Giản Trúc lộ ra hung quang, dùng đầu gối đập mạnh vào lưng Kim Phi Dao, nhưng cảm giác lại giống như đập vào tấm thép.

Hắn như đạp vào tấm thép, còn Kim Phi Dao thì cũng vì không có linh lực hộ thể nên nội tạng bị chấn động, đau đến nhe răng trợn mắt. Nàng đột nhiên há miệng, cắn phập vào vai Bạch Giản Trúc.

“A, đồ cầm thú, hôm nay ta nhất định phải gϊếŧ ngươi.” Bạch Giản Trúc đau quá, mắng to lên, hắn cũng hiểu rõ được một chuyện, một khi nữ nhân đã nổi điên thì chuyện gì cũng có thể làm.

Đúng lúc này, thân thể hai người đột nhiên sáng lên, trên trời bắn xuống hai cột sáng vào hai người bọn họ, ngay lập tức, trên sườn núi trống rỗng. Mà xa xa cũng có từng cột từng cột tia sáng bắn xuống, đã đến giờ bí cảnh Lạc Tiên đóng cửa.

Thành Lạc Tiên. Trên đài Quan Thiên đã chật kín chỗ, đều là những trưởng lão của các môn phái hay gia tộc đứng chờ đệ tử nhà mình truyền tống ra. Theo lệ thường từ xưa tới nay, bất kể truyền tống vào bí cảnh từ đâu thì lúc ra cũng đều ở trên đài Quan Thiên này.

Thấy tám viên linh thạch vĩ đại bên ngoài bí cảnh Lạc Tiên đang ông ông tác hưởng, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên không gian phía trên đài Quan Thiên, tràn đầy mong đợi. Linh thảo trong bí cảnh chủ yếu là dùng để luyện Trúc Cơ đan, nếu thu hoạch tốt là có thể luyện thêm được mấy lô.

Cột sáng trắng đầu tiên rọi xuống đài, xuất hiện một gã tu sĩ vết thương đầy mình, hắn nhìn đám người bốn phía thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau khi tìm được nơi môn phái mình đứng thì tươi cười khoát tay, đi qua đó. Sau hắn, lần lượt các tu sĩ được truyền tống ra, những người có môn phái thì lập tức đi tìm rồi giao nộp thu hoạch cho các trưởng lão.

Cũng có không ít tán tu, bọn họ được truyền tống ra thì không tỏ ra vui vẻ cũng không sợ hãi, lạnh mặt biến mất trong đám người. Mà những người của các tu tiên gia tộc trong thành Lạc Tiên thì lúc đi ra còn bị không ít đại cô, nhị thẩm, biểu tỷ, biểu muội vây quanh, hỏi thăm ân cần, toàn bộ đài Quan Thiên ầm ĩ như cái chợ.

Hùng Thiên Khôn cũng đã ra, hắn đứng trên đài Quan Thiên, Cúc Sát kiếm trong tay, một luồng sát khí không được áp chế tỏa ra khắp đài. Từ đầu đến chân hắn là máu tươi, người mù cũng nhìn ra được là trước khi hắn được truyền tống ra đã gϊếŧ chết không ít người trong đó.

Trưởng lão các môn phái nhìn thấy bộ dáng ma đầu gϊếŧ người của hắn thì đều nhíu mà, lo lắng đệ tử mình bị gϊếŧ dưới tay ma đầu này. Những môn phái còn các đệ tử chậm chạp không ra lại càng đánh giá hắn không tốt, tựa hồ liền nhận định đệ tử phái mình không truyền tống ra chắc chắn đã bị hắn gϊếŧ.

Thấy bản thân đang đứng trên đài Quan Thiên, Hùng Thiên Khôn thu hồi Cúc Sát kiếm vào thức hải, quét mắt một vòng quanh đám người cũng không phát hiện bóng dáng Kim Phi Dao, lại nghĩ với tính cách nàng thì vừa ra ngoài cũng đã sớm trốn đi, hắn lạnh mặt đi đến chỗ Vân Sơn phái.

Các sư huynh của Hùng Thiên Khôn đều ra sớm hơn hắn, nhưng nhân số hình như thiếu hai người, hắn cũng chẳng thèm hỏi thăm xem hai người kia là bị ai gϊếŧ, người cũng đã ra hết cả rồi, cứ đứng ở đây cũng không có ý nghĩa gì, rời khỏi là hơn.

Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, đài Quan Thiên ầm ĩ váng óc. Bên phía Hư Thanh các không có trưởng lão nào tới, chỉ có vài tên đệ tử đang chắp tay sau lưng, lạnh nhạt chờ, Bạch Giản Trúc vẫn còn chưa ra.

Đúng lúc này, hai chùm tia sáng cùng rọi xuống đài, hiện ra hai người. Đài Quan Thiên đang ầm ĩ là thế, đột nhiên yên tĩnh, mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người này, một bộ phận tu sĩ còn có vẻ mặt quái dị, đặc biệt có vài nữ đệ tử sau khi nhận ra một người trong hai thì thất thanh hô nhỏ.

Hai người trên đài Quan Thiên quần áo tả tơi, lúc này vẫn không để ý đến ánh mắt mọi người, ôm ấp nhau. Hơn nữa, bên trên lại là một nữ tu sĩ, thật là không biết xấu hổ, lại làm việc xấu xa này ở trong bí cảnh Lạc Tiên, đã bị truyền tống ra bên ngoài rồi mà vẫn còn ôm hôn.

Bạch Giản Trúc lúc bị truyền tống ra đã ngây ngẩn cả người, nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của những tu sĩ kia liền minh bạch, thanh danh của hắn đã đi tong rồi.

“Sư đệ, ngươi đang làm gì vậy, còn không mau tách ra!” sư huynh của Bạch Giản Trúc tỉnh táo lại từ trạng thái khϊếp sợ, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới Bạch sư đệ lại làm ra loại chuyện này, dã chiến trong bí cảnh Lạc Tiên. Thật sự nếu còn không tách ra thì thể diện sư môn sẽ mất hết.

Bạch Giản Trúc thấy cứu tinh liền hét lớn: “Sư huynh, mau mau kéo nàng ra cho ta, ta không động đậy được.”

“Không động đậy được?” Sư huynh của Bạch Giản Trúc biến sắc, không biết nghĩ tới chuyện xấu xa gì, có chút kích động nhìn về các sư đệ khác, sau đó thấp giọng nói: “Phong sư đệ, mang Che Thiên Bố của ngươi tới đây, có khả năng Bạch sư đệ có chút nguyên nhân không thể đứng dậy được, chúng ta đưa hai người bọn họ tới chỗ không người rồi tách họ ra.”